Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 17 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 23.06.2006 21:25:24 (permalink)
Nguyện hồn phiêu đãng biết dâu với đời, có lần hắn viết thế trong một bài thơ liệng vào sọt rác. Bây giờ thì hắn biết rồi, chuyện đổi thay và lên xuống của thủy triều, của lòng người, của một cuộc mặc cả phồn hoa...
Không có tình yêu miên viễn, khi lần lượt từng người tình bỏ ra đi, như những dòng sông nhỏ và lời hẹn thề là những cơn mưa... Hắn yêu Trịnh, một thời. Từ bao lâu hắn chẳng mua một cái đĩa Trịnh nào nữa nhỉ?
Không có hào quang miên viễn, khi mọi công việc đi qua đời hắn làm rất tốt và chưa từng có hứng thú như vẫn hứng thú đi lang thang suốt những con phố dài cùng với lãng đãng lá bay...
Không có học thuật và triết lý tinh hoa miên viễn, mỗi ngày vẫn cứ đổi thịt thay da trên những ngôi nhà, trên những tâm hồn, trên mỗi góc phố, mỗi năm tháng buồn ru...
Cho suy nghĩ, hắn sẽ bảo, cuộc đời thật đôi khi giống với con sóng theo hấp lực của Mặt Trăng mà trồi sụt vui đùa phiêu bồng giỡn chơi. Mỗi đợt sóng lên, tận hưởng cái cảm giác đăng phong tạo cực, chơi vơi lơ lửng cao vút. Mỗi đợt sóng chùi sâu vào đáy đại dương, thì cái vũng đen kia lại đem đến bi tuyệt thống cùng sâu hút xa vời u linh... Cười hả hê với xuống lên, hắn rất vui...
Hôm nay online, gặp đứa bạn cũ, đã định cư Cali xa xôi, năm ba câu nhợt nhạt chẳng hề có chút dấu ấn gì của một thời, hắn chợt mỉm cười. Mỗi ngày vẫn cứ phải thấy những nhạt nhòa đi qua đời, làm thành rêu phù du trên ngõ đường hiu quạnh...
Phù đăng Nguyên ơi! Xuống lên hề, rất vui! Lên xuống hề, buồn thay!
Phù đăng Nguyên ơi! Buồn vui cùng thống tuyệt chơi vơi!...
Phù đăng Nguyên ơi!...
#1
    huyennguyen 24.06.2006 11:37:49 (permalink)
    Sáng, bỏ việc, ngồi nhâm nhi cafe góc Tôn Đức Thắng, nhìn phố thứ bảy. Hình như có chút gì khác. Phố sáng nay nhiều sương và áo lạnh. Cafe đen lóng lánh in hình những ngọn cây trên cao và cả bầu không xanh nhợt nhạt, hình như vướng chút muộn phiền nhẹ nhàng...
    Hắn ngồi đăm đăm, nghĩ về cô. Cô đi mất rồi, một tuần có dư. Tương tư? Có lẽ...
    Hè ở Hà Nội nắng lắm, nhiều người than vãn qua mấy cuộc nói chuyện tào lao trên net. Sài Gòn đỏng đảnh mưa nắng. Hắn gọi mưa Sài Gòn là "mưa hàm hồ", bởi cái tật quen quất vào mặt người ta những giọt nước to chan chát, nhưng nguội ngay cơn nóng giận. Bâng khuâng nhớ đường Láng và những sớm mai lang thang... Hà Nội còn nguyên trong hắn với 10 năm xa cách. Nỗi nhớ kì lạ, len lén như thằng ăn trộm, thập thò vào ra chẳng hay. Cười vu vơ với mình, hắn nghĩ: có lẽ phải ra Hà Nội...
    Hắn mất hết rồi, còn là một xác xơ thân thể bão giông giữa những ngày dài. Sài Gòn đã nhạt tình với hắn, mà hắn cũng chán ngấy vẻ điệu đàng quá thể như thiếu nữ tô son trét phấn bự mặt của Viễn Đông thành phố.
