..:TRUYỆN tinhcuoimayngan:..
tinhcuoimayngan 20.06.2006 10:29:09 (permalink)
CUỐN NHẬT KÍ CHƯA KẾT THÚC
Ngữ Yến


Chuyện hôm qua như một giấc mơ
Nước chảy mây trôi quên bến bờ...(*)



Tôi vẫn còn nhớ khá rõ ngày hôm ấy, một ngày cuối tháng 9 năm 2000. Những đám mây trắng hệt như lũ trẻ đang chơi trò cút bắt, lặng lẽ đuổi nhau đến chân trời. Đang trên đường dẫn đến thư viện Trung Tâm, tôi chợt nhận ra lá vàng đã phủ đầy lối đi tự lúc nào, nom giống như tấm thảm khổng lồ vậy. Trong lòng tôi dâng lên sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú, sao mấy hôm nay mình không nhìn thấy một cảnh đẹp này nhỉ? Nhưng ngay sau đó, tôi khẽ thở dài. Phải rồi, mình bận chuẩn bị bài vở cho giờ của thầy Thomas vào ngày mai nên còn tâm trí đâu mà suy nghĩ vớ vẩn nữa. Giờ- thầy - Thomas, cụm từ ấy đã theo tôi suốt mấy ngày qua, và nó buộc tôi đến thư viện nhiều hơn mức cần thiết so với một du học sinh bình thường để tìm đọc và chuẩn bị thông tin... Vừa đi vừa nuối tiếc, tôi bước vào thư viện. May quá, chỗ ngồi quen thuộc vẫn còn trống. Tôi đặc biệt thích ngồi gần cửa sổ, có lẽ để thả hồn theo mây gió, nghĩ về quê nhà - nơi cha mẹ, bạn bè tôi vẫn đang sống, về cái quán cóc chúng tôi vẫn thường tụ lại khi tan trường; và đôi khi mơ tới một cô gái nào đó!. Có lẽ vì chuyện mơ mộng này, bạn bè vẫn thường bảo rằng tôi là một- kẻ-yếu-đuối! Đương nhiên là tôi phản đối quyết liệt.
Với tôi, thư viện không chỉ đơn thuần là nơi đọc và mượn sách, tôi còn tìm thấy ở đây nhiều điều thú vị khác. Này nhé, chỉ cần nghe tiếng bước chân, tôi đã có thể nhận ra ai đang bước vào thư viện. Lúc đầu tất nhiên là có nhầm lẫn đôi chút, nhưng sau một thời gian tôi có thể đoán rất chính xác. Bước chân nặng nề và chậm rãi ắt hẳn là của người đàn ông trung niên luôn luôn đội nón xanh, ông ta thường bối rối và ngại ngùng khi đối mặt với cô thủ thư Vileda. Nhưng cô luôn phớt lờ ông. Tiếng bước chân nhẹ nhàng hơn và có phần dè đặt xuất phát từ đôi giày cao gót của cô gái người Nhật nhỏ nhắn Narusimo... Những ngày ngồi thư viện, tôi hay chơi trò ấy, dường như nó gắn kết tôi với mọi người hơn nhưng tôi không thích trò chuyện với ai mà chỉ thích ngồi một mình. Thỉnh thỏang tôi hơi lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ đến hết cuộc đời tôi cũng chẳng có cô bạn gái nào cả. Thật ra bây giờ, độc thân là chuyện khá phổ biến, nhưng với một gia đình có phần "phong kiến" như gia đình tôi thì không thể, bởi tôi có bổn phận đáp ứng mọi kì vọng của ba mẹ. Cuộc sống của tôi đã được "lập trình" sẵn: Du học - Về nước làm việc trong một công ty lớn - Lãnh lương cao - Lấy vợ và sinh con. Hừm, đó có phải là một cuộc sống lý tưởng cho tôi không nhỉ?

Thông thường, tôi thích đọc truyện tranh manga hơn là đọc tiểu thuyết. Chỉ nghĩ đến việc cầm trên tay những quyển sách dày cộm ấy tôi đã phát ngán rồi. Thế nhưng ngày hôm ấy, không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại mượn quyển " Tiếng chim hót trong bụi mận gai " của Colleen Mc Cullough. Và thế là, mọi rắc rối xaỷ ra. Tôi nhặt được một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ quyển sách:
" Tôi đã xa nhà một năm rồi. Khỏang thời gian một năm không ngắn, cũng không thể gọi là dài, nhưng đã đủ để tôi thấy nhớ nhà quay quắt. Dù phần lớn bạn bè nơi đây khá cởi mở và thân thiện, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không có được cái cảm giác như ở Việt Nam. Hình bóng quê nhà luôn hiện lên, khiến tôi thao thức và khao khát được trở về. Nhưng khi quyết định du học là đã chấp nhận bao thử thách, tôi biết đây chỉ là bước đầu mà thôi. Tôi tự nhủ với bản thân mình: Cố lên! doahoavothuong"
Khi đọc những dòng đầu, tôi thấy buồn cười và nghĩ: Hóa ra là trò "tìm bạn thư tín" vớ vẩn. Thuở nhỏ chúng tôi vẫn thường "tìm bạn qua mặt bàn" đấy thôi. Nhưng đọc hết thư, tôi không tìm được một dòng địa chỉ email nào! Hừm, vậy cái cô em doahoavothuong này có mục đích gì đây? cô là ai giữa mười mấy cô gái sinh viên Việt Nam du học ở thành phố này? Với kinh nghiệm của một chàng trai 20 tuổi, tôi đóan email của nàng hẳn phải là doahoavothuong@...gì gì đó. Đa số các cô gái Việt Nam tôi quen đều sử dụng nickname làm địa chỉ email. Cầu trời cho email của cô ấy đơn giản thôi, đại loại như doahoavothuong@xxx. Không một con số nào hết. Không dấu gạch nối chi cho rườm rà. Càng rườm rà thì tôi càng khó tìm đựơc cô nàng chứ sao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:37:41 bởi tinhcuoimayngan >
#1
    tinhcuoimayngan 20.06.2006 10:30:12 (permalink)
    " Hi doahoavothuong,
    Tôi tự hỏi em có phải là người con gái tôi đang tìm hay không? Tình cờ tôi đọc được mảnh giấy trong một quyển sách ở thư viện Trung Tâm. Có lẽ em viết như một cách làm vơi đi nỗi nhớ nhà nhưng những điều ấy sao gần gũi với tôi quá! Tôi học ở đây đã hai năm, cũng không thiếu thứ gì trừ người thân, bạn bè. Vào những ngày Tết, tôi ao ước được ăn bánh chưng biết bao, nhưng tìm đâu ra? Năm ngóai, tôi và vài anh bạn Việt Nam thử làm một cái, nhưng không có đủ nguyên liệu. Bánh chưng của chúng tôi có cái gì đó " lai lai", không giống với bánh chưng truyền thống nhưng nó làm tôi cảm động đến phát khóc. Có lẽ em sẽ cười và cho tôi là một kẻ yếu đuối nhưng dù sao cũng cảm ơn mảnh giấy của em ( có chắc nó là của em? ), nó giúp tôi vững bước hơn trên con đường mình đã chọn.
    Thân mến,
    Anh Khoa"

