Gió đông lại về
Minh vương
Nguồn TAT. Chương 1
Nghe tiếng cãi vã om sòm ở fòng y vụ, Nhật Mai ngơ ngác chạy đến.
- Anh giao ai thì giao, tôi không muốn chăm sóc ông già này nữa.
Cô y tá Sương đang vừa khóc vừa nói với bác sĩ Toàn. Trong khi anh ta vẫn lớn tiếng:
- Bước vào nghề này cô không có quyền lựa chọn, không thể nói là ghét nguoì này, thương người kia.
Nước mắt Suong ròng ròng:
- Nhưng ông ấy la mắng tôi suốt ngày, tôi không chịu được.
Tằng hắng 1 tiếng, Mai muốn báo truóc sự có mặt của cộ Toàn way lại, ánh mắt dịu xuống.
- Nhật Mai! Cô vào đây.
Sương vớ ngay lấy dịp may:
- Đây này, Mai cũng có ngày chăm sóc ông ấy đấy. Bác sĩ hãy giao cho cô ấy đi.
Thấy Toàn trợn mắt định nói câu gì với Suong, Mai vội nói, giọng cô nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì vạy anh Toàn? 2 người đang nói về ai vậy?
Toàn chỉ tay về phía ghế:
- Mai ngồi đi, tôi muốn nói chuyẹn với cô một lát.
Thừa dịp đó, Sương bước ra ngoài.
- Có phải hai nguoì vừa bàn chuyẹn của bệnh nhân Hồ Phú Giang bị thấp khớp không?
Toàn thở dài:
- Đúng là ông ấy. Nhưng ông ta bị bệnh ung thư xương và tim lớn.
Mai tròn mắt nhìn bác sĩ điều trị Cô biết dấu bệnh tình là việc cần thiết đối với bệnh nhân có hoàn cảnh đặc biệt.
Toàn lại nói:
- Ông ấy đã khõe hẳn từ lúc chuyển sang bệnh viện của mình điều trị Nhung tính khí ong ta thuộc loại thất thường.
- Sao thế ạ? -- Mai hỏi.
- Ông ta có thể mắng chửi tất cả mọi nguoì từ y tá đến bác sĩ. Suong không chịu nổi ông ta là vì vậy.
- Ông ta còn sống khoảng bao lâu nữa ạ?
- Độ 1 năm nữa thôi.
Mai lặng đi. Cô hình dung cái ngày mà ng` ta đưa xác ông vào nhà vĩnh biệt.
Bác sĩ Toàn lại cất giọng:
- Dù ông ấy khó tính trái nết như thế nào chúng ta cũng không được quyền từ chối ổng. Rất nhiều y tá đã rất sợ khi được phân công săn sóc cho ông tạ Như khi nãy, cô đã thấy fản ứng của Suong đó.
- Bác Sĩ Toàn, hãy để tôi chăm soc' ông Giảng.
Bác Sĩ Toàn gật gù:
- Tốt lắm. Tôi cũng đoán truóc là cô sẽ nói như vậy. Cám ơn cô nhé, Nhật Mai.
* * * * * * * *
Chương 2 Trong dáng ngủ của bệnh nhân Hồ Phú Giang, Mai thấy thật cô đơn và tội nghiệp, dáng của 1 kiếp người sắp bị đời quên lãng. Đột nhiên, nàng thấy ông co quắp người lại, miệng lảm nhảm gọi tên người nào đó đầy thuong yêu, rồi có lúc lại giận dữ, thống thiết. Mai ngồi xuống thẫN thờ. Đôi mắt còn mơ ngủ lờ đờ, nhìn thấy cô gái chăm chú nhìn mình, ông lại lớn tiếng quát:
- ”Quỉ ma” nào nữa đây?
Mai ngẩn người ra. Mới mở mắt đã lớn tiếng chửi rủa, có lẽ ong ta chưa kịp nhớ ra mình. Nàng thở phào cười nhẹ:
- Ông quên tôi rồi à?
Ông Giang mở to mắt, bây giờ ông đã tỉnh hẳn:
- Đúng rồi, cô y tá bướng bỉnh.
Mai cười to:
- Ông ngủ ngon quá. NGủ hơn 2 tiéng đồng hồ, có điều... lúc ngủ cũng như lúc thức ông đều thích chửi cả.
Ông Giang trừng mắt:
- Tôi nằm mơ à?