    Lại nhớ cô. Cô đến từ đâu? Hắn không biết. Một ngang tàng bản chất không cho hắn biết về cô quá nhiều như muốn. Đời cũng lạ! Biết bao mùa đã qua, si tình vẫn là cái thứ hắn không rứt ra được. Mỉm cười nhẹ nhàng, vất điếu thuốc xuống phố. Không hiểu sao lại nhặt lên, khe khẽ dụi tàn vào cái thùng rác để góc quán cóc. Cô chủ quán nhìn hắn cười vu vơ. Hắn cũng cười, còn vu vơ tệ!...
    Lững thững nắng lên sau mấy ngọn xà cừ. Lững thững hắn đi bộ dọc con đường quen, phố bỗng dài. Lại nhớ cô! ...


    #2
      huyennguyen 24.06.2006 16:08:46 (permalink)
      Jean lủng gối, tóc lang thang lạc lối, hắn vào công ty, tay vẫn đút túi quần, miệng cười hớn hở. Ông già tóc bạc ngồi ở cuối góc phòng, bảo hắn: "Em lên hồ sơ thanh lý luôn tờ 1359 nhập sản xuất đi, Trang nó đang chờ". OK gọn lỏn, bật máy, gõ phím lười nhác. 10' xong, cho in một loạt, thả bộ tành tành xuống dưới lầu, ngồi bâng quơ hút thuốc dưới gốc cây phượng nhỏ trước sân công ty. Tán dóc ầm ĩ với tụi công nhân về Woldcup. Giải lao 15', 2 lần một ngày, sau 9h30 sáng và 14h30 chiều.
      Lại là ông già tóc bạc: "Nguyên, bill lô hàng xuất của NYK thứ 3 đâu?" Không quay lại, vẫn gọn lỏn: "Hộc bàn em, ngăn thứ 2". Ông già dường như quen với kiểu nói của hắn, không hỏi thêm.
      Hết giờ giải lao. Sân cỏ đầy nắng tươi nhảy múa. Khuôn mặt đăm đăm trở về. Hai tay đưa vòng sau gáy, hơi ngửa mặt, hắn cười nhếch. Thế này chắc mai nghỉ nữa rồi, còn chuyện gì đâu mà làm?
      Chán như gián, hắn không thấy nhỏ con gái chạy len lén phía sau, quàng tay ôm vai hắn:
      - Hù!
      Giả vờ giật mình, hắn cười to: "Không học bài trốn ra đây chi?"
      - Học hết vô, ra đây tán dóc với "chú"!
      Chú, hắn hừ mũi, mi cũng 16 tuổi rồi, nhỏ nhoi chi nữa? Con bé, mắt mũi thanh tú đều đặn, bàn tay thon dài trắng trẻo che miệng cười hích hích: "Bữa nay buồn quá nhỉ?"
      Ậm ừ, hắn đang nghĩ về cuộc gặp gỡ của hắn với con gái bà chủ mảnh đất mà công ty đang thuê. Hắn gần 30, cô nhóc cứ gọi hắn bằng chú. Những câu chuyện không đầu không cuối rất ngộ. Mà vắng con bé hắn cũng thấy thiếu thiếu. Ngày nào không có việc vào công ty, nhất định thế nào ngày mai cũng nhặt được mảnh giấy nhỏ dưới gốc phượng: "Chú đi đâu?"
      ... - Bữa nay buồn quá nhỉ?
      - Ừ,...hử?
      - Sao thế?
      - À, nhớ tiên nữ.
      - Đẹp không chú?
      - Chẳng biết.
      - Sao gọi tiên nữ?
      - Vì đẹp.
      - Chú bị khùng hả?
      - Hả,...ừ, khùng...
      - Tiên nữ là gì?
      - Là khuynh thành mỹ nhân, là thiên tiên giáng hạ...
      - Khó hiểu bà cố!
      - Hiểu được thiên hạ đâu có điên loạn như hôm nay!
      - Thế chú có hiểu hay không?
      - Hiểu, ờ, không...
      - Sao lại nhớ? Nhiều không?
      - Đi rồi, bỏ ta rồi, bỏ cả thế gian rồi, lâu rồi, nên ngồi nhớ, không nhớ không sống được...
      - Ghê thế!