    Cảm ơn trời, tôi không phải đợi hồi âm lâu. Và may mắn làm sao, cô ấy chính là doahoavothuong.
    " Chào Anh Khoa,
    Email của anh làm tôi thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ mảnh giấy ấy sẽ được hồi âm bởi tôi không hề có ý định cho người khác xem, chỉ lỡ bỏ quên trong cuốn "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Hôm ấy, sau giờ làm thêm, tôi thật sự bị stress , nhưng tôi không phải lọai người gặp ai cũng than thở. Và tôi đã viết...
    Làm sao anh tìm được tôi, cô gái với nickname doahoavothuong trong số hàng ngàn địa chỉ email ? Anh hẳn phải là sinh viên khoa công nghệ thông tin.
    Hi vọng tôi đóan đúng.
    Bye.
    P/S: Dù anh là một kẻ yếu đuối hay không, tôi vẫn không cười nhạo anh đâu. Đừng lo lắng quá. "

    Cô em phán đoán rất chính xác! Có nghĩa cô không phải tay vừa. Hừm, tôi không thể thua kém cô nàng này được, tôi sẽ tìm ra cô em cho mà xem!
    Nhiều ngày sau, tôi thường xuyên lui tới thư viện, với ánh mắt "Conan" nhưng chưa thấy đối tượng khả nghi nào. Ở đây có chừng một tá cô gái Việt Nam nhưng không có cô nào U20, còn doahoavothuong chắc chắn phải 19. Mới "...xa nhà một năm" mà. Trong trường hợp này, có lẽ cô chỉ ghé qua thư viện Trung Tâm một hai lần rồi thôi. Mà trong thành phố này ngòai thư viện công cộng còn thư viện của các trừơng Đại Học, đi tìm nàng có khác gì:
    " Tìm em như thể tìm chim,
    Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông..."
    Tôi thở dài, chẳng còn cách nào khác hơn là hỏi ngay cô nàng vậy.

    Họ & Tên: Nguyễn Đông Nghi
    Tuổi: 19
    Ngành học: Công nghệ thông tin
    Đó không phải là một lí lịch đặc biệt nhưng thật lòng mà nói, tôi rất thích cái tên Đông Nghi thơ mộng ấy. Để có được ba dòng ngắn ngủi đó, chàng trai 20 tuổi là tôi đã phê bình sao một người đàn ông hai mươi tuổi là tôi đã bị cô phê bình là: "Sao lại trẻ con đến thế?" khi phân bì trong email rằng doahoavothuong không công bằng, anh đã kể hết về bản thân cho cô nghe mà cô chẳng cho anh biết gì vầ cô cả!
    Càng chat với Nghi (cô nàng đời nào để tôi gặp gỡ offline), tôi càng nhận ra sự khác lạ của cô gái ấy. Nàng mang niềm vui và hạnh phúc đến cho gã cô đơn là tôi bằng giọng điệu tươi trẻ và trí thông minh tuyệt vời. Đông Nghi là sự tổng hợp theo tỉ lệ 50/50 giữa tính trẻ con và người lớn, thể hiện ra trong từng dòng chữ, luôn gây cho tôi sự thích thú bất ngờ, bởi hình như tôi cũng còn trẻ con lắm! Bỗng dưng, có một ý nghĩ vụt ngang trong đầu tôi: đây thực sự là tình- yêu- người- lớn hay chỉ là tình cảm trẻ con nhất thời? Tôi vẫn còn quá trẻ, chưa từng khao khát tình yêu cũng chưa hề yêu ai cả. Tôi nhớ đến bài hát " Đóa hoa vô thường" - nick của Đông Nghi và cũng là bài hát cả hai chúng tôi đặc biệt thích - Cô gái mà Trịnh Công Sơn từng đi tìm ấy thật mong manh, cô xuất hiện trong tuổi thanh xuân đang chớm nở và bước vào tâm hồn ông thật nhẹ nhàng. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ còn là kỉ niệm, cô lướt qua đời ông hệt như cơn gió, không bao giờ trở lại. Tôi cũng đã tìm Nghi, nhưng tôi không biết cô ấy có thuộc túyp người " nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối" hay không; tôi yêu cô ấy hay chỉ bị hấp dẫn bởi giọng điệu mới mẻ? Và có khi nào Đông Nghi yêu tôi, nhưng lại nói lời từ biệt với tôi...?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2006 08:21:39 bởi tinhcuoimayngan >
    #2
      tinhcuoimayngan 20.06.2006 10:31:06 (permalink)
      Tôi nhờ Tom Jmei, người bạn Malaysia cùng phòng với tôi, tư vấn một chút về chuyện này. Có vẻ như anh ta không hào hứng cho lắm nhưng tôi không quan tâm. Chỉ phiền vài phút thôi. ( có phải những kẻ đang yêu đều quá nôn nóng?) Thật bất ngờ khi tôi nghe những lời anh nói: Bạn - người yêu- hôn nhau- và cuối cùng là đến khách sạn ( dù yêu cô ấy hay không). Không! Tôi sẽ không đi theo cái thứ tự quái quỉ ấy! Đông Nghi chỉ mới 19 tuổi, ở đây, nàng cũng chỉ có một mình, không người thân như tôi. Chúng tôi đều thuộc những gia đình nề nếp, coi trọng truyền thống Á Đông. Cô ấy sẽ nói sao với gia đình, xóm giềng, họ hàng? Không! Tôi sẽ không để dục vọng chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi! Tôi không muốn làm theo qui trình ấy là vì tôi thật sự yêu cô ấyhay là...thương hại? Hóa ra hỏi người khác chỉ làm sự việc thêm rắc rối mà thôi.
      Cuối cùng, không ai ngòai tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Bắt đầu từ chuỗi ngày tôi không gặp Nghi ( sau này tôi mới biết là cô ấy bệnh). Thọat đầu, tôi hoang mang lắm vì từ khi quen nghi, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau qua mạng. Một lọat câu hỏi lởn vởn trong đầu làm tôi muốn phát điên. Có phải tôi làm phiền Đông Nghi quá nên nàng tránh gặp tôi? Hay nàng đang quan tâm đến một ai đó ngòai tôi? Nghĩ đến điều ấy, tôi có cảm giác một cái gì đó rất lạ đang dần xuất hiện. Buồn? Không hẳn. Thất vọng ư? Một chút thôi. Hay là bực tức? Ôi không, tất cả tổng hợp lại chính là "ghen". Tôi đang ghen với một anh chàng vô hình nào đó mà tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta đều chưa rõ ràng à? Tôi không muốn làm gì cả. Không quán bar. Không ciné. Những trò tiêu khiển ấy giờ không còn hấp dẫn tôi nữa. Tôi bây giờ đã thay đởi hẳn chỉ vì một người con gái có nickname doahoavothuong. Sao, không gặp tôi nữa à? Được thôi. Tôi sẽ giận cô. Làm như tôi cần cô lắm! Nhưng sau đó, tôi không thể giữ mãi ý nghĩ ấy. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã có thể trả lời câu hỏi: Đây là tình -yêu-người -lớn hay tình cảm trẻ con vớ vẩn? Tôi đã yêu Đông Nghi. Thực sự. Ba mẹ tôi sẽ nghĩ gì khi biết tôi yêu một người qua mạng Internet? Sự cách biệt trong suy nghĩ giữa các thế hệ là một trong nhiều nguyên nhân dẫn đến kết thúc buồn trong tình yêu.

