tinhcuoimayngan
-
Số bài
:
110
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.06.2006
|
VĂN tinhcuoimayngan
-
06.07.2006 15:49:38
TÌNH YÊU NÀO CHO EM? Ngữ Yến Với tôi, tình yêu tôi dành cho em vẫn chưa định hình, tựa như mầm xanh mới nhú, khe khẽ đón chào bình minh. Mắt mầm hãy còn bé lắm, nhìn cái chi cũng lạ, cũng sợ; nắng chỉ đùa gắt chút thôi đã vội nép thật chặt vào thân mẹ, mong chờ một sự chở che, nhưng mẹ nó lại bảo, hãy tin vào chính bản thân mình, con nhé. Rồi bà vươn mình cho mầm chạm nắng. Lạ thật, nó vẫn chưa thóat khỏi cảm giác ấy, và tôi vẫn đang chìm trong cõi suy tư về cái gọi là "tình yêu"... Tôi từng đọc một câu nói, đại lọai là "tại sao ta không bao giờ biết tình yêu bắt đầu khi nào nhưng luôn biết điểm dừng của nó?", những băn khoăn luôn tràn ngập trong tôi, có thật tình yêu đã bắt đầu, và tôi là kẻ mộng du? Đi trong bến bờ hạnh phúc mà không cảm nhận được, để rồi khi mất em mới chợt vỡ òa, nhanh như giọt bóng xà phòng, tôi sẽ khóc như bao lần trước, những cuộc tình qua chỉ còn là kỉ niệm... Giọt bóng ấy khi tan đi vào cõi hư vô sẽ bắn nước vào tôi, làm tôi khó chịu như một sự trả thù, rất tế nhị vì đó là điều tự nhiên, nhưng cũng lắm xót xa. Có người nói tình yêu là tất cả, vậy thì tình cảm tôi dành cho em bấy lâu có là tất cả không? Tôi không biết, không hỏi em về điều ấy. Tôi muốn giữ nó cho riêng mình, chỉ một mình tôi thôi, như là một bí mật. Tôi sẽ giấu nó vào đôi mắt sâu thẳm của em nhé, để mỗi lần soi bóng, tôi gặp lại chính tôi - một kẻ lãng du, cứ hòai đi loanh quanh giữa những cuộc tình, khi nào mệt thì dừng chân bên quán nước cạnh đường, gặp cô hàng xén đùa vài câu, nếu may mắn thì đó là một khởi đầu mới, rồi lại đi. Tôi sẽ so sánh các cô gái ấy và em, xem tôi có thực yêu em không hay chỉ như cô hàng nước ấy, thoáng gặp và chóng quên. Nhưng sao em khác với cô ấy quá, nhỏ bé và lặng lẽ, cũng hay cười đấy nhưng nụ cười ấy không là nụ cười nữa, một chút gì đó mơ hồ ẩn trong đó... Ồ, hình như em đang lo lắng gì đó, sợ mất tôi ư? Một kẻ như tôi thì có gì để em phải nhọc lòng như thế? Và tại sao tôi có thể khẳng định với cô gái kia chỉ là một sự bắt đầu chứ không là tình yêu, còn với em, tôi phân vân đến lạ. Ngày qua rồi em ạ. Nhanh thật đấy, em có thấy mầm xanh ấy lớn lên tí nào không? Hay nó vẫn như cũ, vẫn cái mắt bé xíu, hay đã lụi tàn từ khi nào? Khi nào nó lớn lên, em hãy gọi tôi dậy nhé, nhưng đừng quá muộn, đừng để đến khi nó hóa thành bong bóng xà phòng. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên như thế, không thì tôi sẽ chẳng bao giờ dám nói điều này với em, rằng tình yêu là tất cả, nó có thể biến thứ này thành thứ kia chỉ trong phút chốc, hạnh phúc và khổ đau, thay chỗ cho nhau là chuyện bình thường. Nhớ nhé em, đừng ngủ quên mà gọi tôi muộn, không thì tôi phải đi đến cuối cuộc đời mình, ở nơi nào đó chẳng có em, không có cô hàng nước, để không lo về chuyện trần thế, giữa duyên và phận nữa. Nếu vậy thì em sẽ tiếc lắm đấy. À, tôi chẳng biết em có tiếc không nữa, tình yêu dành cho em còn chưa cảm nhận được, nói chi đến hiểu con người em. Còn nếu mầm xanh lụi tàn, em cũng đừng giày vò tôi vì không chăm sóc nó, cái gì để tự nhiên vẫn tốt hơn em ạ. Nếu nó vẫn là nó, hôm qua vẫn là hôm nay, tôi sẽ đi hòai, đi mãi, trên mỗi nẻo đường đã qua, sẽ in dấu chân, không thật rõ nét vì tôi sợ. Em biết không, tôi sợ sẽ làm em buồn vì tôi sẽ còn gặp nhiều cô gái khác, rồi một ngày mầm xanh lớn lên, em giận, bỏ mặc tôi với cái bóng của em, đã xa tận phương trời nào. Xa ngút. Tội nghiệp tôi lắm, biết không... Đêm 23.7.06
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:43:48 bởi tinhcuoimayngan >
|