      - Ghê thiệt, đại nạn đó.
      - Chú biết đại nạn sao cũng không thoát được?
      - Ta cũng có trái tim.
      - Thế thì ngồi nhớ thôi à? Không bày tỏ đi chú!?
      - Ngày nào cũng gửi thư cho nàng, thắm thiết lắm, "con" không biết đó thôi.
      - Bữa nào cho coi ké với.
      - Khỏi bữa nào, đọc cho nghe nè:
      Mười ba em dáng tiên nga
      Mắt đưa tình lạc hồng hoa đầu mùa
      Anh về bên ấy thơ chua
      rồi anh cười khóc như đùa như điên
      Em đi mất cả diện tiền
      Em về tuyết quốc một miền lừng bay
      Thơ si anh viết mỗi ngày
      Tương tư thánh nữ đêm ngày mười ba.

      - Hiểu không?
      - Hiểu! Dễ ẹt!
      - Giải thích nghe!
      - Anh chàng yêu cô nàng, mắt cô nàng đưa là sóng động đầu cành, lung lay nhụy nguyệt. Chàng làm thơ tặng nàng, bị thiên hạ kêu đùa, bảo điên. Nàng đi mất, hiện tại chết theo, thời gian không kéo về được. Nàng mà về thì bụi tuyết sẽ bay mù mịt phất phới tung bay. Chà, đẹp tuyệt!... Một miền thênh thênh mênh mông chú nhỉ? Thế nhưng có lẽ cô tiên ấy chẳng về, nên chàng tương tư đêm ngày thương nhớ làm thơ chồng chất. Hehehe... thông minh không chú? Không uổng công chú dạy Văn cho "con", phải hôn?
      Hắn nhìn con bé cười, nụ cười trong vắt, ríu ran hí hửng thơ ngây, lẩm bẩm:
      - Ừ, chỉ có mấy đứa trẻ như "con" mới thông minh được như thế! Người lớn điên cả!
      ...


      #3
        huyennguyen 25.06.2006 13:37:14 (permalink)
        Tình yêu thật lạ!
        Hắn nghĩ khi xem Worldcup.
        Mexico làm bùng nổ cầu trường khi làm rung mảnh lưới Argentina vào phút thứ 4. Những reo mừng vô xiết của CĐV, và hân hoan những người yêu những đội cô thế.
        Lại họ với pha đánh đầu phá bóng lỡ lầm tự đọa mình lênh đênh suốt những phút còn lại để rồi bàn chân lạnh lùng của Roudigez đưa đội bóng xứ sở Tango vào tứ kết trong nước mắt của những người Mễ Tây Cơ.
        Cổ động viên nước mắt, nụ cười; người xem cũng lạnh sống lưng khi trận cầu đã dâng hiến một đam mê tận hiến của cầu thủ. Thì đấy chẳng là tình yêu?
        Tình yêu thật lạ!
        Hắn chợt nghĩ, thắng thua có là gì? Cảm xúc và lòng phập phồng thú vị khi trải cảm giác mình cùng 22 cầu thủ với tất cả đam mê, là hạnh phúc thật, của một tình yêu thật.
        Bỗng chớm nghĩ, tình yêu lứa đôi. Người trốn, người tìm, người nhớ, kẻ quên... Vậy thì có phải tình yêu không có bi hay hài, cũng không có đầu hoặc cuối, chỉ có hiện tại?
        Còn lại một mình sau khi trận cầu kết thúc, ngoài trời rưng rửng sáng, đốt điếu thuốc mới chào ngày hân hoan trong không gian vừa chuyển giao rậm rịch, ánh sáng nhạt hồng còn chưa lên, mà âm u cũng chưa khuất, bỗng lơ lửng quay về lửng lơ...
        Hạnh phúc là đây?
        ...
        #4
          huyennguyen 25.06.2006 15:23:15 (permalink)
          Khùng, hắn tự chửi mình. Khùng!
          Buổi chiều như điên loạn với mặt trời vỡ tung thành những mảnh vỡ vụn rực lửa.
          Khùng.
