Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 17 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 14.10.2006 13:36:53 (permalink)
Hắn đi trên triều của ngày sương mù. Đèo Tam Điệp trắng xóa trong làn khói lãng đãng.
Ngang qua đồng, gió thổi trên những bông súng tím ngát. Mệt mỏi dường như tan.
Bỏ lại phía Bắc. Đường về nghe như không...
Hai con mắt đục ngầu vì bụi đường và vì những lẽ gì khác?
huyennguyen 16.10.2006 10:39:32 (permalink)
Về đến Huế. Đám cưới. Say. Bao giờ đám cưới mình? Hay chính mình đang tự hôn phối lấy mình trong một mê muội oan khiên?
Lang thang tìm chút kỉ vật nơi tiệm cầm đồ. Rồi lại khoác hành lý rong rêu dọc sông Hương. Những em gái nhỏ cười đùa đi về qua phố. Rồi làm Thơ cho những cô em.
Rồi tình tan theo gió dịu mềm.
Còn nguyên những khối u uẩn chưa thể ráp lại thành những hình khối sau những biến động dường như dồn dập trong một thời gian tròn trèm một con trăng.
Hắn bỏ mặc cảm xúc để nó tự ủ lấy hương vị men của mình. Hắn chờ. Chờ cảm xúc đủ ngày tháng lại thành ra một thứ tửu thi ngây ngất thời gian.
Sáng nay lại khăn gói về Đà Nẵng. Hội An đang chờ. Đêm nay chắc lại say bên sông Hoài.
Nhận được lũ khủ email sau 3 ngày không ol. Trả lời thấy mệt.
Nhiều khi bạn bè là dây buộc? Mà nguyện buộc mãi trong dây?
huyennguyen 18.10.2006 12:38:12 (permalink)
Hội An buồn nhạt sau cơn bão. Apec. Không khí nghiêm trọng khác đi một chút so với thường nhật.
Vào Lạc Viên ngồi cho tàn buổi sáng. Cô bé gọi: "Anh ơi, em về Hội An chơi với anh và Kính."
Ừ, lại Serenade sau khi mỗi đứa một dĩa cơm gà ăn vội.
Chiều chạy về nhà trong cái tốc độ có thể làm chết chính mình và người khác. Những tiếng cười khanh khách.
Đàn hát nghêu ngao. Ba con người nằm dài trong bóng tối để nói chuyện vu vơ. Những vu vơ không vu vơ kì lạ.
Sáng nay về mộ mẹ, cỏ cao che, nhìn xuống hồ sen tàn, khói trắng bâng quơ bay quạnh quẽ. Mẹ nằm bình yên mãi rồi.
Cơn bão làm cho những cây bạch đàn gãy ngang ngửa. Không hiểu sao không có một dấu vết gì của bão trên mộ mẹ cả. Nghĩ chắc ngày xưa mẹ tạo nhiều nghiệp thiện. Hắn bâng khuâng, còn hắn?
Có cái gì cứ nghèn nghẹn. Con người bất lực trước cuộc sống, bất lực trước thời gian. Hoàn toàn yếu đuối, như những cây kia trước bão số 6 Xangsane.
Hắn mệt. Lòng vòng mãi với hai người bạn, cũng phải đến lúc về. Online. Được một mình. Yêu quá cảm giác thân quen này...
huyennguyen 20.10.2006 11:17:12 (permalink)
Trái tim tan vỡ không có cơ hội phục sinh trong một ngày chết chóc gieo ngập. Đêm qua tóc lùa trong gió biển ngát lộng và mặn mòi hơi thở ai. Hắn thêm một lần cắm phập lưỡi dao tình ái vào tim vốn loang lổ những vết thương.
Không có suy nghĩ gì, chỉ có những mùa ngâu đầy máu. Và những rong chơi giang hồ.
Cảm xúc của loài người giống như những vết đạn bắn. Không quay về thêm bao giờ nơi nòng súng. Hoặc trượt, hoặc sát thương, hoặc không bóp cò. Hắn lai là người không bao giờ điều khiển nổi tay súng. Oái oăm là, lại vô tình bắn trúng như một trò đùa dai của một bàn tay thần bí nào đó xếp đặt.
Câu chuyện bắt đầu và sau này sẽ kết thúc ra sao?
Hắn điên hết cả đầu, và lang thang mãi trên những ngõ của Đà Nẵng như một người không-có-gì-thật-sự!
...
huyennguyen 20.10.2006 11:51:35 (permalink)
Cơ thể tan ra thành nước như cây kem dưới ánh nắng. Hắn chán ngày, chỉ thích đêm.
Mỏi mệt tràn ngập.
Tưởng không còn bước nổi nữa.
Cố gắng chiêu hàng mình trước cuộc sống bằng một hòa giải ôn tồn nhưng rốt cuộc bất thành.
Ói ngay trên bàn phím. Say.
Khốn nạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2006 11:52:53 bởi huyennguyen >
huyennguyen 24.10.2006 22:09:31 (permalink)
Những ngày phong du cuồng bão. Rồi Hội An, rồi Đà Nẵng, rồi Huế và... hơi ấm của những người bạn yêu thương. Say, rồi đi. Đi lại say...
Cả một trời bão nổi.
Chiều nay về đến nhà, mỏi. Ngủ một giấc rồi khi tỉnh giấc với ríu rít yêu thương, như thấy mình hóa ngốc!
Bữa nay online, ai cũng có vẻ tay bắt mặt mừng. Nhưng hắn còn nằm trong cái lừng khừng vô hạn. Bạn bè! Tự hỏi mình:" Đâu là cái có thể làm cho trọn vẹn?"
Nhiều hôm ko về nhà, nhìn những chai lọ rơi ngổn ngang sau cơn say nào đó, nhiều bằng hữu ghé qua, để lại lời an ủi. Mệt!
Điên thì cần gì an ủi?
Điên thì làm gì có sự phân biệt ngơ ngẩn nao?
Thằng giàu cũng như thằng nghèo, đứa dại cũng bằng đứa khôn, người ngu hay kẻ trí đầu... mơ hồ giống nhau ở hai tay hai chân một đầu... Mà lỡ dại, có đứa nào cụt mất, khuyết mất một tí nào, cũng chẳng xi-nhê gì nốt!
Hớ hớ...