      24.12.2001
      Thật ngạc nhiên, Nghi hẹn gặp tôi tối nay tại một quán café trên đại lộ Royal! Nghi muốn mối quan hệ của chúng tôi bướcsang một giai đoạn mới? Hay cô ấy gặp chỉ để "cảnh cáo" tôi chớ có mơ mộng gì vì cô đã có người yêu thì sao? Không đâu. Học hành, làm thêm, chat với tôi đã chiếm trọn thời gian của nàng rồi. Nàng trò chuyện với tôi hơn một năm trời nay! Tôi tưởng tượng về người con gái mình sẽ gặp: Cô có đẹp không? Có mảnh mai không? Tôi hồi hộp quá! Thôi, tạm biệt nhật ký, tôi đi đây! Gặp nàng rồi, tôi sẽ kể cho bạn nghe sau.
      *
      * *

      Đó là những gì con trai tôi đã viết về cô, doahoavothuong. Đọc những dòng chữ này, tôi biết quyển nhật ký này đã được viết không liên tục, chắc chắn khoảng thời gian hơn một năm quen cô, Anh Khoa còn viết nhiều hơn thế nhưng tôi chỉ nhận được mỗi quyển này thôi. Như cô đã biết, cuộc hẹn đã không thành,nhưng cô không hề biết lí do tại sao Khoa không đến. Nó đã mất vì tai nạn giao thông trên đường đến chỗ hẹn. Thật ra tôi có quyển nhật ký này từ bốn năm trước, khi anh bạn cùng phòng con trai tôi tìm được và mang về nước. Nhưng nỗi đau quá lớn khiến tôi dường như mê muội. Tôi đã giữ cuốn nhật kí riêng cho mình đến tận hôm nay. Trái tim một người mẹ như tôi luôn đau đớn, và tôi nghĩ tại sao tôi không chia sẻ điều ấy với cô, nhất là vào lúc này, khi tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa?
      Chuyện giữa cô và Anh Khoa đã xảy ra khá lâu, có lẽ bây giờ cô đã trở về Việt Nam và lập gia đình rồi cũng nên. Tôi không biết hiện giờ cô đang ở đâu bởi cô không còn dùng địa chỉ email đó nữa, nhưng tôi tin cô sẽ nhớ Khoa mãi mãi vì đứa con trai yếu đuối của tôi đã yêu cô biết bao, doahoavothuong ạ. Tôi nghĩ, có lẽ cô đã chờ đợi rất lâu ở quán café trên đường Royal ấy và đã đau lòng vì bặt tin Khoa. Tôi hi vọng cô sẽ đọc được những dòng này, và chúng ta sẽ được trò chuyện với nhau lần cuối, trước khi tôi đến với Khoa...

      14.05.06


      --------
      (*) Câu thơ đã quên tác giả
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:39:46 bởi tinhcuoimayngan >
      #3
        tinhcuoimayngan 30.06.2006 16:47:05 (permalink)
        THẦY VÀ HỌC TRÒ
        Ngữ Yến





        Gọi là "thầy" chứ thật ra chỉ là một anh sinh viên năm thứ hai khoa sư phạm. Học hết phổ thông ở quê, anh lên thành phố học tiếp đại học, sẵn tranh thủ tìm chỗ dạy thêm vừa đỡ một khỏang cho ba mẹ, lại vừa có thêm kinh nghiệm cho nghề nghiệp sau này. Học trò của anh chỉ lèo tèo vài đứa, con số ấy không đủ lấp đầy cả bàn tay nhưng với anh, như thế là đủ. "Mình cần chất lượng chứ đâu cần số lượng", anh tự nhủ với mình như thế mỗi khi người bạn cùng phòng thắc mắc sao anh không cắm đầu "chạy sô" như những kẻ khác.

