Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 17 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Quyên Đỗ Tuấn Nam 06.10.2006 23:03:21 (permalink)
Chết là ma. Hắn vốn là ma. Có chết thêm vài lần nữa thì vẫn là ma.
Hắn chết. Không nhắm mắt.
Hắn bệnh. Hắn cần y tá. Người ta đưa đến cho hắn vài bác sĩ. Tiêm cho hắn vài mũi. Hắn đi.
Ta đến thăm hắn. Hắn nhe răng cười.
Y tá! hắn nói
Không! Ta trả lời.
Hắn lại đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2007 18:01:05 bởi Quyên Đỗ Tuấn Nam >
huyennguyen 06.10.2006 23:09:34 (permalink)
Đêm Trung Thu Trăng khuyết. Khuyết hơn bao giờ. Ngột trời bơ vơ. Ngợp bóng xa mờ.
Nghe như đâu đó đang gióng lên hồi chuông triêu mộ triều thiên lớp lớp về nằm phục mình bên vũng tang thương ngàn năm trơ mốc.
Nghe nhạc lão Trịnh. Lời Buồn Thánh như một nhát búa giáng thẳng vào đỉnh đầu mê ngủ.
Giật mình.
Ngồi ở hàng net hơn ba giờ đồng hồ, ngỡ một bữa cơm. Gói thuốc đã vào nằm hết trong gạt tàn. Chó đểu. Hút thuốc kêu gọi lên linh hồn chăng? Làm cho em về với mi được chăng Nguyên?
Trái tim đối diện thẳng băng trong một đường kẽ thẳng từ hư vô tơi hư không.
Còn nguyên là thế mà mất nguyên đến bao giờ?
Bỗng nhớ tiếng chuông nhà thờ Phú Cam vang lên vào lúc 6h chiều, giờ Huế mênh mang trong một chiều lan huệ đìu hiu nào ghé thăm em Sự Phạm. Thỏi kẹo cao su nhỏ làm quà gặp mặt. Tóc lùa trong gió, đan mây bồng bềnh thành một suối u huyền ru tình si miệt mài. Từ hôm ấy đến bây giờ tình đầu vẫn day dứt như một mũi kim cứ luồn tới đẩu đâu trong những xó tối linh hồn, khơi mãi những trùng khơi loang lổ nỗi câm lặng đơn phương hiu quạnh.
Tịch lặng rơi. Tịch lặng về. Huyên nào gõ cửa. Online như một cuộc ngậm ngãi tìm trầm.
Nói bằng một điệu u mê thiên kiến trùng trùng. U nùng ơi, cho ta một liêu thuốc ngủ trăm năm!
Mộng điệp dường khơi sâu...



Quyên Đỗ Tuấn Nam 06.10.2006 23:28:08 (permalink)
Yêu! Yêu một cách điên cuồng.
Yêu! Yêu một cách mù quáng.
Khóc! Khóc nấc nên vì nhớ.
Nhớ! Nhớ mất ăn mất ngủ!
Đêm trung thu. Bám chặt lấy net. Ngồi cả buổi tối. Chờ đợi một tiếng hi dịu dàng.
Gió cuộn, mây gào, trăng nổi điên.
huyennguyen 07.10.2006 10:51:35 (permalink)
Có Chúa mới trả lời hắn được là hắn đang cần gì. Mà Chúa thì rất căm ghét những thằng chơi theo kiểu một mất một còn như hắn. Đành giả bộ ngó lơ, như cô em yêu thương lắm cũng đành ngó lơ ra chỗ khác. Muốn yêu thương, nhưng đành chịu, vì còn ngại e những điên khùng bất chợt chẳng biết sẽ còn lôi hắn đi đến đâu?
Em gái bệnh. Hắn đã không mơ màng gì đến. Mai mốt rời khỏi Hà Nội ra đi trong một chiêm nghiệm được thua và những kí ức đen đỏ loạn xì ngầu.
Vớt lại những đám rong trôi.
Về bên núi đợi ta ngồi.
Ran 07.10.2006 11:21:12 (permalink)


Trích đoạn: Asin

Chào Sen Hạ, rất lý thú với loạt những câu hỏi mà bạn đặt ra cho Huyền Nguyên. Mỗi người có cách trả lời khác nhau, vậy Asin mạo muội trả lời bạn nhé, dù rằng mọi câu trả lời đều không có ý nghĩa cho mỗi câu hỏi.