          Hắn chửi bới mặt trời. Xỉa xói vào mặt trời, nôn mửa những làn hơi đầy mùi men say. Mặt Trời vẫn cứ lơ lửng đấy, nhưng hắn không tin có thực bao giờ.
          Chiều nay chủ nhật nhỉ?
          Chẳng còn ai...
          #5
            huyennguyen 26.06.2006 12:14:13 (permalink)
            Vơ vẩn online. Buổi sáng buồn lên như mật vỡ.
            Không hiểu sao cả đêm qua thức trắng và sáng nay hai con mắt vẫn mở to trâng tráo. Không còn những giấc ngủ nữa, chỉ là mơ hồ tỉnh mê.
            Mệt.
            Hằng ngày vẫn cứ buồn nôn.
            Văn phòng như một đống rác lớn, bừa bộn giấy tờ. Còn hắn với cái gạt tàn đầy nhóc đầu lọc thuốc lá. Trông vào ấy, hắn như nhìn ra cuộc đời, cái ngổn ngang hỗn độn trông có vẻ trật tự khôn xiết. Chợt nghĩ, nổi lửa đốt hết, thì chỉ còn tro tàn. Và tro tàn là ban đầu như kết thúc. Tro tàn là trật tự mang ngổn ngang trong hình thể đầu đời.
            ...
            Trông ra phía nắng, gió vời lao xao. Khu vườn như một mồ hoang. Hắn lang thang ra vườn. Cỏ cây mọc lổn nhổn xô bồ. Nhìn ngang ngửa, hắn cười nhạt, và chợt nằm vùi mặt vào đám cỏ dại nhắm mắt.
            Yên bình trôi về, mộng rũ miên du đôi cánh lụa trắng mộng mị lên đôi mắt hắn. Cảm như nàng bước tới, hai tà tinh khôi, phủ dụ hình hài lênh đênh khổ lụy của hắn với hai bàn tay suối mát ngời ngời ...
            #6
              huyennguyen 28.06.2006 22:48:13 (permalink)
              Hắn để status trên yahoo: "Rằng xưa có gã từ quan..."
              Từ quan thật, hắn về quê sau khi thảnh thơi bỏ vào ngăn kéo bàn đơn thôi việc.
              Hôm sau hắn có mặt ở nhà.
              4h sáng. Lò mò vào nhà bằng cái cách xưa kia hắn vẫn làm mỗi khi đi về khuya. Và chợt giật mình nghĩ, ra nhà mình mười mấy năm vẫn thế, chẳng thay đổi gì.
              Hắn thay đổi nhiều quá rồi. Nằm đưa mắt trâng tráo lên trần nhà đang nhá nhem sáng tối, chợt nghe mắt lành lạnh. Và miệng cười ha hả... Bật dậy, ra sân sau, đi một bài quyền Hổ phục, giống lúc xưa, và tắm bằng cách múc nước bằng chiếc gàu làm từ mũ cối lính Mỹ. Rón rén nấu nước, pha ly nước chè mà hắn biết dì vẫn hay bỏ trong cái giỏ treo bên giàn bếp. Chè thơm chan chát đắng lạ bỗng quen...
              Tiếng lục đục từ bên kia cho hắn biết đã 5h30 sáng. Cha vẫn đúng giờ. Hơi ngớ người khi thấy hắn đang ngồi bên chiếc bàn con trong góc nhỏ dưới cây vú sữa, ông vẫn hỏi như hắn chưa bao giờ đi khỏi nhà một ngày:
              - Mi về rồi ah con? Dậy chi sớm, tàu xe mệt mà!
              Hắn lạnh sống lưng. Không hiểu sao ông vẫn xem như hắn chưa đi khỏi đây, chưa bao giờ lớn, chưa bao giờ là một thằng được nhiều người chửi lén sau lưng cũng như ghen tỵ?
              Hắn ậm ừ, hỏi cha:
              - Dì chưa dậy sao ba?
              - Dì mi mấy bữa ni mệt, ta không gọi sớm như mọi khi. Mà chợ quán tháng ni không ra chi đâu. Mi về được mấy bữa?
              Nhe răng cười hệch hệch, hắn gọn lỏn:
              - Về luôn ở nhà chơi, ba.
