Ru biển
Ngủ ngoan nào đôi mắt của biển khơi
Gió hãy nhè nhè, đừng trêu đùa sóng nữa
Để sóng hiền hòa, vỗ về bờ cát
Đêm khuya rồi, đừng thao thức cùng trăng
Ngủ ngoan nào, em nhỏ của tôi
Nép vào tay anh, như chú còng sợ sóng
Em có thấy biển thầm thì đêm vắng
Ngủ ngoan nào, ngủ ngoan nhé...à ơi
Em có thấy thuyền về bến đậu rồi
Cả ngày xa khơi, đi tìm luồng cá
Dù có đi xa, xa về trăm ngả
Cũng nhớ bờ, nhớ bến...nhớ về em
Anh ru em mà lại kể chuyện đêm
Có lẽ chẳng biết ru, anh làm em tỉnh giấc
Có lúc nào, lòng em chợt hỏi
Sao anh cứ nhớ hoài, nhớ mãi biển mà thôi
Bởi vì em, em như biển, em ơi
Lòng rộng lượng và bao la như biển
Lúc hiền hòa, lúc lại dâng sóng lớn
Làm thuyền anh hóa nhỏ bé giữa lòng em
Anh nhớ biển như anh nhớ về em
Nhớ trưa vắng, nắng vàng, trời xanh lắm
Nhớ ánh mắt em, chả thề nào quên được
....Em, em ơi, em đã ngủ hay chưa?