1
ở một chốn
không lãnh thổ
không biên giới
không định tuyến
làm sao
bắt một nhịp cầu?

Có cần thiết không? để làm gì? Bắc cầu cho ai? Cầu là gì? Nối liền cái gì? Bản thân câu hỏi đã chứa đựng câu trả lời.

2.
thể hiện ra sao
những niềm thật
của nhìn nhận,
nhưng không mặc nhận?


Niềm thật là gì? Niềm thật của mặc nhận có là mặc nhận? Mặc nhận cái gì, ra sao?
Câu hỏi đã tự trả lời câu hỏi.

3.
cớ nào
đời sống chỉ toàn là dấu " ? "
khi tâm hồn
chỉ mỗi dấu " ! "?


Tâm hồn mỗi dấu "!" ? Đời sống toàn là dấu "?", Hỏi gì, hỏi ai, hỏi để làm gì khi mặc nhiên là mặc nhiên.

4.
ngôn từ nào
nơi chốn ấy của riêng mình?


Ngôn từ là vay mượn hữu hình?, là nguỵ biện thể tính?, là khoác áo cho gió?, là lấy ô che cho mưa?
Nơi chốn là định danh? vậy cái chốn riêng mình không phải là nơi đây, ngay lúc này, là hôm nay sao ?

5.
bao nhiêu -
giá phải trả
cho trọn vẹn của đêm?


Bao nhiêu? Cái gì bao nhiêu? Giá phải trả cho trọn vẹn một đêm là giá gì? Anh trả cái gì thì là trả cái đó, nguyên thức là là là mà.

6.
đã nghe hết
nốt-nhạc đời của tri giao?


Nghe rồi, nghe nữa, vĩnh viễn nghe cái cuộn xoáy vòng tâm thức, lôi cuốn cả phù du hư ảo vào viễn tượng thinh không? Còn không?

7.
khoảng trống nào giữa nhịp thở
và thơ?

Là khoảng lặng khi thơ đi vào hai lỗ mũi, đi ra hai lỗ mũi, là tịch nhiên bất động?

8.
bao giờ biết
bây giờ,
là quá khứ?

Bây giờ, quá khứ, chỉ là cái mà tự thân thể tượng đã thể tượng ra. Với ta dù là mười vạn tám ngàn năm về trước cũng chỉ gói gọn trong Hôm nay, Nơi đây, và Ngay lúc này.

9.
cần bao lâu
để bắt một sát-na?


Trong một sát na, ta bắt được sát na vậy ?

10.
thấy,
nghe chưa
miên vọng của lòng khuya?

Trong cái tịch nhiên bất động khi vòng thái cực trở thành lưỡng nghi, lưỡng nghi hoá tam tài, tam tài sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái ...và đúng nó quay trở lại thành một vòng chu thiên...cái sát na ấy ta nghe, ta nhìn, ta sờ mó, ta nhào nặn..

11.
làm sao nhớ những điều phải quên
để quên những điều phải nhớ?


Ta chẳng cần biết nhớ, cũng chẳng thiết quên, chỉ có trong lạnh căm của thể xác, của cháy bỏng tâm linh thì nhớ và quên hoà nhập thành Vô Niệm, tất cả khởi phát từ vô niệm.. "Làm sao rót đầy chén hư không?"

12.
e.
e?
when " és " "e" cummings?


Mọi tư tưởng và ngôn ngữ đều sẽ chết, chỉ có ngôn ngữ và tư tưởng không phải là ngôn ngữ và tư tưởng sẽ sống?.

13.
thử nghiệm, mới?
thử.nghiệm mới?
thử?mới nghiệm?
thử?
nghiệm?
mới?


Mọi thử nghiệm đều thất bại, chỉ có thật sự đắm chìm trong bi thương tột độ, thống hận tột cùng mới nghiệm ra?

14.
tiết tấu nào của thinh lặng?
bát độ nào của thời gian?


Thinh lặng là dấu nặng, là mắt rồng, là mắt của những nghệ sỹ điên lang thang trong viễn tượng hoang tàn. Thời gian vô tượng hình, tượng thể, bất biến,. Lấy gì để đo, chỉ có thể cảm trong cô liêu nhất mực và tĩnh lặng tột cùng

15.
có gì giữa cảm và nhận?
bao xa,
khoảng cách giữa lý và tình?