        Học trò thành phố đúng là hơn bọn ở quê một trời một vực. Hồi ấy, một buổi đi học, một buổi đi mót lúa ngòai đồng nên tóc anh cháy nắng, da lại đen nhẻm chứ đâu như bọn này trắng trẻo, hồng hào. Nếu đem so sánh với chính bản thân anh hồi còn bằng tuổi chúng nó thì anh thừa nhận mình không thông minh và lí lắc bằng. Nhiều khi Tâm, cậu bé học trò đang học lớp Năm của anh, hỏi những câu làm anh điếng người. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, anh thầm mỉm cười trong bụng, kể ra làm thầy thực thụ có cái khó của thầy, làm gia sư cũng có cái rắc rối riêng của nó.
        Hôm ấy, anh phải giúp nó làm một đề tập làm văn: "Em hãy tả lại người mẹ hiền của em". Bất chợt Tâm hỏi nhỏ:
        _ Anh ơi, Tâm đọc trong những cuốn sách thấy người ta tả mẹ hiền tòan là mẹ gầy với mẹ già không hà. Mà anh Nguyên thấy mẹ Tâm đâu có ốm, có già, vậy thì Tâm tả mẹ không giống với trong sách.
        _ Thì em cứ thấy sao thì tả vậy thôi.
        Thế mà cậu bé không chịu, nhất quyết đòi tả mẹ mình giống hệt trong sách dù thực tế thì hòan tòan ngược lại. Xuất thân trong một gia đình thế gia, người phụ nữ ấy mang một phong cách quý phái sang trọng. Dù đã trạc tứ tuần nhưng nhìn bà, người ta chỉ nói bà chưa đến 30. Luôn biết cách trò chuyện với con, với chồng, cư xử đúng mực, tóm lại là không có điểm nào khiếm khuýêt cả. Thế mà trong bài làm văn của con trai mình, bà bỗng chốc trở thành một người phụ nữ tần tảo, lam lũ sớm hôm, ...Anh đành chỉ biết cười trừ khi đọc bài văn, dù đôi chỗ anh cố gắng thuyết phục Tâm tả giống giống thực tế một chút nhưng vẫn không đạt đến ngưỡng 60%. Đọc lại lần nữa, anh có cảm giác Tâm đang tả mẹ anh thì đúng hơn dù nó chưa một lần gặp bà, cũng những vết chai sần ấy, vài sợi bạc là bao năm vất vả vì chồng, vì con...
        Khi về kí túc xá, nghe kể lại chuyện này, bạn bè anh đùa:
        _ Lỡ bà ấy đọc được bài của cậu bé thì chết mày rồi, Nguyên ơi!
        Đó là chuyện của học trò nhỏ, còn đối với học trò lớn thì lại là "thầy xưng một đằng, trò gọi một nẻo". Có đôi lúc anh cũng muốn xưng "thầy" như đề nghị của Thụy nhưng còn ngài ngại. Gia sư chỉ đáng tuổi anh trai, lại chưa hề đứng trên bục giảng, sao lại xưng hô như thế được. Còn cô bé thì nhất quyết "gọi thầy-xưng em" vì theo lời lí giải rất ư logic: "Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Huống hồ thầy dạy em biết bao nhiêu chữ rồi..." Một lần nữa, anh im lặng và thầm khen học trò mình biết cách ứng xử.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:40:49 bởi tinhcuoimayngan >
        #4
          tinhcuoimayngan 01.07.2006 15:10:41 (permalink)
          Hai mươi tuổi. Vẫn còn quá trẻ, nhưng nỗi lo cơm áo gạo tiền đã đè nặng lên đôi vai anh tự khi nào, và đó cũng là một trong nhiều lí do khiến anh chọn nghề giáo dù mọi người vẫn bảo "nhà văn-nhà giáo-nhà báo-nhà nghèo". Biết sao được, mình phải lo chuyện trước mắt đã, theo ngành này thì nhẹ một gánh lo học phí, anh làm thêm cũng đủ xoay xở trong cuộc sống đô thị phồn hoa. Anh tự hỏi, từ bao giờ anh đã ý thức được hòan cảnh gia đình mình? Có lẽ từ khi anh còn là một cậu bé con, hình ảnh mẹ thức dậy khi trời còn mờ sáng, chưa trông rõ mặt người, lặng lẽ chuẩn bị cho buổi chợ sớm. Còn ba anh, bao tháng năm vất vả đã lấy đi sức lực của ông. Nghèo đói, bệnh tật triền miên đã biến ông thành một kẻ ăn bám vợ con dù không hề muốn, nhìn ông ai cũng sợ không dám nhận vào làm, bởi "Nếu có gì.... thì mình mang họa à?". Cả nhà anh đều tránh nhắc đến chuyện này nhưng dường như ba anh hiểu, ông thừơng thở dài rồi lắc đầu. Không khí sau đó rơi vào im lặng. Không ai nói với ai nửa lời. Anh đã lớn lên từ những khỏang lặng như thế, và rồi tâm hồn anh cũng mang một dấu lặng vô hình. Không trầm buồn bởi âm huyền. Không tươi vui vì âm sắc, hỏi, ngã...
          *
          * *

          Sau hè này, Thụy sẽ bước vào một năm học bận rộn thi cử, vì vậy cô bé nhắn anh đến kèm ngay từ giữa tháng sáu.
          _ Thụy này, Thụy... nghĩ sao nếu.... anh... lên Sài Gòn làm?
          Một thóang ngạc nhiên hiện trên gương mặt Thụy. Quen nhau được hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Nguyên hỏi cô về tương lai của anh. Cô bé khẽ cười:
          _ Đó là quyết định của thầy, sao lại hỏi em? Mà tốt nghiệp xong kiếm được một chỗ trên ấy cũng được. Chuyện còn dài mà thầy!!
          _ Không,.. không phải... chuyện ấy - Anh phân trần một cách khó nhọc - Ý anh là hè này, anh định đi làm thêm...
          Anh chưa nói hết câu, Thụy có cảm giác một nỗi lo lắng từ từ xuất hiện, rồi lấp đầy trái tim mình. Năm sau cô sẽ thi đại học, không chuẩn bị ngay từ bây giờ e là muộn mất. Bạn bè xung quanh giờ đây đang chạy đôn, chạy đáo tìm thầy cô giỏi; Nắm bắt được nhu cầu này, các trung tâm luyện thi đã mở lớp ngay từ đầu hè; Vậy mà cô lại đứng ngòai vòng xóay này sao? Chẳng lẽ thầy không nghĩ gì đến những vất vả mà cô sắp trải qua sao? Đành rằng là một học sinh giỏi, Nguyên đã truyền lại cho cô khá nhiều kiến thức lớp Mười Hai ngay từ năm ngóai nhưng cô vẫn chưa an tâm. Mười hai năm đèn sách chứ có ít gì. Không được! Nhất định không thể được!
          ....

