Gió đông lại về - Minh Vương
Chương 19 Nhật Mai vội bịt miệng Vũ Phong lại:
- không cần thế, anh ạ . Vì ngay chuyện yêu nhau đã là lời thề thốt . EM tin anh và nếu quả thật anh có bê bối, thì em cũng đã lỡ yêu cái bê bối đó rồi.
Vũ Phong sung sướng cúi xuống hôn người yêu thật say đắm . Khung trời bây giờ là thơ, không ai muốn rời ai cả.
Có tiếng động ở cửa, Nhật Mai vội đẩy Vũ Phong ra . Bà Đoàn bước vào biết mình lỡ bộ nên vội quay đi.
- Có gì không bác Đoàn ?
Bà Đoàn có vẻ sượng sùng:
- Dạ . Tôi vào đây chỉ định để hỏi cô là phần ăn tối nay cho 10 người có đủ không?
Nhật Mai chưa kịp trả lời, Vũ PhongHong đã hớt lời:
- không đủ đâu . Bác chuẩn bị cho 12 phần đi.
Nhật Mai la lên:
- Sao nhiều vậy ? Đâu có bao nhiêu người, thừa phí lắm.
Vũ Phong nhìn Nhật Mai:
- Tại anh muốn mời thêm ít người nữa để... Nếu em thấy chẳng có gì trở ngại thì nhân tiện chúng ta có thể tuyên bốn đính hôn ngay ngày đầu xuân vậy.
Bà Đoàn mừng rỡ hét lên:
- A! Thật chứ cậu Út ? Thật hả cô Mai ? Thế này thì tôi phải cho chồng tôi và ông Hiền hay mới được.
Rồi bà hấp tấp bỏ đi ngay, bỏ lại Vũ Phong và Nhật Mai.
- Em thấy như thế có gì không ổn không? Hay là để ta chọn ngày khác làm 1 lễ đính hôn thật to vậy.
Nhật Mai xúc động nhìn Vũ Phong:
- không. Hôm nay đẹp lắm rồi . Mồng 1 tết, ngày đầu của 1 năm, ngày bắt đầu cho 1 đời mới . Vả lại, em chẳng muốn rình rang lắm.
Vũ Phong siết mạnh tay Nhật Mai:
- Anh có xứng đáng với em không chứ ?
Nhật Mai nhìn Vũ Phong tràn trề yêu thương:
- Với em, anh là người đàn ông đúng nghĩa nhất mà em mong đợi.
Vũ Phong tinh nghịch áp sát miệng vào tai người yêu:
- Em có giống anh, mong ngày cưới đến thật nhanh không?
- Hổng dám đâu.
Quân cả mặc áo ấm, Nhật Mai bỏ chạy ra vườn.
Buổi tối, khách khứa lần lượt kéo đến.
Trước khi ngồi vào bàn, mọi người quây quần trong phòng khách, không khí ấm cúng ngập đầy phòng . Rượu đầy ly với những lời hàn huyên, chúc tụng thân mật.
Đây là lần đầu Thái Tâm và Thái Tùng đến khu vườn này chơi . Trước kia cũng có đôi lần hai anh em ghé qua nhưng chỉ nói chuyện với Nhật Mai vài câu rồi họ đi ngay.
- Chị, tụi em thấy chị có đôi mắt nhìn người lắm nhé . Anh Phong vừa đẹp trai, vừa tài ba hiếm có . Em và anh Tùng mừng lắm.
Tùng tinh nghịch làm Nhật Mai đỏ mặt:
- Hứ! Trẻ con mà cũng bày đặt lộn xộn.
Tùng cãi lại:
- Trẻ con hồi nào ? Dù sao em cũng là sinh viên năm ba rồi, có bạn gái nữa chứ bộ.
- Mi mà cũng có bạn gái rồi ư ?
Nhật Mai tròn xoe mắt:
- Có "nổ" không đây cậu em của tôi ?
- Ai thèm "nổ" với chị làm gì ? Hôm nào rảnh rỗi em dẫn đến ra mắt chị 1 tá.
- Thôi, thôi . Chị xin em, chỉ cần 1 cô nữa với em là chị đã thiếu oxy thở rồi.