Trong sát na của tịch nhiên bất động, suất tính để hoá thành một rực rỡ của một vũ trụ khác, còn cảm và nhận? còn khoảng cách? còn lý? còn tình?


SH nói với Ran rằng: có một từ mà có thể trả lời hết nhưng câu hỏi này đó. Thật Ngộ ha
langtoi 08.10.2006 09:08:07 (permalink)
Ran chui vô đây làm chi vậy? Đừng làm mất cảm hứng của HN nhé.
Đêm trung thu ta ngồi một mình nhớ về anh. Thế là đã bao lâu rồi nhỉ ta và anh không được đi chơi bên nhau trong những ngày lễ Tết nhỉ? Nhìn mọi người xung quanh ai đó đều có cặp, có đôi sánh vai đi bên nhau ta lại cảm thấy tủi thân! Một nỗi buồn vô hạn dâng trào trong trái tim và tâm hồn ta. Anh ơi ở nơi phương trời xa anh có cảm giác như vậy không???
huyennguyen 08.10.2006 18:23:04 (permalink)
Này Nguyên ơi, có thấy điều gì chưa?
Có chết chóc đang gieo mùa bâng quơ. Bơ phờ.
Đi không đi được. Về không về được. Cơn mệt mỏi dường không thể chịu đựng nổi.
Chết. Ám ảnh.
Tay run. Chân quỵ.
...
To mọi người: Bây giờ, ngay lúc viết vài dòng này, dường như Nguyên đã bớt điên, và tỉnh táo đôi chút. Nhưng quả thật cũng chưa bao giờ thấy mệt hơn lúc này cả. Khủng khiếp. Nhưng xin cứ tự nhiên ở nơi đây.
huyennguyen 09.10.2006 10:07:13 (permalink)
Ngã tư đời hư huyễn. Lao qua. Dừng lại. Ngó nhìn. Lại đi...
Bàn chân ngã hành.
Hội chợ trình diễn ngay ngã tư. Nhưng điêu tàn ngay trên đó.
Biết nó là ngã tư.
...
Khi đời còn lại một ngã tư. Khi còn lại một mình sau những rác rưởi tng toé của những ngày hội chợ, những vỏ lon bia, những phiếu thăm may mắn, những cháy túi của cuộc chơi... trở thành gai mắt...
Hắn cười có chút ngậm ngùi.
An nhiên bước tiếp. Ru lòng quên qua...
huyennguyen 09.10.2006 10:34:10 (permalink)
Gục chết trên đường về.
Mộng sương lãng đãng u mê...
Đồi cỏ còn dấu chân người lưu linh lưu địa nửa chừng đi lên...
langtoi 09.10.2006 13:51:38 (permalink)
Chết ư?
Đối với ta chỉ là vô nghĩa mà thôi! Cát bụi rồi lại quay trở về với cát bụi! Nhưng không ta phải ssống, phải biết quý trọng những gì mà cha mẹ, xã hội đã mang lại cho ta. Sống cho dù còn phải chịu nhiều đau thưưong mất mát, cho dù chẳng có gì dành cho ta...
huyennguyen 11.10.2006 13:19:16 (permalink)
Hắn ngồi online. Ba bốn hôm nay chẳng nói gì với chính mình. Như chết.
Khách sạn vắng hoe. Ngồi buồn nhìn xuống phố. Đê Yên Phụ thấp thoáng sau những rặng xà cừ.
Hắn không có cảm xúc. Người trơ ra như đá. Không viết gì được, vì trong lòng quá nhiều thứ để khốn đốn.
Sống hay chết thì có gì hay ho?
Nghĩa vụ là gì? Khi chính mình còn không thiết quan hoài đến chính cả bản thân mình chứ?
Xin cho quên đi tất cả, để còn riêng một mình mãi mãi nằm lại trơ vơ cùng những ngọn cỏ xanh vô danh ngàm năm. Dù cỏ chẳng bao giờ xanh mãi trên đồi hoang.
Nhớ ông sư vóc hạc:

Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tà


Trăng tà là trăng xế? Trăng cũ? Trăng xa nguồn? Trăng mất đi Nguyên Hoang?
Không ai biết. Nhưng chắc chắn đó là... vầng trăng xưa !
Kẻ du thủ vội vã quá, mà vầng trăng lại quá xưa mờ, còn biết làm sao để không thể ngừng cuộc hàn huyên với đèn khuya một bóng?
Tuệ Sỹ ơi, ông giết tôi!
huyennguyen 11.10.2006 14:47:06 (permalink)
Không.
Trống ngát.
Hoa ngọc lan ven thơm hai bên phố Thanh Niên, dường như những người bán hoa cũng hiểu tậm trạng những người yêu nhau.
Thi nhân đi giữa ngục đời.
Ngục là gì? Ngục nhốt? Nhốt ngục? Không thèm nhốt mà tự mình làm ngục, tự mình đày mình?
Viết điếu văn để khóc và cười với chính mình.
Những ngày Hà Nội còn lại một bãi rác hoang tàn.
Không.
Mang tất cả đi để rồi về bằng hai tay không, không trắng trợn, không khủng hoảng. Nhẹ như mây, nhẹ như phủi bụi, nhẹ tựa heo may sáng nay trên đường đê Yên Phụ. Vui từ bi, vui lố bịch, vui thơ dại bi bô, vui ngu thộn xô bồ, vui muốn điên!
Hahahaha...
Asin 12.10.2006 05:33:47 (permalink)
Dòng người vội vã, đường đời vội vã, như muốn tất cả gói gọn trong ngày hôm nay, ngay bây giờ, ngay lúc này và ngay tại nơi đây.
Phút trầm mặc trong tịch nhiên bất động cũng là cái động không thể động hơn, suy tưởng nằm ở đó, đến và đi như một giấc mộng dài, cũng có thể trong khoảnh khắc miên viễn của tột cùng thống hận, vụt bay.

Có bao giờ đặt lại vấn đề rằng:

"Muôn đời du thủ là đây
Mong manh một kiếp lưu đày kệ kinh"?

Cái thằng "nó" nằm trong cái bọc của "nó".

Ừ thì muốn trốn, ừ thì phá, ừ thì đập, thì tung hê văng vít, cốt lõi là ở đâu - Thay đổi - Hoàn nguyên.

Bởi vậy, cái hình không thể là cái hình, mà là hình của hình.

Tuệ Sỹ nhìn ra được cái hình của hình ấy nên trong một phút loé sáng của tri thức này đây, cái ý muốn, khát khao được "Vung vít tất thảy" - "Tung hê tất thảy" - từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, 4 phương 8 hướng đều quy tụ về:

"Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tà".

Đặt câu hỏi Trăng tà là gì? Trăng có phải là Trăng không? hay chỉ là cái bóng, cái hình của trăng mà trong một phút "vội vã" trở thành du thủ ấy trăng mới là trăng?

Cũng như đêm nay,

"Ngửa mặt uống sương đêm thấm đẫm
Gái trần gian vá víu nửa canh tà".

Hờ hững với canh tà
Hờ hững với gái trần gian
Hờ hững...Ta lại về..

Nhớ câu:

Còn chút gì là lý trí không em?,.

Dấu lặng...ngắt bờ môi em bật thốt...
Qua rồi..Còn lại...Chiêm bao.

huyennguyen 12.10.2006 06:48:41 (permalink)
hiiiiiiljkkkkkkknb,nb,bm,bnm,bn,m;

saay
nằm gục trước màn hình vi tính.
đoạn trường nối dài...
huyennguyen 13.10.2006 11:05:34 (permalink)
Sáng nay check out tại khách sạn. Chị quản lý nhìn hắn lom lom: "Cậu sẽ đi đâu?" "Em về Nam" "Bỏ về hẳn ah?" "Vâng" "Thế cũng tốt, tôi trông cậu chẳng thích hợp với không khí ở đây. Ngang quá!"
Vâng. Ngang. Tạm biệt. Vĩnh biệt?
Sông Hồng màu nước đục. Pháp Vân thênh thang con đường. Bờ lúa hai bên mông quạnh bóng người.
Con đường về quá mức xa xôi...
Nếu biết chúng ta có thể lựa chọn đúng hay sai? Thì nhân sinh đâu cuồng mộng nhiều đến thế?
Nhân gian không hiều cuồng mộng đến thế, thì Nguyên có phải là đứa điên đến thế hay không?
Nếu biết...
Đêm qua cố giữ mình không say...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 17 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9