          Nguyên chầm chậm đạp xe về.
          Chiều.
          Nắng chưa tắt hẳn, chỉ tựa vài vệt màu ai đó vô tình làm rơi vào áo anh.
          Anh không buồn. Không trách gì Thụy. Anh hiểu đó là tâm trạng chung của bọn học trò, ngày ấy anh cũng thế thôi chứ nào có lạ gì. Thôi đành gác lại năm sau. Nhưng có gì đó luyến tiếc, một chỗ làm mà người bạn vừa giới thiệu cũng đủ chi phí cho năm học sau. Vậy mà...

          Về kí túc xá, anh bỗng nghe tin dữ.
          Vội vàng. Anh đạp xe đến nhà Thụy lần nữa.
          Trời sắp mưa. Mặc kệ!
          Mưa rồi... Mưa như hàng trăm, hàng ngàn ngọn roi quất vào mặt.
          Mặc kệ!
          Anh càng cố gắng đạp thật mạnh vào pédal. Giờ thì anh không còn phân biệt được đâu là nước mắt của mình, đâu là mưa nữa. Mà anh có khóc không? Anh không biết.

          Thụy gặp anh với vẻ mặt sửng sốt. Sao thầy lạ vậy? Lần đầu tiên Nguyên hỏi ý kiến cô về chuyện của riêng anh, lần đầu tiên anh về rồi quay trở lại trong cơn mưa tầm tã.
          _ Thụy, anh xin lỗi. Nhưng mẹ anh vừa nhắn anh gửi tiền về thang thuốc cho ba. Không hiểu sao bệnh của ba anh lại trở nặng vào lúc này... Em...em hãy thông cảm cho anh...
          Cô chợt thấy mình sao ích kỉ. Sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, có bao giờ cô nghĩ cho người khác đâu. Chỉ biết sống cho riêng bản thân mình...

          Ích kỉ. Hai tiếng ấy vọng mãi trong cô đến tận bây giờ.Thầy đã về lâu rồi. Và cô cũng đã đồng ý. Ngày mai Nguyên đi, mang theo niềm tin của riêng anh và lời chúc của cô học trò nhỏ... Anh biết rằng học trò anh sẽ đợi anh về, và con đường phía trước hãy còn dài lắm...


          1.07.06
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2006 21:17:36 bởi tinhcuoimayngan >
          #5
            tinhcuoimayngan 04.07.2006 10:14:21 (permalink)
            Có một mùa mưa qua...

            Ngữ Yến







            Mùa này mưa hòai bên thành phố của em. Ta ở đây lòng cũng đỗi bâng khuâng. Kỉ niệm xưa chợt hiện về trong kí ức. Nghe mưa rơi tưởng chừng mưa dỗ dành, "Ngủ ngoan nhé ngày xưa!"

            Em bảo ghét mưa, chẳng đi loanh quanh chi được. Ta dẫn em vào quán cóc bên đường, nhìn mưa, nhìn người qua lại, bảo mưa cho đôi mình hạnh phúc, nhìn vào mắt nhau, hơi ấm nồng. Những giọt mưa còn đọng trên tóc mai, ta không gạt đi mà thích ngắm em vào lúc ấy. Em bảo mưa buồn vì ông trời khóc nên mới thành mưa. Ta cười, khóc vì hạnh phúc vì đôi mình gặp nhau, khóc vì vui mừng đôi ta nên duyên nợ, khóc vì không còn lo con bé đểnh đoảng là em sẽ bị "ống chề". Em hứ một tiếng rõ to, nhưng ta biết em hạnh phúc vì những lời yêu thương ấy, con gái ai chẳng thế phải không em?

            Chiều mưa xưa giờ đã thành dĩ vãng. Em ra đi cũng vào chiều mưa tháng Tám. Ta không tin vào số trời đâu em ạ, ta thường nghĩ, tình yêu là do mình đi tìm rồi gặp, chứ trời không sắp đặt bao giờ. Nhưng sao em đến và đi đều có mưa đến tiễn; mưa theo em, trao em cho gã lãng tử này, rồi chính mưa cũng cướp em khi ta chưa tỉnh khỏi cơn đau vùi vì mưa, vì em.

            Trời nổi gió. Nổi sấm. Như cách gọi của những bà hàng bình dân là "trời gầm". Gầm lên giận dữ vì ta đã mất em. Gầm lên tiếc nuối. Rồi sẽ thôi, trời lại quang đãng, ta lại chơi vơi trên lối đời. Mất em mãi mãi.


            20.8.06
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:42:27 bởi tinhcuoimayngan >
            #6
              tinhcuoimayngan 06.07.2006 15:49:38 (permalink)
              TÌNH YÊU NÀO CHO EM?

              Ngữ Yến






              Với tôi, tình yêu tôi dành cho em vẫn chưa định hình, tựa như mầm xanh mới nhú, khe khẽ đón chào bình minh. Mắt mầm hãy còn bé lắm, nhìn cái chi cũng lạ, cũng sợ; nắng chỉ đùa gắt chút thôi đã vội nép thật chặt vào thân mẹ, mong chờ một sự chở che, nhưng mẹ nó lại bảo, hãy tin vào chính bản thân mình, con nhé. Rồi bà vươn mình cho mầm chạm nắng.
              Lạ thật, nó vẫn chưa thóat khỏi cảm giác ấy, và tôi vẫn đang chìm trong cõi suy tư về cái gọi là "tình yêu"...

              Tôi từng đọc một câu nói, đại lọai là "tại sao ta không bao giờ biết tình yêu bắt đầu khi nào nhưng luôn biết điểm dừng của nó?", những băn khoăn luôn tràn ngập trong tôi, có thật tình yêu đã bắt đầu, và tôi là kẻ mộng du? Đi trong bến bờ hạnh phúc mà không cảm nhận được, để rồi khi mất em mới chợt vỡ òa, nhanh như giọt bóng xà phòng, tôi sẽ khóc như bao lần trước, những cuộc tình qua chỉ còn là kỉ niệm... Giọt bóng ấy khi tan đi vào cõi hư vô sẽ bắn nước vào tôi, làm tôi khó chịu như một sự trả thù, rất tế nhị vì đó là điều tự nhiên, nhưng cũng lắm xót xa.