- không được . Em phải mang về nhiều cô để chị chọn giùm em . Em muốn có một cô bạn gái bản lĩnh giống như chị.
Thái TâM vờ cốc vào đầu em trai:
- Nịnh vừa thôi . Nịnh quá khó coi, chú em.
Nhật Mai mỉm cười, sung sướng khi nghĩ rằng cậu bé chín tuổi ngây thơ ngày nào bây giờ đã là 1 thanh niên cứng cáp . Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
- Phải rồi . Những đọt non ngày ngày trên cành cây cao giờ cũng đã xanh lá.
- Tất cả đều nhờ ở chị đó.
Thái Tâm nói:
- Có chị là trụ cột chống đỡ, bằng không, bây giờ em chung chẳng hiểu mình đã ra sao ?
Nhật Mai cười:
- Thôi, đừng khen chị như thế . Chẳng qua chị chỉ muốn các em nên người thôi.
Vũ Phong từ trong bước ra:
- Chị em mấy người nói xấu tôi gì đó ?
Thái Tùng liếc về phía chị, rồi cười với Vũ Phong:
- Dạ, em đang nghĩ chị em đúng là 1 mẫu người kỳ lạ . Chị ấy có 1 sức mạnh lạ lùng khiến người ta cứ bị thu hút cả hồn . Anh là 1 trong những người may mắn nhất đó nghen.
Vũ Phong vỗ vai Tùng:
- Đúng . Cậu có nhận xét hay đấy . Nhưng cậu có bạn gái chưa ?
Nhật Mai đỏ mặt:
- Thôi đi, hôm nay mấy người điên hết rồi, tôi không ở đây nữa đâu.
Nhật Mai bỏ qua phía luật sư Dần, ông quản lý Thọ và Tâm.
Tâm vừa tốt nghiệp năm rồi, hiện đang dạy tại 1 trường trung học ở ngoại thành . Vì khá xa thành phố, trường lại thiếu lớp, thiếu giáo viên, nên đa số giáo viên dạy rất nhiều khối lớp . Ông luật sư cũng đang đề cập đến vấn đề giáo dục vì vậy mà anh chàng có điều kiện để thao thao bất tuyệt.
Ông quản lý Thọ có đứa con gái bị khuyết tật bẩm sinh nên hơi bất thường, đã 10 tuổi rồi mà vẫn chưa đi học . Thái Tâm có vẻ tò mò, chăm chú nghe ông THọ nói về bệnh trạng của con gái.
- Có lần gia đình tôi mời cơm khách, vì là bạn thân nên khách cũng xuống bếp giúp 1 tay . Khi khách hỏi nó: "Cháu có dùng ớt được không?" thì nó đáp: "Dạ được . Ớt xanh hay đỏ gì con cũng dùng được hết" . Nghe con bé nói như thế, khách khen ngoan, không ngờ nó lại xổ thêm 1 tràng: "Con cũng thích ăn ớt trắng, ớt vàng, ớt tím, ớt đen nữa". Cậu thấy với những đứa bé không kiểm soát được trí óc của mình như vậy, có cách nào chữa không?
- Bác có đưa em đến bác sĩ khám chưa ạ ?
- Có . Nhưng không kết quả gì cả.
Thái Tâm sốt sắng:
- Với những đứa bé biết phân biệt được màu sắc như con bác, chắc chắn nó chưa đến nỗi nào đâu . Chỉ cần chúng ta chăm sóc chu đáo và dùng phương pháp giáo dục đặc biệt là có thể khiến nó bình thường lại ngay.
Ông THọ mừng rỡ:
- Thế cậu biết ở đâu có mở trường giáo dục những đứa trẻ như vậy không?
- Cũng có, nhưng chưa chu đáo lắm . Cháu thường ao ước, nếu có tiền, cháu sẽ mở ngay 1 trường như vậy và mở thêm 1 viện mồ côi nữa . Từ năm 13 tuổi, cháu đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nên rất thông cảm với trẻ có hoàn cảnh bơ vơ, thiếu thốn mọi thứ.
Luật sư Dần có vẻ thích thú:
- Nhưng có người để dạy không chứ ?