              - Mi vẫn nói thế mỗi bận về...
              ......
              Lững thững lên đồi. Lấp lửng cỏ mây ngang ống quần, ran rát ngứa ngáy. Nấm mộ trắng nằm lưng chừng đồi. Hắn ngồi phệt xuống bật quẹt đốt hương. Chậm rãi cắm quanh mộ, xong, hắn buông mắt nhìn xuống. Những con bò bước từ tốn trong ráng vàng của chiều đang lang thang lướt bóng xuống cánh đồng nhỏ chạy ven chân đồi. Xa hơn, hàng bạch đàn rãi vào gió chút hương ngây ngây ngai ngái của mùi hoa mà phải là người của ruộng đồng mới nghe ra. Hình như lần này hắn về, bạch đàn mới ra hoa...
              Chiều chậm rơi.
              Con đường dốc lên đồi có một bóng nhỏ đang bước. Hắn nheo nheo mắt, hình như bé Nguyện. Không, có lẽ phải gọi là cô Nguyện. Vì từ "bé" là của 12 năm trước và chỉ có hắn là vẫn gọi Nguyện bằng bé như hồi nào. Thuở xưa, Nguyện nghỉ học giữa chừng, theo mẹ hắn học nghề may. Hình như hồi đó hắn 17, 18 chi đó. Hắn không nhớ thật rõ, không biết vì sao.
              Chỉ có một chút ngỡ ngàng, khi Nguyện cũng lên chỗ mẹ nằm. Nguyện nhìn hắn gật đầu như chào, rồi lặng lẽ thắp hương. Không có gì khác nhiều ở khuôn mặt cô thiếu nữ đẹp nhất làng khi xưa. Đôi nếp nhăn thấp thoáng mờ hai bên đuôi mắt với búi tóc bới cao, làm cô hơi xa cách. Nhìn cô quỳ trước mộ, lẩm bẩm gì thật nhỏ, hắn không biết nói gì. Hình như hai vai cô có rung nhẹ. Nhưng hắn cũng không dám chắc.
              Tiếng chim tác ổ sau lùm cây dẻ nhỏ, làm không gian đặc im bỗng bị vỡ như chiếc bong bóng rơi vào chùm gai xương rồng. Nguyện giật mình, ngẩng đầu, nhưng tránh mắt hắn:
              - Anh về mấy ngày rồi?
              -... Hình như gần tuần.
              - Sao không ghé nhà em thăm mấy cháu?
              - Anh cũng đang định thế. À, em vẫn hay lên đây?
              - Mỗi tháng 2 lần anh ạ. Ngày xưa bác tịnh khẩu mỗi tháng mỗi mùng một, mười lăm.
              ...
              Hắn ngồi dựa lưng vào mộ, nhìn Nguyện ra về. Dáng cô nghiêng nghiêng gầy. Chợt hắn khép mắt, lắng nghe tiếng hồng chung của Linh Sơn, ngôi chùa nhỏ bên kia đồi đang thỉnh vọng vang vang. Cảm giác như có một làn hơi nóng từ ngực xuôi về tỏa khắp người, hắn mở mắt. Bóng Nguyện chỉ còn là một chấm nhỏ dưới triền đồi loạng choạng ánh sáng.
              Hắn quay lại nhìn mộ mẹ, rồi bất chợt ngóng mặt lên trời. Mây lững thững lùa nhau về sau lưng bên kia núi bâng khuâng...


              #7
                huyennguyen 29.06.2006 13:42:30 (permalink)
                Bước lên bậc tam cấp, ba chữ Linh Sơn tự, meo rêu nhợt nhạt cho hắn cái cảm giác cô quạnh còn hơn đêm ngoài kia. Tiếng dế than ri rích đâu đó nghe lạnh lẽo lạ. Đây là ngôi chùa duy nhất còn thắp đèn dầu ở quê hắn. Và vì thế hắn thích.
                Gần mười đạo hữu đang xếp bán già niệm kinh. Tiếng mõ đều đặn âm u, gõ vào trong tĩnh mịch những nằng nặng ưu lạc chống chếnh nghiêng đêm. Hắn ngồi tựa lưng bên cửa, nhìn ra phía ngoài, mơ hồ ngủ gật. Nhưng không hiểu tại sao chẳng ngủ mê như hắn vẫn thường.