              Có người nói tình yêu là tất cả, vậy thì tình cảm tôi dành cho em bấy lâu có là tất cả không? Tôi không biết, không hỏi em về điều ấy. Tôi muốn giữ nó cho riêng mình, chỉ một mình tôi thôi, như là một bí mật. Tôi sẽ giấu nó vào đôi mắt sâu thẳm của em nhé, để mỗi lần soi bóng, tôi gặp lại chính tôi - một kẻ lãng du, cứ hòai đi loanh quanh giữa những cuộc tình, khi nào mệt thì dừng chân bên quán nước cạnh đường, gặp cô hàng xén đùa vài câu, nếu may mắn thì đó là một khởi đầu mới, rồi lại đi. Tôi sẽ so sánh các cô gái ấy và em, xem tôi có thực yêu em không hay chỉ như cô hàng nước ấy, thoáng gặp và chóng quên. Nhưng sao em khác với cô ấy quá, nhỏ bé và lặng lẽ, cũng hay cười đấy nhưng nụ cười ấy không là nụ cười nữa, một chút gì đó mơ hồ ẩn trong đó... Ồ, hình như em đang lo lắng gì đó, sợ mất tôi ư? Một kẻ như tôi thì có gì để em phải nhọc lòng như thế? Và tại sao tôi có thể khẳng định với cô gái kia chỉ là một sự bắt đầu chứ không là tình yêu, còn với em, tôi phân vân đến lạ.

              Ngày qua rồi em ạ. Nhanh thật đấy, em có thấy mầm xanh ấy lớn lên tí nào không? Hay nó vẫn như cũ, vẫn cái mắt bé xíu, hay đã lụi tàn từ khi nào? Khi nào nó lớn lên, em hãy gọi tôi dậy nhé, nhưng đừng quá muộn, đừng để đến khi nó hóa thành bong bóng xà phòng. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên như thế, không thì tôi sẽ chẳng bao giờ dám nói điều này với em, rằng tình yêu là tất cả, nó có thể biến thứ này thành thứ kia chỉ trong phút chốc, hạnh phúc và khổ đau, thay chỗ cho nhau là chuyện bình thường. Nhớ nhé em, đừng ngủ quên mà gọi tôi muộn, không thì tôi phải đi đến cuối cuộc đời mình, ở nơi nào đó chẳng có em, không có cô hàng nước, để không lo về chuyện trần thế, giữa duyên và phận nữa. Nếu vậy thì em sẽ tiếc lắm đấy. À, tôi chẳng biết em có tiếc không nữa, tình yêu dành cho em còn chưa cảm nhận được, nói chi đến hiểu con người em. Còn nếu mầm xanh lụi tàn, em cũng đừng giày vò tôi vì không chăm sóc nó, cái gì để tự nhiên vẫn tốt hơn em ạ. Nếu nó vẫn là nó, hôm qua vẫn là hôm nay, tôi sẽ đi hòai, đi mãi, trên mỗi nẻo đường đã qua, sẽ in dấu chân, không thật rõ nét vì tôi sợ. Em biết không, tôi sợ sẽ làm em buồn vì tôi sẽ còn gặp nhiều cô gái khác, rồi một ngày mầm xanh lớn lên, em giận, bỏ mặc tôi với cái bóng của em, đã xa tận phương trời nào. Xa ngút. Tội nghiệp tôi lắm, biết không...


              Đêm 23.7.06
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:43:48 bởi tinhcuoimayngan >
              #7
                tinhcuoimayngan 10.07.2006 14:18:07 (permalink)
                BÍ MẬT CỦA LỚP TRƯỞNG

                Ngữ Yến






                Một tên lớp trưởng 17 tuổi, ngọai hình tạm ổn, tính tình hiền lành nên thường bị các "bà tám" bắt nạt mỗi khi đến giờ sinh họat chủ nhiệm. Kể ra đó cũng là mẫu người lí tưởng cho bất cứ bạn gái nào trong lớp chứ nhỉ? Thế mà nàng lại không hiểu (hay không muốn hiểu?) rằng trong một tập thể mà hoa tranh nhau nở rộ, gươm chỉ đứng xớ rớ một xó, có được một lớp trưởng gương mẫu như tôi là quí lắm. Sao nàng không biết trân trọng lại ban phát tình cảm cho tôi đồng đều như những tên khác?

                Cả đời tôi tính đến giờ phút này luôn gắn liền với ngọc lan. Mẹ tôi yêu lòai hoa này lắm nên từng có ý định lấy tên nó đặt cho đứa con đầu lòng, ngờ đâu tôi lại là con trai nên bà "để dành" cho nhỏ em. Và từ khi nó biết đi, biết nói, đã biết luôn cả chuyện "ăn hiếp" ông anh của mình. Thuở bé, tôi thường (phải) trèo lên cây ngọc lan sau nhà hái hoa cho nó, miệng đọc thơ rủa thầm:
                "Ngọc lan ơi, mày có nghe tao gọi
                Có biết chăng một ánh mắt giận hờn
                Hương sắc kia rồi cũng sẽ nhạt phai
                Chi bằng mọc thấp...để cho tao hái

                Còn bây giờ, tôi xin được sửa lại đọan thơ trên bằng giọng điệu trìu mến khác thường:
                "Ngọc Lan ơi, em có nghe tôi gọi
                Có biết chăng một ánh mắt trộm nhìn
                Nét xuân hồng, em đang tuổi ô môi
                Làm xao xuyến tâm hồn tôi dạo ấy..."

                Tôi ra vườn thì thỏang hương ngọc lan, ở trong nhà nghe tiếng Ngọc Lan, đến lớp cũng gặp Ngọc Lan nốt. Nhưng Ngọc Lan ở lớp dễ thương hơn nhiều, tuy không đẹp đến nỗi được bình chọn là hoa khôi, nhưng nàng có nét nhu mì, dịu dàng rất con gái. Học vào hàng top, lại khéo tay, ai chẳng thích cơ chứ!

                Hôm nay vào lớp, tôi nhận ra có sự khác thường nơi Kiên, lớp phó trật tự đồng thời cũng là thằng bạn chí cốt luôn đồng cam cộng khổ với tôi trên bước đường "dịêt nhanh - bắt gọn" các "bà tám", "ông tư thời sự" trong lớp. Nó nhìn tôi lom lom rồi mỉm cười như vừa khám phá ra điều gì ghê gớm lắm.
                _ Mày có cần tao giúp gì không?, Kiên hỏi mà đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái, chẳng thật lòng chút nào, giống như điều tra viên đang hỏi cung tội phạm thì đúng hơn.
                _ Giúp gì là gì? Mày nói gì mà tao chẳng hiểu mô tê gì sất.
                _ Đây, mày xem đi, rồi sẽ có ngày mày cần đến tao, có khi ngay hôm nay cũng không chừng. Nhưng tao nói trước, tao sẽ lên chức "sếp" chứ không còn là "lính" của mày nữa.
                Nói xong nó bỏ đi, không quên giúi vào tay tôi mảnh giấy bé xíu.