- Đào tạo những thầy cô đó không khó, chẳng hạn như chị Mai cháu đây . Chị ấy là 1 trong những người có thể tận tụy chăm sóc trẻ con được . Chỉ cần có tình người, sự kiên nhẫn và lòng thiết tha yêu trẻ là có thể làm được . Vấn đề ở đây không phải là nhân lực mà là điều kiện vật chất để hoạt động.
Vũ Phong cũng bị câu chuyện thu hút:
- Theo cậu, muốn mở 1 trường như vậy, cần khoảng bao nhiêu ?
Thái Tâm suy nghĩ 1 lúc rồi nói:
- Em không biết nữa . Vả lại, còn tùy cách tổ chức lớn nhỏ nữa chứ ? Nhưng chắc không phải ít đâu, vì 1 trường học như thế phải có bác sĩ và y tá chăm sóc . Nó vừa là 1 trường học, vừa là 1 bệnh viện.
Vũ Phong thở ra:
- Tiếc quá . Phải chi tôi là tỷ phú thì có thể thực hiện được.
Ông quản lý chen vào:
- Cậu muốn làm tỷ phú không khó đâu . Sự nghiệp cậu và công ty dệt của chúng ta ngày càng phát triển, cậu không thấy sao ?
- Nhưng chúng ta còn mang nợ mà.
Luật sư Dần cũng tham gia:
- Tôi đã nói với cậu, càng buôn bán lớn càng mang nợ nhiều . Công ty mình trước đây không đáng giá bao nhiêu, nhưng nay nếu cậu bán trên tỷ vẫn có người mua như thường.
- Tại sao vậy ?
- Vì nó đang ăn nên làm ra . Về phương diện lãi suất cũng cao . Chuyện này để từ từ tôi sẽ giải thích cho cậu biết . Bây giờ cậu nên nhớ cho, cậu đã là triệu phú rồi đó nhé.
- Và không có quyền bán đi công ty chứ gì ?
- Đó là chuyện dĩ nhiên . Có điều cậu nhớ bao giờ là tỷ phú thì chớ quên chuyện mở trường đó.
Tùng chen vào:
- Có mở trường đừng quên em . Em thích trẻ con lắm, để cho em "chăn" chúng thì sẽ đâu vào đấy thôi.
Nhật Mai bấy giờ mới tỏ ý:
- Nếu anh mở trường, em sẽ đệ đơn xin 1 chân chăm sóc các cháu.
- Tôi sẽ tình nguyện làm quản lý.
Ông Thọ đưa ta và luật sư Dần cười lớn:
- Mấy người làm như trường mở rồi không bằng . Được rồi . Nếu cậu Phong làm giám đốc, cậu Tâm làm hiệu trưởng thì tôi xin nhận chức cố vấn pháp luật vậy.
Mọi người cười to, ngày đầu xuân không khí như ấm lại, luật sư Dần vỗ vai Phong:
- Đấy, thấy không? Việc gì chỉ cần cậu chịu nhúng tay vào là thành công ngay.
Vũ Phong yên lặng nghĩ đến cha . Chàng nói:
- Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mình lại thành công dễ dàng như vậy.
Ông Thọ cười, nói:
- Buôn bán thì như vậy đó . Thành hay bại chỉ cần thời gian thôi . Với 1 đơn đặt hàng, có thể khiến 1 xí nghiệp nhỏ phát tài, nhưng cũng có thể làm cho 1 công ty lớn sạt nghiệp.
Nhật Mai cảnh cáo Vũ Phong:
- Vì vậy, đừng tưởng anh là triệu phú rồi ngủ mê trong danh vọng nhé . Anh phải cố gắng hơn mới được.
Vũ Phong giả vờ đau khổ:
- Có em cầm roi đứng sau lưng, làm sao anh dám lười biếng được.
- Hứ!
Nhật Mai đỏ mặt , luật sư Dần ngơ ngác:
- Cái gì mà có roi nữa đấy ? Điển tích gì lạ vậy ? Nói cho mọi người nghe 1 chút xem.
Vũ Phong cười lớn, còn Nhật Mai trợn mắt hờn yêu . Hạnh phúc ngập đầy phòng . Giữa tiếng cười, bà Đoàn bước vào mời mọi người sang bàn dùng cơm.