                Hắn nghe ra bước chân, quay đầu nhìn. Vị sư trẻ, chắc không lớn hơn hắn mấy niên, đang cầm tràng hạt đứng đấy nhìn hắn ung dung.
                Cả hai nhìn ra phía đêm. Trong bóng tối, hình như có hai nụ cười...
                #8
                  huyennguyen 29.06.2006 19:19:21 (permalink)
                  Thơ thẩn trước sân nhà xưa, nhà có trước cả ngôi nhà bây giờ của cha, là nhà của mẹ.
                  Mấy cây mai già này, lúc mẹ mất, chỉ là những cây non cao không quá đầu gối. Ngày tiễn mẹ, hắn quấn khăn xô trắng cho những gốc mai. Giờ đây, những nốt sần như đong đầy cội thời gian. Hai mươi năm? Sao đã là hai mươi năm?...
                  Tấm hình mẹ trên bàn thờ, chụp lúc mẹ 23, vừa lấy dượng. Xuân sắc tràn dung nhan. Hắn bâng khuâng hỏi mình: " Thế mẹ không có hình sau thời gian đó? Mẹ không chụp, không giữ, hay không thích?... Có lẽ không phải là không thích. Thế thì... "
                  Không dám nghĩ thêm. Lại ngước mặt nhìn mẹ, xuân nữ ấy là mẹ phải không?...
                  Trước hiên bóng nắng đổ dài...
                  #9
                    huyennguyen 30.06.2006 00:23:35 (permalink)
                    Khuya. Ngọn nến cháy lả lay. Sáp rơi xuống như máu. Hắn sờ tay vào, thấy nóng. Máu có nóng thế không?
                    Sáp là máu của nến. Thời gian là máu của con người?
                    Khuya...
                    #10
                      huyennguyen 01.07.2006 13:43:49 (permalink)
                      Đêm qua không ngủ, hắn nằm thao thức tiếng bước chân người ngoài phố. Không, không phải phố, mà là đường, đường nhỏ. Tiếng bước chân đã vắng từ mười giờ đêm, vắng ngắt từ đó về gần 4h sáng. Cả thị trấn bé nhỏ này, người ta biết mặt nhau, biết hoàn cảnh của nhau, nên chuyện đi đâu đó vào đêm khuya hiếm hoi như những căn nhà khang trang ở đây.
                      Hắn nằm im, ngay đơ, mắt khẽ nhắm, và tai nghe. Rựng sáng những tiếng xe bắt đầu chuyền những nhịp rung rung dưới lưng. Người đã về với những ngả đường.
                      Hắn về đâu khi những ngã đời mê vọng vẫn chìm sâu? Hắn không có khát vọng. Chỉ thích đàu vui và rong chơi. Dù đến bây giờ, đã nếm đủ vị mùi vinh nhục. Ngày xưa nhai sống những gói mì tôm trong phòng trọ chờ đến giờ đi dạy kèm. Ngày nay, đủ sức vung tiền qua cửa sổ cho những đua đòi phố thị. Thì hắn cũng thế, say say tỉnh tỉnh.
                      Đêm nay tỉnh hay say khi nghe bước chân người ngoài phố giữa một chuyển giao ngày?
                      #11
                        huyennguyen 04.07.2006 00:34:54 (permalink)
                        Mưa dầm dề thắt ruột. Trắng trời.
                        Hắn ngơ ngẩn đi trong cơn mưa, có thoảng nghĩ, chắc mình khùng.
                        Mưa ướt hết cả, phố đầy những bong bóng chụm lai, vỡ tan theo những giọt nước trời. Gió mạnh, nên lạnh. Mà hình như không chỉ có người đi trong mưa với thân trần như hắn mới thấy lạnh, những người khác, ai đó, hình như cũng thấy thế, nên phố vắng người.
                        Có một điều: mưa. Có nhiều cách lựa chọn. Hoặc đi trong mưa. Hoặc trốn mưa. Hắn thà đi trong mưa.