- Có lúc trông ông hiền như bụt ấy.
Ông Giang hừ nhẹ trong mũi:
- Còn có lúc trông tôi dữ như quỉ Sa Tăng chứ gì?
- Chính vì tự cho mình như vậy, nên ông đã khước từ mọi sự thân thiện từ người khác.
- Ừ, tôi là người có trái tim sắt. Cô đừng hòng chờ đợi những lời nhỏ nhẹ Ở tôi.
Mai bộc bực:
- Ông nghĩ như vậy à?
- Rồi sao? Cô định nói gì thế?
- Mỗi người không ai lại không có những yếu điểm của mình, ông là người, ông cũng không tránh khỏi.
Đôi mày sậm trên mắt ông Giang chau lại:
- Cô phán đoán hay lắm, làm sao cô biết là tôi có yếu điểm chứ?
Mai nhìn lên với nụ cuoì:
- Yếu điểm của ông là 1 kỷ niệm buồn thương trong quá khứ, 1 hình ảnh, 1 cái tên.
- Làm sao cô biết điều đó? -- Mắt ông Giang long lên thật hung dữ.
Mai e dè:
- Chính ông đã cho tôi biết.
- TÔi cho cô biết?
- Đúng vậy, trong giấc mơ của ông.
Trong giấc mơ ư? Ông Giang bàng hoàng đưa mắt nghi ngờ nhìn Mai, nét giận dữ ban nãy lại biến mất.
Mai dại dột lên tiếng:
- Thường trong giấc mơ người ta hay nói thật phải không?
- Đừng có tài khôn. không hiểu sao tôi lại ngu đến độ chọn 1 cô y tá trực nhiều chuyện như cô không biết.
- NGay bây giờ ông có quyền thay đổi mà.
- Hừ! -- Ông Giang hậm hực quay mặt về phía cửa sổ, yên lặng 1 chút rồi quay trở về với Mai -- Tôi đã nói gì trong giấc ngủ vừa rồi?
- Ông chửi rủa đủ thứ, rồi lảm nhảm gọi tên ai đó.
Ông Giang phì cười:
- Vì nhiều hạng người đáng bị chửi rủa như thế.
- Ông..ông... Đúng là 1 người không bình thường. Tôi...
Mai định nói “Tôi không nhận chăm sóc ông nữa”, nhưng lúc ấy có tiếng gõ cửa. Nàng bưỚc tới mở cửa. Bên ngoài, có 2 người ăn mặc rất sang trọng, 1 nam, 1 nữ.
Mai nói luôn:
- Xin lỗi, ông Giang không muốn tiếp khách.
Gã đàn ông cao lớn mỉm cười:
- Chúng tôi không phải là khách, chúng tôi là con của ông Giang.
Mai ngỡ ngàng tránh sang 1 bên, để 2 người bư*'c vào, nàng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đã nghe tiếng quát của ông Giang:
- Tụi bây đến đây làm gì?
- Ba! -- Gã đàn ông cúi người xuống với cử chỉ chăm sóc -- Ba phẻ không? Hình như đang giận ai nữa à?
- Cám ơn! -- Ông Giang lạnh lùng quay người đi -- Thành với Nhi! Nếu 2 đứa còn thương tao thì làm ơn để tao được sống yên ổn thêm ít lâu. Tụi bây về đi, tao không muốn trông thấy ai hết kể cả con dâu và con rể.
Mỹ Nhi nhăn nhó:
- Ba à, con và anh Thanh mới tới chưa nói được câu nào sao ba lại đuổi.
- Thôi được rồi. Nhi, chúng ta về vậy, không ngờ đến gặp gì đâu không.
Quay sang ông Giang, Thành tiép:
- Vậy ba ráng giữ gìn sức phe?
- Cám ơn, tao không chết đâu.
Ông Giang lạnh lùng, Nhi có vẻ khó chịu bước tới.
- Ba, tại sao lúc nào ba cũng có vẻ không ưa chúng con hết vậy?
- Đi! -- Ông Giang khoát tay -- Đừng quấy rầy nữa, tao buồn ngủ quá rồi.
Thành đứng cạnh, có vẻ tức giận bảo em gái:
- Thôi chúng ta đi, chỉ có thằng con hoang Vũ Phong đó là khiến ông ấy ưa thôi.
Câu nói của Thành vừa dứt, ông Giang đã quay người lại, nhanh như chớp, 1 tát tai nảy lửa hằn lên má Thành.
