Dòng người vội vã, đường đời vội vã, như muốn tất cả gói gọn trong ngày hôm nay, ngay bây giờ, ngay lúc này và ngay tại nơi đây.
Phút trầm mặc trong tịch nhiên bất động cũng là cái động không thể động hơn, suy tưởng nằm ở đó, đến và đi như một giấc mộng dài, cũng có thể trong khoảnh khắc miên viễn của tột cùng thống hận, vụt bay.
Có bao giờ đặt lại vấn đề rằng:
"Muôn đời du thủ là đây
Mong manh một kiếp lưu đày kệ kinh"?
Cái thằng "nó" nằm trong cái bọc của "nó".
Ừ thì muốn trốn, ừ thì phá, ừ thì đập, thì tung hê văng vít, cốt lõi là ở đâu - Thay đổi - Hoàn nguyên.
Bởi vậy, cái hình không thể là cái hình, mà là hình của hình.
Tuệ Sỹ nhìn ra được cái hình của hình ấy nên trong một phút loé sáng của tri thức này đây, cái ý muốn, khát khao được "Vung vít tất thảy" - "Tung hê tất thảy" - từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, 4 phương 8 hướng đều quy tụ về:
"Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tà".
Đặt câu hỏi Trăng tà là gì? Trăng có phải là Trăng không? hay chỉ là cái bóng, cái hình của trăng mà trong một phút "vội vã" trở thành du thủ ấy trăng mới là trăng?
Cũng như đêm nay,
"Ngửa mặt uống sương đêm thấm đẫm
Gái trần gian vá víu nửa canh tà".
Hờ hững với canh tà
Hờ hững với gái trần gian
Hờ hững...Ta lại về..
Nhớ câu:
Còn chút gì là lý trí không em?,.
Dấu lặng...ngắt bờ môi em bật thốt...
Qua rồi..Còn lại...Chiêm bao.