                + Dấu hiệu nhận biết:
                Thường xuyên nhìn qua bên ấy trung bình 5 lần/tiết học
                Thở dài rồi lắc đầu khi đối tượng không đáp trả với số lần tương đương
                Bỗng nhiên thân mật trên mức bình thường với tổ trưởng Sơn
                Làm thơ rồi ném vào sọt rác khi chuyển tiết
                + Chẩn bệnh: bị nhiễm virus "RĐ3 "(rung động đầu đời) cách hai bàn, dãy giữa.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 13:56:04 bởi tinhcuoimayngan >
                #8
                  tinhcuoimayngan 14.07.2006 09:10:52 (permalink)
                  Trời ơi, Kiên theo dõi tôi từ hồi nào vậy? Mặt tôi tái xanh, tay cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Tất cả đều chính xác tuyệt đối! Thế là hết, bí mật đã bị vạch trần, từ đây mỗi khi gặp nó tôi phải xử sự sao đây? Và liệu tôi còn dám nhìn qua bên ấy nữa không? Khoan đã, chẳng phải Kiên là bạn thân của tôi sao? Vừa nãy nó đã gợi ý giúp tôi là gì? Điều đó có nghĩa lo lắng của tôi hòan tòan không có cơ sở...
                  Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nhỏ Hoa đã bước vào.
                  _ Ông cầm gì vậy? Đưa tôi xem chút nha. Rồi không đợi tôi phản ứng, nhỏ giật luôn mảnh giấy ấy.
                  _ Oh la la, "cách hai bàn, dãy giữa" ắt hẳn là Ngọc Lan rồi!
                  _ Hoa, đừng mà... Tôi xin bạn đấy...Đừng, đừng nói với ai...
                  _ Không thành vấn đề. Chỉ cần xóa giúp cái án ông với ông Kiên treo lơ lửng mấy ngày nay là okay.
                  Làm sao bây giờ? Tôi không thể để công tư lẫn lộn như thế này được. Kiên nhất định sẽ không đồng ý. Ai chứ tôi hiểu tính nó rõ như bàn tay tôi có năm ngón, ngón nào dài ngắn ra sao...Tên nó ra sao thì người y như vậy. Kiên thuộc lọai cứng đầu nhất nên dù chỉ chiếm thiểu số nhưng bọn con trai chúng tôi cũng không đến nỗi để chị em muốn làm gì thì làm. Bọn con gái đúng là chúa nhiều chuyện, cứ ngỡ cuối tuần chỉ cần trấn áp lớp trưởng là ổn, quên mất tên lớp phó tẩm ngẩm tầm ngầm mà... "ngắt hết hoa".
                  ...Thật bất ngờ, nó gật đầu đồng ý ngay lập tức:
                  _ Chỉ lần này thôi đấy nhé!
                  Vâng, chỉ lần này và mãi mãi tôi sẽ không bao giờ xóa án cho bất cứ kẻ nào khác vì sau đó, cái tin động trời "lớp trưởng đang trồng cây si" đã truyền đi khắp lớp. Những tiếng cười khúc khích, ánh mắt giả vờ ngờ nghệch:
                  _ Cây si bác trồng lớn đến đâu rồi nhẩy? Bác định chừng nào cho nó ra hoa đây? Nhưng em thực lòng khuyên bác, đừng ép nó quá kẻo cô ấy bứng lên là rễ đi đằng rễ, lá đi đằng lá đấy ạ!
                  Hóa ra bọn kia đã thấy Hoa giật tờ giấy ấy nên quyết truy ra bằng được. Ngẫm lại cũng thấy tội cho nhỏ, cả ngày hôm ấy đi đâu đều bị tra hỏi. Mềm, rắn đều đủ cả. Ở lớp không xong thì tụi nó chờ đến giờ về, giữ nhỏ đến hơn 12 giờ, cho đến khi chịu hết nổi đành kể lể hết sự tình mới thôi. Thương Hoa, tôi càng giận Kiên hơn. Tất cả đều từ nó mà ra, viết giấy làm chi vậy không biết, vừa tốn mực, vừa tốn giấy, lại mỏi tay mà còn... hại bạn. Thân nhau ngần ấy năm thì nói thẳng cho rồi...
                  Ngay cả nàng cũng tránh tôi. Gặp nhau ở lớp thì lơ đi, về chung đường thì ngỏanh sang hướng khác, có hôm còn rẽ sang đường vòng nữa chứ. Rõ chán! Ngày xưa dù lớp trưởng hiền lành, hay bị bắt nạt nhưng ít ra cũng còn có tí uy quyền, ngày nay thì chỉ cần lên tiếng đã có tiếng nhao nhao phản đối, ông chiếm lĩnh một người còn không xong nói chi đến chuyện điều khiển lớp. Lại chán!
                  _ Kệ tụi nó, Kiên vỗ về giọng như biết lỗi, mày chịu khó một tí, sắp hết năm học rồi, bọn này làm ầm ĩ thế chỉ cho vui chứ chẳng có ý gì đâu. Ba tháng sau là quên ngay ấy mà!
                  Dù sao thì tôi cũng đành nhịn cho qua chứ còn cách nào khác đâu. Có lẽ năm sau làm thường dân sẽ dễ bề hành động hơn chăng?

                  ......

                  Sáng nay, vừa thức dậy tôi đã nhận điện thọai của Kiên:
                  _ Sao, nghỉ hè vui không? Có kế họach mới cho cuộc chinh phục chưa?
                  _ Thôi, quên đi. Giờ thì không còn nhớ rõ nàng như thế nào nữa là.
                  _ Trời, nhanh vậy? Tình yêu của lớp trưởng có khác à nghen!
                  Tôi thở dài:
                  _ Yêu gì! Chỉ là tình cảm nhất thời thôi... Cho qua đi.