Khi mọi người đã ngồi yên chỗ, Vũ Phong báo bà Đoàn lấy thêm ba chiếc ly rồi gọi ông Đoàn, ông Hiền đến.
Mọi người nâng ly, ông luật sư bắt đầu thắc mắc:
- Bữa tiệc hôm nay có vẻ gì lạ quá . Tôi nghi chắc có tin vui gì đây.
Vũ Phong làm ra vẻ bí mật:
- Nóng làm gì, chút nữa biết ngay mà.
Ông Đoàn, bà Đoàn và ông Hiền đã đến, Vũ Phong trịnh trọng nâng ly:
- Hôm nay tôi mời quý vị đến đây là muốn báo 2 tin vui . Tin vui thứ nhất, mừng Nhật Mai trở thành bà tân bác sĩ.
- Ồ! Cạn ly.
Ông luật sư Dần và ông quản lý Thọ cụng ly cùng Nhật Mai, ông luật sư nói:
- Chúc mừng cô, cô Mai.
- Cám ơn, cám ơn.
Chờ cho không khí lắng xuống, Vũ Phong tiếp:
- Yêu cầu quý vị cạn ly rượu này . Hôm nay tôi long trọng tuyên bố . Bữa tiệc này là bữa tiệc mừng ngày đính hôn giữa tôi và Nhật Mai.
Mọi người lớn tiếng:
- Ồ! Nếu vậy thì cụng ly 1 trăm phần trăm.
Mọi người cùng cạn ly, Vũ Phong móc trong túi ra 1 chiếc hộp nhỏ, chàng mở nắp lấy chiếc nhẫn xinh xắn ra nâng tay Nhật Mai lên và mang vào:
- Hôm mua chiếc nhẫn này, anh chưa biết mình là triệu phú nên nhẫn hơi nhỏ, em không buồn chứ ?
Nhật Mai cảm động gật đầu, Vũ Phong tiếp:
- Anh biết em sẽ không buồn, vì nhẫn tuy nhỏ, nhưng tình anh đầy vô cùng, em ạ.
Ông Thọ nói lớn:
- Vậy là song hỉ rồi nhé.
Nhật Mai vui quá, nàng siết chặt tay Vũ Phong cười trong hạnh phúc . Ông Đoàn và ông Hiền sau khi chúc mừng xong, xin phép rút lui trước . Thái Tâm và Thái Tùng bắt đầu tấn công Nhật Mai:
- Chuyện vui thế này mà chị cứ giấu tụi em . Đến hôm nay mới cho biết.
- Thế này không được . Chị phải cạn ba ly em mới nghe . Nếu không cạn được thì "người đàn ông" đứng bên cạnh phải thế.
Vũ Phong vui vẻ:
- Được rồi . Được rồi . Mấy người muốn bao nhiêu ly cũng được mà.
Nhưng Nhật Mai cản:
- THôi đi anh . Muốn mượn cơ hội này để tha hồ uống hả ?
Vũ Phong phân bua với hai em nàng:
- Đấy, thấy không? Chưa gì mà bà chị của các cậu đã làm khó tôi rồi.
Và bữa tiệc cứ thế kéo dài trong không khí vui vẻ . Ăn xong, họ lại tiếp tục kéo nhau ra phòng khách bắt đầu bàn đấn ngày cưới . Ông Dần cho rằng tháng ba tốt nhất, trong khi Vũ Phong nôn nóng định sớm hơn.
- Thôi , ngày mai đi.
Vũ Phong nói, Nhật Mai trừng mắt, trách yêu:
- Nữa rồi . Lại nói bậy nữa rồi.
Thái Tùng không kém:
- Em thấy tối nay là hay nhất, có đủ mặt bá quan văn võ và luật sư nữa thì hợp tình quá rồi.
Vũ Phong như gặp tri kỷ, đứng dậy:
- Tôi không phản đối điều đó.
Nhật Mai nhăn mặt:
- Anh giả vờ say hả ? Em bỏ đi bây giờ.
Vũ Phong phân bua:
- Đó . Cậu thấy không? Bà chị của cậu dữ như chằn vậy đó.
