Phù Đăng Nguyên Ơi!
huyennguyen 23.06.2006 21:25:24 (permalink)
Nguyện hồn phiêu đãng biết dâu với đời, có lần hắn viết thế trong một bài thơ liệng vào sọt rác. Bây giờ thì hắn biết rồi, chuyện đổi thay và lên xuống của thủy triều, của lòng người, của một cuộc mặc cả phồn hoa...
Không có tình yêu miên viễn, khi lần lượt từng người tình bỏ ra đi, như những dòng sông nhỏ và lời hẹn thề là những cơn mưa... Hắn yêu Trịnh, một thời. Từ bao lâu hắn chẳng mua một cái đĩa Trịnh nào nữa nhỉ?
Không có hào quang miên viễn, khi mọi công việc đi qua đời hắn làm rất tốt và chưa từng có hứng thú như vẫn hứng thú đi lang thang suốt những con phố dài cùng với lãng đãng lá bay...
Không có học thuật và triết lý tinh hoa miên viễn, mỗi ngày vẫn cứ đổi thịt thay da trên những ngôi nhà, trên những tâm hồn, trên mỗi góc phố, mỗi năm tháng buồn ru...
Cho suy nghĩ, hắn sẽ bảo, cuộc đời thật đôi khi giống với con sóng theo hấp lực của Mặt Trăng mà trồi sụt vui đùa phiêu bồng giỡn chơi. Mỗi đợt sóng lên, tận hưởng cái cảm giác đăng phong tạo cực, chơi vơi lơ lửng cao vút. Mỗi đợt sóng chùi sâu vào đáy đại dương, thì cái vũng đen kia lại đem đến bi tuyệt thống cùng sâu hút xa vời u linh... Cười hả hê với xuống lên, hắn rất vui...
Hôm nay online, gặp đứa bạn cũ, đã định cư Cali xa xôi, năm ba câu nhợt nhạt chẳng hề có chút dấu ấn gì của một thời, hắn chợt mỉm cười. Mỗi ngày vẫn cứ phải thấy những nhạt nhòa đi qua đời, làm thành rêu phù du trên ngõ đường hiu quạnh...
Phù đăng Nguyên ơi! Xuống lên hề, rất vui! Lên xuống hề, buồn thay!
Phù đăng Nguyên ơi! Buồn vui cùng thống tuyệt chơi vơi!...
Phù đăng Nguyên ơi!...
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9