..:TRUYỆN tinhcuoimayngan:..
tinhcuoimayngan 20.06.2006 10:29:09 (permalink)
CUỐN NHẬT KÍ CHƯA KẾT THÚC
Ngữ Yến


Chuyện hôm qua như một giấc mơ
Nước chảy mây trôi quên bến bờ...(*)



Tôi vẫn còn nhớ khá rõ ngày hôm ấy, một ngày cuối tháng 9 năm 2000. Những đám mây trắng hệt như lũ trẻ đang chơi trò cút bắt, lặng lẽ đuổi nhau đến chân trời. Đang trên đường dẫn đến thư viện Trung Tâm, tôi chợt nhận ra lá vàng đã phủ đầy lối đi tự lúc nào, nom giống như tấm thảm khổng lồ vậy. Trong lòng tôi dâng lên sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú, sao mấy hôm nay mình không nhìn thấy một cảnh đẹp này nhỉ? Nhưng ngay sau đó, tôi khẽ thở dài. Phải rồi, mình bận chuẩn bị bài vở cho giờ của thầy Thomas vào ngày mai nên còn tâm trí đâu mà suy nghĩ vớ vẩn nữa. Giờ- thầy - Thomas, cụm từ ấy đã theo tôi suốt mấy ngày qua, và nó buộc tôi đến thư viện nhiều hơn mức cần thiết so với một du học sinh bình thường để tìm đọc và chuẩn bị thông tin... Vừa đi vừa nuối tiếc, tôi bước vào thư viện. May quá, chỗ ngồi quen thuộc vẫn còn trống. Tôi đặc biệt thích ngồi gần cửa sổ, có lẽ để thả hồn theo mây gió, nghĩ về quê nhà - nơi cha mẹ, bạn bè tôi vẫn đang sống, về cái quán cóc chúng tôi vẫn thường tụ lại khi tan trường; và đôi khi mơ tới một cô gái nào đó!. Có lẽ vì chuyện mơ mộng này, bạn bè vẫn thường bảo rằng tôi là một- kẻ-yếu-đuối! Đương nhiên là tôi phản đối quyết liệt.
Với tôi, thư viện không chỉ đơn thuần là nơi đọc và mượn sách, tôi còn tìm thấy ở đây nhiều điều thú vị khác. Này nhé, chỉ cần nghe tiếng bước chân, tôi đã có thể nhận ra ai đang bước vào thư viện. Lúc đầu tất nhiên là có nhầm lẫn đôi chút, nhưng sau một thời gian tôi có thể đoán rất chính xác. Bước chân nặng nề và chậm rãi ắt hẳn là của người đàn ông trung niên luôn luôn đội nón xanh, ông ta thường bối rối và ngại ngùng khi đối mặt với cô thủ thư Vileda. Nhưng cô luôn phớt lờ ông. Tiếng bước chân nhẹ nhàng hơn và có phần dè đặt xuất phát từ đôi giày cao gót của cô gái người Nhật nhỏ nhắn Narusimo... Những ngày ngồi thư viện, tôi hay chơi trò ấy, dường như nó gắn kết tôi với mọi người hơn nhưng tôi không thích trò chuyện với ai mà chỉ thích ngồi một mình. Thỉnh thỏang tôi hơi lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ đến hết cuộc đời tôi cũng chẳng có cô bạn gái nào cả. Thật ra bây giờ, độc thân là chuyện khá phổ biến, nhưng với một gia đình có phần "phong kiến" như gia đình tôi thì không thể, bởi tôi có bổn phận đáp ứng mọi kì vọng của ba mẹ. Cuộc sống của tôi đã được "lập trình" sẵn: Du học - Về nước làm việc trong một công ty lớn - Lãnh lương cao - Lấy vợ và sinh con. Hừm, đó có phải là một cuộc sống lý tưởng cho tôi không nhỉ?

Thông thường, tôi thích đọc truyện tranh manga hơn là đọc tiểu thuyết. Chỉ nghĩ đến việc cầm trên tay những quyển sách dày cộm ấy tôi đã phát ngán rồi. Thế nhưng ngày hôm ấy, không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại mượn quyển " Tiếng chim hót trong bụi mận gai " của Colleen Mc Cullough. Và thế là, mọi rắc rối xaỷ ra. Tôi nhặt được một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ quyển sách:
" Tôi đã xa nhà một năm rồi. Khỏang thời gian một năm không ngắn, cũng không thể gọi là dài, nhưng đã đủ để tôi thấy nhớ nhà quay quắt. Dù phần lớn bạn bè nơi đây khá cởi mở và thân thiện, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không có được cái cảm giác như ở Việt Nam. Hình bóng quê nhà luôn hiện lên, khiến tôi thao thức và khao khát được trở về. Nhưng khi quyết định du học là đã chấp nhận bao thử thách, tôi biết đây chỉ là bước đầu mà thôi. Tôi tự nhủ với bản thân mình: Cố lên! doahoavothuong"
Khi đọc những dòng đầu, tôi thấy buồn cười và nghĩ: Hóa ra là trò "tìm bạn thư tín" vớ vẩn. Thuở nhỏ chúng tôi vẫn thường "tìm bạn qua mặt bàn" đấy thôi. Nhưng đọc hết thư, tôi không tìm được một dòng địa chỉ email nào! Hừm, vậy cái cô em doahoavothuong này có mục đích gì đây? cô là ai giữa mười mấy cô gái sinh viên Việt Nam du học ở thành phố này? Với kinh nghiệm của một chàng trai 20 tuổi, tôi đóan email của nàng hẳn phải là doahoavothuong@...gì gì đó. Đa số các cô gái Việt Nam tôi quen đều sử dụng nickname làm địa chỉ email. Cầu trời cho email của cô ấy đơn giản thôi, đại loại như doahoavothuong@xxx. Không một con số nào hết. Không dấu gạch nối chi cho rườm rà. Càng rườm rà thì tôi càng khó tìm đựơc cô nàng chứ sao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:37:41 bởi tinhcuoimayngan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9