Mọi người lại được dịp cười đùa, giữa không khí ấm cúng như vậy, đột nhiên có tiếng chuông cửa reo, Vũ Phong ngạc nhiên:
- Mai ơi! Bộ còn khách nữa sao em ?
Nhật Mai ngơ ngác:
- Em có mời ai nữa đâu ? Hay là khách của anh?
- Đâu có.
Mọi người yên lặng, có tiếng xe hơi chạy vào cổng . Vũ Phong nhíu mày:
- không lẽ là "họ" ?
Nhật Mai nghe rõ tiếng xe, nàng đứng thẳng lưng . Đúng là khách đến bất ngờ . Ông Thọ Dụi tắt thuốc, trong khi luật sư Dần đặt ly rượu xuống . không khí vui vẻ Ban nãy biết mất.
Cửa mở, Thành và Mỹ Nhi bước vào . Thành tiến đến phía luật sư Dần:
- Thưa luật sư . Chúng tôi đang tìm luật sư đây.
Luật sư Dần bình thản:
- Hai người tìm tôi để thăm viếng hay có chuyện gì ?
- Dạ, chúng tôi có chuyện cần gặp luật sư.
- Như vậy có liên hệ đến pháp luật chứ ?
- Có.
- Nếu thế thì mời hai người đến văn phòng tôi . Bây giờ là giờ nghỉ, tôi không làm việc.
Thành cười nhạt:
- Nhưng chuyện này có liên hệ đến Vũ Phong, nên tôi nghĩ nói ở đây tiện hơn.
Rồi không đợi luật sư lên tiếng, Thành nhìn chung quanh hỏi tiếp:
- Ủa! Hôm nay có gì vui sao đông thế này ?
Vũ Phong lên tiếng:
- Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Nhật Mai mà.
Mỹ Nhi hét lên như gặp chuyện lạ:
- Đính hôn à ? Tao đoán đúng lắm mà . Bây giờ khu vườn này, xưởng dệt này đều lọt vào tay mày hết.
Vũ Phong lạnh lùng:
- Đúng.
- Nói khác đi là ông già đã để hết tài sản cho mày hốt trọn – Thành cười lớn – Ha, ha . Cả cô nàng của mày nữa . Ông già thế mà đáo để thật.
Những bắp thịt trên mặt Phong như săn lại . Nhật Mai bước tới, đặt tay lên vai người yêu, nhỏ nhẹ:
- Anh Phong! Em xin anh . Anh đừng nổi nóng.
Vũ Phong cố kiềm chế để không vung tay lên . Luật sư Dần nhìn Phong ôn tồn:
- Đừng nóng . Để tôi hỏi rõ chuyện xem đã . Mấy người đến đây hôm nay làm gì ? Nói tôi nghe được không?
Thành nhìn thẳng vào mắt luật sư Dần:
- Theo lời ông, hãng dệt của ba tôi đang lâm vào tình trạng phá sản, vậy mà sao mới hơn 1 thời gian ngắn, nó đã lột xác biến thành công ty lớn, tiếng tăm nhanh thế ? Trong trò ảo thuật này, ông đã giữ vai trò gì ?
Luật sư Dần nghiêm giọng:
- Tình trạng hãng trước đây thế nào chắc cậu đã nghiên cứu rõ hơn tôi . Nó sắp phá sản thật . Nhưng ngày nay đươc. thế này, cậu phải hãNh diện vì có đứa em giỏi như Vũ Phong mới phải . Giữa lúc mấy người buông tay thì 1 mình Phong đứng ra gánh nợ . không lẽ bây giờ thấy cơ xưởng đứng vững, các người lại muốn nhảy vào chia phần sao ?
Thành không chịu thua:
- Tôi không tin 1 đứa ăn chơi như thằng Phong lại có thể thành công nhanh như vậy . Nó không phải học ngành kinh doanh, lại không từng có kinh nghiệm trong buôn bán, thì làm sao tháo vát nổi chứ ? Chắc chắn là mấy người có âm mưu gì đây ? Nhất định là tôi sẽ tìm ra.