Nhi vội vàng kéo tay anh trai:
- Anh Thanh, sao anh lại nóng thế?
2 anh em kéo nhanh ra cửa Mai ngơ ngác với cảnh vừa diễn ra trước mắt. 2 đứa con đến thăm cha ruột, cuộc nói chuyện chưa đến 5 phút đã tan rã. Gia đình này thật kỳ cục. Bây giờ nàng mới hiểu. Bất chợt, nàng bắt gặp những giọt lệ đọng trên đôi mắt già nuạ Mai không giấu được xúc động. Nàng tự hỏi: con người cộc cằn và tàn nhẫn như ông Giang lại có thể chảy nước mắt được sao. Mai bước tới cạnh giường, cúi người xuống:
- Ông G, ông vẩn phẻ chứ?
Ông G ngước đôi mắt mệt mỏi và đầy nét buồn:
- Đừng xin nghỉ nữa nghe, chúng ta sẽ làm hòa nhau cô Mai nhé!
Mai cúi xuống lặng lẽ kéo thẳng khăn trải giường lại, nàng ấp úng:
- Ai... ai nói với ông là tôi sẽ xin thôi phục dịch ông?
- Chính thái độ ban nãy của cô đã cho biết.
Ông G nhìn Mai cảm tình:
- Đúng ra cô phải họ Hồ mới đúng.
- Ông nói...
- Cô phải là con gái tôi mới xứng.
Mai nhíu mày:
- Để ông suốt ngày trợn mắt la hét à?
Ông G cười ngất. Mai cũng cười theo.
- Nào, bây giờ đỡ tôi ngồi dậy đi chứ.
Nhớ là suốt ngày hôm đó họ rất thân nhau, Mai không nhắc tới chuyện gia đình ông G cũng như không làm ông bực mình. Mãi đến tối, nàng mới giao ca trực cho người y tá khác và từ giã ra về.
Sự mệt mỏi và bao nhiêu lo âu ban ngày làm tay chân rã rời, vừa định bước xuống những bậc thang thì từ chiếc ghế đá tren lối đi, 1 gã đàn ông cao và gầy vụt đứng dậy cản lối.
Mai hoảng hốt lùi ra sau. Ng` đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, mái tóc bồng bềnh, chiếc mũi cao, hắn mặc chiếc quần jean đã bạc màu.
- Ông... Ông muốn gì?
- Cô là y tá trực tiếp chăm sóc cho ông HPGiang phải không?
- Đúng vậy.
- Tôi muốn biết bệnh tình của ông ấy?
Mai nhíu mày:
- Nhưng ông là ai chớ?
- Tôi là ai cô không cần biết -- Ng` đàn ông cắn nhẹ môi, mắt thoáng buồn -- Ông ấy... có thể chết không?
Mai do dự 1 lúc:
- Ông... Tốt nhất là ông đến hỏi bác sĩ, vì bác sĩ rành hơn tôi nhiều.
Ng` đàn ông chẳng chịu thua:
- Tôi biết cô biết. Sao, ông ấy ra sao?
Mai không biết làm sao hơn là trả lời.
- Hiện tại thì ông ấy vẫn phẻ, nhưng theo lời bác sĩ thì ông ấy chỉ còn sống cao lắm là 1 năm nữa thôi.
Ng` đàn ông có vẻ xúc động, thật nhanh hắn quay mặt đi. Mai trông thấy đôi vai hắn run nhẹ, nhưng chỉ mấy phút sau, hắn quay lại, ngoài khuôn mặt tái nhợt đi nàng không còn trông thấy gì nữa.
- Cám ơn cô, xin đừng cho ông ấy biết có tôi ghé qua đây, ông ấy sẽ giận đấy.
Mai bàng hoàng:
- Nhưng ông là ai?
Ng` đàn ông nhìn thẳng, mắt hắn buồn vô cùng.
- Tôi không có tên.
- Cái gì? -- Mai ngạc nhiên -- Làm gì lại không có tên?
- Nếu cô muốn có 1 cái tên để gọi, thì cứ gọi tôi là Vũ Phong, có nghĩ là “gió bão”. Hiểu không? Tôi đi đến đâu là chỉ mang đến cho người ta sóng gió cô biết không?
Vừa nói xong hắn quay đi mất hút dưới thang lầu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2006 05:23:14 bởi Ct.Ly >