Nguyên Anh - Trên con tàu titanic...

Tác giả Bài
cavat
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.06.2006
Nguyên Anh - Trên con tàu titanic... - 19.06.2006 15:00:26
Trên con tàu titanic...

Anh không muốn viết dài
Nhưng con tàu thì dài, bộ phim thì dài và anh yêu em lâu...


... giữa đám hành khách hạng nhất, hạng hai, hạng ba,
Anh không phải Leonardo vẻ thiên thần
Có chăng chỉ là một Jack Dawson
Lang thang cô đơn
Không vẽ gì hơn lũ sóng ngày đêm chìm nổi
Va đập liên hồi vào giấc ngủ của anh nơi tầng đáy con tàu.

Thay vì miền đất hứa anh tìm thấy em
Nàng Rose nồng nàn xinh đẹp.
Khi đêm tàn, những vì sao quanh em tụ tập
không biết đã vãn hay chưa ?
Có thể anh không biết đợi chờ
Có thể anh luôn phải làm dịu trong mắt mình tình yêu cuồng nhiệt.
Nếu trái tim là quả cầu tiên tri thì rất tiện
Nó có thể mách bảo anh điều gì...

Có thể ánh mắt em sẽ như tảng băng trôi
xẻ một đường không gì hàn gắn nổi
dọc trái tim như con tàu đi vội
bẻ nó làm đôi.

Anh không chết vì nhát rìu sắc lẹm.
Không chết vì con tàu chìm.
Khi hình ảnh em tràn ngập mọi khoang tim
anh không chết vì đêm đen và băng trắng
Có khi chính tình yêu anh mang nặng
kéo anh chìm khi em buông tay.
Em một phút thờ ơ như đám khách thơ ngây
không biết vì sao phải rời những căn phòng choáng lộn.

Khi em thả anh vào sự hiền hoà giả tạo của biển sâu
nơi mặt nước tê cóng hoài nghi, nơi lưng chừng-trống rỗng
Nơi đáy mềm im lìm vô vọng
anh tuột dần khỏi bóng em xa...

Tất cả có thể xảy ra
trong cái thế giới không gì là chắc chắn
Có thể điều này dường như nhỏ nhặt:
“My heart will go on.”*

Tạm dịch: “Trái tim mãi đi theo”

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2006 16:18:46 bởi cavat >

cavat
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.06.2006
Nguyên Anh - Trên con tàu titanic... - 27.06.2006 16:17:16
--------------------------------------------------------------------------------
Từ độ xa xôi

Những lời khi yêu em anh viết vậy
nhức nhối ngày xưa
rời rã bây giờ
như ruộng hè đói một cơn mưa...



Trăng mười tám gần trăng hạ huyền
nửa khuyết
Cửa sổ nhà tôi
chênh chếch phía trăng đầy
Thi thoảng được ngắm trăng lên
thì lần nào cũng chỉ tròn một góc

Mắt mưa lênh láng bờ đêm
chảy dài lời tâm niệm
Từ độ xa xôi
sống cùng trăng
tôi vẫn yêu lần hồi