Luật sư Dần thách thức, không dằn nổi sự giận dữ:
- Vậy thì cậu cứ đi tìm đi . Nhưng hai người nhớ rằng chữ ký của các người trên tờ di chúc cũng có hiêu lực nhé.
Mỹ Nhi ậm ừ:
- Chúng tôi không công nhận tờ di chúc đó vì có âm mưu gì trong ấy.
Luật sư Dần nhấn mạnh:
- Nếu không công nhận thì tại sao lại ký tên vào làm gì ?
Thành cười nhạt:
- Nhất định tôi sẽ tìm ra chứng cớ – Rồi quay sang Mỹ Nhi, Thành nói – Về Nhi . Xem như hôm nay mình phí một buổi tối vậy . Tiếc là lúc đầu ta hấp tấp quá . Bằng không, cũng nhờ 1 luật sư khác nghiên cứu di chúc trước khi ký rồi.
Luật sư Dần cười khẩy:
- Chỉ sợ không 1 ông luật sư nào chịu nhận giúp cậu chứ.
Thành giận dữ:
- Thôi, về Nhi.
- Khoan . Đứng lại.
Đó là tiếng ra lệnh của Nhật Mai . Nàng bước tới chặn ngang trước lối đi của Thành và Nhi:
- Hôm nay các người đến đây là đến vào ngày đính hôn của tôi và anh Phong . Lúc xưa, tôi chưa đủ tư cách nên không nói chuyện với nhau được, nhưng hôm nay tôi đã là người trong gia đình này rồi thì cũng nên nghe tôi nói 1 chút.
Nhật Mai nhìn thẳng vào hai người đối diện:
- Từ lúc tôi đặt chân vào khu nhà này, từ khi tôi nhận di sản của ba để lại, tôi đã chịu không biết bao nhiêu sự nhuc. mạ , nói xấu của các người . Tôi nói thẳng cho các người biết, từ trước đến giờ, tôi chưa hề làm 1 điều gì để phải xấu hổ với lương tâm cả . Tôi lấy anh Phong xuất phát từ tình yêu chân chính . Tôi không có gì phải giấu giếm, không 1 thủ đoạn hèn hạ . Tôi như thế đó . Còn các người ? Các người có dám đối diện với lương tâm mình không? Chẳng qua các người đến đây chỉ để tranh gia tài.
Cả hai người, người nào cũng có hãng xà bông lớn nhất nhì thành phố . Các người đều là triệu phú cả rồi, tiền vào như nước, thế còn tranh chi mấy món bất động sản này nữa chứ ? Tại sao các người không nghĩ: ngày xưa các người lấy tiền ở đâu để tạo lập mấy cái hãng đó ? Còn anh Phong, chỉ có cái hãng sụp đổ thôi, các người cũng đến tranh giành . Hôm nay , tôi xác định 1 lần nữa, khu nhà này là của tôi . Từ nay, nếu các anh chị đến đây viếng thăm với tư cách gia đình thì chúng tôi sẽ lấy tình thân mà tiếp đón và quên hết chuyện cũ . Bằng ngược lại, đến đây để đòi chia của nữa thì chúng tôi đành phải nhờ công an can thiệp . Bây giờ tùy các anh chị định liệu.
Gian phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng . Thành và Nhi ngơ ngác trước thái độ cứng rắn đột ngột của Mai . Luật sư Dần cũng ngạc nhiên không kém . 1 lúc thật lâu, mới nghe Mỹ Nhi giục Thành:
- Thôi, ta đi . Ở đây thêm chướng tai, gai mắt.
Khi tiếng xe nổ giòn ra khỏi cổng, gian phòng mới trở lại ồn ào . Vũ Phong có vẻ xúc động mạnh, bước tới lay vai Nhật Mai:
- Nhật Mai! Cám ơn em thật nhiều.
Luật sư Dần đứng lên, nâng cao ly:
- Cô Mai! Bây giờ thì tôi mới biết tại sao ông Giảng lại đánh giá cao cô như vậy . Xin cạn ly chúc mừng cô đây.
Được mọi người hết lời khen ngợi, đôi má Nhật Mai hồng lên trong thật đẹp . Rượu lại được mang ra và mọi người tiếp tục cuộc vui .