Những phút lãng đãng
noidancobayve 20.06.2006 15:36:24 (permalink)
TẢN MẠN NÉT


Lang thang trên net cũng như lang thang theo những con phố của lòng mình... Ghé sạp báo đọc những tin tức sôi động cập nhật. Ngồi xuống một góc forum ngắm muôn hình vạn vẻ của giọt mưa, của hàng cây đổ lá, những vệt gợn hay bước đi của làn gió trên mặt hồ, nỗi mê say, niềm trống trải, tự sự, hờn ghen, yêu thương, đau đớn,...

Trước cuộc sống nhiều giả dối bon chen, con người trong trạng thái vật chất da thịt thường làm đau nhau bằng thái độ nghi ngờ, phòng thủ, nhưng hành động tranh giành đấu đá, và cả những âm mưu, những cạm bẫy ngọt ngào. Những người đồng nghiệp, những người hàng xóm, thậm chí anh chị em,... những người bạn thân gặp lại nhau với cách nói chuyện đầy đè dặt, đề phòng. Những lúc đau tình phụ hay thành bại lợi danh... Khi ấy ta tìm đến net như một phương thuốc thoa lên mảnh hồn non nớt tổn thương, hay một cách níu kéo chính mình, gọi là tay mình níu chân mình để gìn giữ tâm hồn mình...

Câu nói ra mà giật lòng thảng thốt! Khắc nghiệt đến thế sao? Chua chát đến thế sao?

Lang thang net như một cách xoa dịu lòng mình, để tâm hồn tìm được lối về với trạng thái tĩnh lặng như mặt hồ soi bóng lá. Để có thể trở thành một cô gái nhỏ ngoan hiền, xinh đẹp mặn mà, ăn nói duyên dáng, hay là một chàng lãng tử hào hoa, buông lời thương yêu nhẹ tựa làn gió thoảng. Bỗng dưng trở thành kẻ siêu trần tâm hồn thoát tục, đau những nỗi đau cao cả, tay với đươc ngọn gió mảnh trăng, nỗi thở than được nâng niu trân trọng bởi những tâm hồn ảo ảnh... Tình thi ca lãng đãng giăng mờ, lạ lùng, ấm áp...

Liệu ai biết được ta, một kẻ đeo mặt nạ ngôn từ. Khuôn mặt tâm hồn không méo mó mà thánh thiện với nét u sầu trong trẻo, bao la...

Nhưng cũng liệu có kẻ nào như ta, lang thang bao hàng quán rộn ràng, nơi lời đưa đón mời gọi dễ dàng, lại thấy mình càng lẻ loi cô độc hơn?


#1
    noidancobayve 23.06.2006 14:16:11 (permalink)
    Nhịp trái tim


    Hôm qua tình cờ em cúi xuống ngực anh, bỗng nghe tiếng trái tim anh đập. Trong một giây, lòng em trào lên những cảm xúc kỳ lạ... Ôi! Đó là sự sống! Trái tim vẫn đập đều đặn và cần mẫn hàng ngày để đem đến sự sống cho anh, để chúng ta được yêu nhau và bên nhau vui vẻ... Trong một thể xác dù to lớn đến đâu thì sự sống vẫn bắt đầu từ một trái tim bé nhỏ và dịu dàng như thế...

    Vậy mà tháng ngày qua ta đã lãng quên những âm thanh âm thầm mà nhạy cảm đó, để vùi mình trong những hờn ghen, giận dỗi, những tính toán so đo và cả những lời yêu thương hoa mỹ...

    Để một buổi sáng như hôm nay, khi nắng mùa mới đang tô vàng ô cửa nhỏ, em tự cho phép mình có vài phút thảnh thơi bên lề cuộc sống, bên lề những bon toan trong công việc, để ghi lại những cảm xúc trong trẻo này...

    Hơn tất thảy, cuộc sống thật quý giá mà cũng thật mong manh xiết bao!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2006 11:42:07 bởi noidancobayve >
    #2
      noidancobayve 20.09.2006 11:40:30 (permalink)
      Hà Nội mùa thu...


      Mùa thu Hà nội đẹp nhẹ nhàng trong làn gió, trong cánh lá rơi, trong từng bông hoa li ti rụng hững hờ bên hè phố, trong hương hoa mơ hồ vây vất qua ngõ nhỏ… Cái đẹp mong manh và dịu dàng như một gương mặt không trang điểm, phải chú ý lắm mới thấy được những nét duyên ngầm ẩn giấu… Giống như người xưa nói “hồng nhan bạc mệnh”, mùa thu đẹp là thế nhưng đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, hương hoa chỉ lan toả vài đêm rồi tan mất như chưa từng tồn tại, có khi chưa kịp cảm nhận thì mùa đã sang đông rồi… Bởi thế thu thường là niềm luyến nhớ, nối nhớ nhung pha day dứt trong những tâm hồn nhạy cảm.
      Tôi vẫn giữ thói quen lang thang phố thu Hà nội, qua đường Thanh Niên nhìn “gió chảy vào lòng thành phố”, qua Hoàng diệu trong cảm giác choáng ngợp về hàng cây cổ kính “thay lá đã bao mùa", ngồi bên góc nhà thờ trên Phan đình phùng ngắm bóng hậu lâu qua lớp phong sương lịch sử…
      Tôi yêu mùa thu, yêu vẻ đẹp thu còn nguyên sơ đâu đó trên phố phường Hà nội...
      Tiết trời thu Hà nội cũng giống như tình yêu tôi đối với anh, thứ tình cảm huyễn hồ nhẹ nhàng không mơ cầu giàng buộc… thứ tình nói ít hiểu nhiều lãng đãng như làn sương mặt nước… ảo ảnh và phù du… thứ tình xuyên qua khoảng cách để đồng điệu và chia sẻ… Nay đến rồi mai đi, cũng đã và chỉ là một hạnh ngộ trong cuộc đời, không lấy gì để dằn vặt trách móc giận hờn nhau… nhưng vẫn không ngừng luyến thương theo dòng đời chầm chậm chảy… Thứ tình yêu làm hài hòa và cân bình cuộc sống…

      Đời người thấm thoắt mà mấy mùa thu trôi, mấy mùa lá rụng. Ngày mai thôi bên hiên mùa đông lại bước về …
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2006 11:44:59 bởi noidancobayve >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9