                  Hương ngọc lan đã bay đến tận phương trời nào, sẽ làm ngây ngất những ai nữa, tôi không hề biết. Nhưng tôi hiểu rằng, những gì tôi dành cho em trong những ngày qua cũng giống như hương thơm ấy, thoạt đầu thì rất nồng nàn, nhưng sau đó gió sẽ cuốn đi, chỉ còn trong tâm trí tôi một cái gì đó mơ hồ, một kỉ niệm xa xôi nào đó...Tôi không thể lưu giữ hương ngọc lan cho bản thân, càng không thể mường tượng nó như thế nào khi tất cả về em sẽ nhạt nhòa theo năm tháng, nhưng tôi sẽ nhớ nó đã từng thỏang qua tâm hồn mình, và mang cho tôi một tình cảm mới lạ mang tên Ngọc Lan...

                  14.7.06
                  #9
                    tinhcuoimayngan 28.07.2006 15:39:38 (permalink)
                    PHẤN BIẾC
                    Ngữ Yến




                    "Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón..."
                    Hắn vừa hát vừa cười. Nhưng có thật hắn đang cười không hay chỉ là ảo giác? Sáng đã mưa rào, như gáo nước lạnh hất vào người chứ nào có nắng lên. Ngày mới rồi à, hắn chỉ nhớ lóang thóang hôm nay là cuối tuần, chẳng biết thứ bảy hay chủ nhật nữa. Mà chúng nào khác chi nhau, khi nàng đã đi rồi...
                    Qua khe cửa, hắn thấy cô bé nhà bên đang hướng về phía hắn, chiếc cọ nhỏ không ngừng di chuyển trên mí mắt. Trời mưa mà trang điểm nỗi gì, rồi cũng gột rửa hết thôi. Phải, mưa cho sầu vơi đi, cuốn trôi những kỉ niệm về người con gái ấy đến xó xỉnh không tên nào đó, nơi hắn không bao giờ tìm được. Phải, mưa cho tâm hồn gã lãng tử này lạnh đi, chẳng thiết chi hơi ấm gia đình nữa. Hắn nhìn quanh. Căn phòng nhỏ chẳng có bàn tay đàn bà sao lạnh lẽo đến lạ. Ngày thường đã thế, ngày mưa lại càng lạnh hơn. Thỏang trong không khí mùi ẩm mốc của gỗ mục, của bụi bẩn chưa một lần lau dọn từ ngày vắng nàng.
                    Màu biếc! Khóe môi hắn cong lên một tiếng reo nho nhỏ. Sao con bé kia lại chọn màu biếc cơ chứ? "Mắt biếc năm xưa nay đâu", đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại cái màu nhung nhớ ấy. Nàng thích phủ lên mắt mình màu biếc, biếc hòa với đen, đôi mắt sâu thẳm ngày nào giờ hệt như hố đen tận cùng đời hắn. Cơn giận trào dâng, con bé ấy chẳng những không dừng lại mà còn ấn cọ vào hộp phấn. Biếc lại càng biếc. Nó hài lòng nở một nụ cười hệt như trêu hắn. Không nhịn được nữa, hắn mở chốt cửa đẩy thật mạnh vào tường. Tiếng động làm cô bé giật nảy mình, đánh rơi cả hộp phấn mắt. Dường như ngượng vì có người nhìn thấy, nó lúng túng nhặt lên rồi chạy biến vào nhà. Ngòai thềm còn vương một chút biếc. Nhưng chẳng mấy chốc biếc đã hòa với mưa, tan ra. Giờ thì biếc đi đời biếc. Hắn cười. Lần này thì hắn tin rằng mình đang cười thật. Từng tràng cười trong mưa. Lạnh lẽo đến xót xa.


                    28.7.06
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:46:25 bởi tinhcuoimayngan >
                    #10
                      tinhcuoimayngan 02.09.2006 21:22:49 (permalink)
                      TÌNH YÊU CAFÉ SỮA
                      http://muctim.com.vn/Vietnam/Van-hoc/Chan-dung-tml/2006/11-16/8144/
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2006 20:18:25 bởi tinhcuoimayngan >
                      #11
                        tinhcuoimayngan 04.09.2006 09:42:04 (permalink)
                        del
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 14:11:07 bởi tinhcuoimayngan >
                        #12
                          tinhcuoimayngan 05.09.2006 20:32:30 (permalink)
                          del
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 14:11:34 bởi tinhcuoimayngan >
                          #13
                            tinhcuoimayngan 01.10.2006 18:15:20 (permalink)
                            Tản mạn một chiều mưa...

                            Ngữ Yến







                            Huế mùa nì mưa nhiều lắm anh ạ. Mưa trắng cầu Tràng Tiền, dòng Hương Giang mọi lần êm đềm là thế, bình yên là thế, vậy mà chừ... Em có cảm giác mọi thứ đã thay đổi chỉ sau qua một cơn mưa. Huế bây chừ không còn là Huế của những ngày nắng ấm xưa kia in bóng em và anh đổ dài trên con đường vào Đại Nội. Dường như Huế đã dữ dội ít nhiều, dù thành phố cổ kính u buồn này vẫn thấp thóang góc phố cũ dang tay ôm hàng cây xanh, vẻ đẹp trầm mặc, dịu dàng vẫn chưa phai. Cũng giống như anh và em, thời gian trôi qua nhưng vẫn dùng dằng níu kéo một chút gì gọi là... Kỉ niệm xưa kia chỉ còn là vệt màu bàng bạc, lạnh lẽo của mưa giông. Em lặng lẽ đón lấy mưa, nhưng chúng đều vô tình trôi qua kẽ tay dù em gắng khép chặt ngón tay mình. Mưa lạnh buốt. Hay em đang làm một điều tưởng chừng như không thể? Có ai giữ được mưa bao giờ, và có tình yêu nào thực sự tồn tại khi đã xuất hiện những tiếng nấc gắng gượng, thở dài? Gió rít từng cơn, ập vào em đau rát. Răng mưa cay nghiệt quật vào em những ngọn roi ấy? Thức tỉnh em rằng tất cả đã qua như nước sông Hương lững lờ trôi, hợp bao nước mắt của cô gái khóc cho mối tình đã qua trong chuyện mạ kể thành dòng lũ xóay trào... Người con gái Huế ngày nào vẫn vậy, những ngày mưa mỏi mắt đợi mạ về, khe khẽ hát Diễm Xưa càng làm Huế buồn hơn. Chỉ có trời năm nay dị quá... Cũng giống như anh thôi, phải không...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2006 18:16:38 bởi tinhcuoimayngan >
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9