                        Về tới nhà, chiều đến tối, nằm li bì trong cơn sốt nhẹ, hắn mơ màng, có một điều: mưa.

                        #12
                          huyennguyen 04.07.2006 13:26:46 (permalink)
                          Nguyên!
                          Đang thức hay ngủ?
                          Đang tỉnh hay mê?
                          ...
                          Ngắm bàn tay mình. Một cơn đau tê dại lan suốt từ bàn tay đến mọi ngóc ngách cơ thể, chỉ còn trái tim vẫn đập nhẹ nhẹ như không buồn quan hoài tới chuyện gì.
                          Xuống phố bao lần nữa từ khi chán phố?
                          Chỉ cỏn con những mảnh nhớ vỡ vụn chắp ráp chẳng nên hình thù nữa. Nhưng phố dường vẫn thế, cứ đông vui và lặng lẽ theo nhịp đêm ngày.
                          Nói rằng, chợt nhơ, nói rằng, chán phố, mà như vẫn có thể nhận ra sự khác, sự nhàm nhạp lặp lại hình như vẫn còn quan tâm đến phố.
                          Nghĩ sao nhỉ?
                          Uh, thì mình còn nguyên một trái tim...
                          Và còn nguyên những mảnh vỡ ghim đầy trở chứng như những cơn mưa ở thành phố này...
                          Nguyên là Nguyên mãi sao Nguyên?...
                          #13
                            huyennguyen 06.07.2006 00:48:19 (permalink)
                            Tí đen gọi: "Trả tiền. Không, phiền lắm!"
                            Ừ, rồi tự hỏi mình: "Lấy ở đâu?"
                            Mảnh đất ấy vẫn cứ còn quanh quẩn đâu đây chẳng rời. Xa đi bao nhiêu, vẫn thế.
                            Lại ngồi mông lung trong đêm, nghĩ: "Mình đang ở đâu?"...
                            Bỗng cười ha hả, đời mình nhiều lúc cứ thế, đi một vòng tròn vui vẻ cực nhọc. Một trò chơi với dao và lửa. Ở đâu có nguy hiểm, ở đấy có niềm vui.
                            Xung quanh, đêm đang cười với gió...
                            #14
                              huyennguyen 06.07.2006 13:16:01 (permalink)
                              Hắn ngồi tỉ mẫn lau chăm chú từng chi tiết chiếc FX125. Đã xài bơm nhớt riêng, pô tăng tốc cực mạnh, phanh thắng thay toàn bộ, dù chưa chắc đã dùng. Quân nói với hắn, nên giữ máu, nó có thể lên tới 155 cây số. Hắn cười, nụ cười của hắn làm Quân ớn lạnh, tươi rói, nhưng là cái tươi rói của máu nóng...
                              Hắn mơ màng nghĩ tới đoạn đường. Từ Bến Thành, lên cầu chữ Y, qua Lê Văn Lương, về Tân Thuận, kết thúc ở điểm đi, 2 vòng. Cả tuần nay hắn đã qua lại rất nhiều lần trên đoạn đó vào lúc 3h chiều, thời gian hẹn.
                              Phone tay rung, bốc máy:
                              - Vẫn 5000?
                              - OK.
                              ...
                              Có thể chết, có thể thắng, thế thôi. Máu bỗng đi ngược đỉnh đầu, hắn cảm thấy hơi ngột, nên thôi không lau xe nữa, bước ra ngoài. Đêm yên tĩnh. Ngày mai...
                              ...
                              Online.
                              Viết vớ vẩn.
                              Chán.
                              Lại viết vớ vẩn. Càng chán.
                              pm cho cô: "U HẬN".
                              pm cho thằng Long: "Mai đón tao ở Đà Lạt. 10h tối."
                              ...
                              Nằm ngả ngữa giữa phòng, lấy tay làm gối, mơ màng nghe Khánh Ly thê lương: "Từng người tình, bỏ ta đi, như những dòng sông nhỏ... Lời hẹn thề là những cơn mưa..."
                              Ba hôm nữa lại về.
                              Hoặc ngày mai sẽ đi?
                              ... ??



                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 17 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9