Quyên Đỗ Tuấn Nam 25.10.2006 11:59:08 (permalink)
Chào nhé huyen nguyen
Lan cuoi doc nhat ky anh
Ảo ảnh không phải là thật. Đã tan mất rùi
huyennguyen 03.11.2006 14:11:05 (permalink)
Hố Thẳm

Không còn ai, đường về như quá dài...
Viết xong câu thứ nhất, mới thấy mình có cái gì để viết. Cái tật của hắn như thế. Hễ xổ được câu đầu thì cái làn hơi mới bắt đầu tống đi thứ rác rưởi gọi là văn qua hai lỗ mũi.
Ừ nhỉ, phá lão Trịnh mất một từ. "Ôi" thành "như" rồi. Mà quan trọng dek gì chuyện ấy chứ? Lão có sống lại cũng phải học mình như đã từng học ngôn từ của Ngô Kha, Bùi Giáng...
Lâu lắm không chui vào blog, mới thấy nó đã thay da đổi thịt, mà không kịp cảm ơn người làm ra nó một tiếng nào. Nhân đây cảm ơn luôn.
Heheheh...
Hắn đi qua những tỉnh thành phía Bắc trong cơn mơ. Một tháng dài hoá thành ngắn. Kỉ niệm chao nghiêng như sợi tóc mây ai. Hà Nội và Huế, rồi Hội An. Mảnh tình nào rơi vãi trong gió theo chiều xuôi Nam. Những cơn say. Nối đuôi nhau đi hoài trong miên man ngân nga... những tiếng cầu kinh. Huyền Không sơn tự không nuôi trong hắn được bình an va thanh thản. Trốn chạy và chán chường cho cái gọi là náu đời...
Hai mươi mấy năm từ khi có trí nhớ, chỉ mua được những biếng lười vô vọng. Trưa nay căn bệnh đỡ bớt một chút, thì hoá điên. Ngổn ngang gò bãi cồn cát dã tràng ...
Không có ai nữa. Hắn nhớ lời hứa của cô em gái về một gặp gỡ. Hắn nhớ Sài Gòn và một quán cafe "Khúc Ru Ngủ" trên Lý Chính Thắng, nơi mà bờ môi hắn chạm vào làn má thơm thơm của cô. Mùa hồng kí ức đã tàn phai sắp sửa?
Con người hắn giấu quá kĩ trong những đống khăn choàng. Khuôn mặt biến hình để không ai nhận ra. Lúc này lúc khác... Để rồi toang hoác những vết thương sau những cuộc lang thang tình yêu... Lại giấu mặt thêm một lần...
Chờ bao giờ hoá kiếp? Vết thiên di mỏi mòn...
Hố thẳm hiện ra, ngan ngát mùi bùn tanh...


huyennguyen 05.11.2006 18:58:10 (permalink)
Không hiểu vì sao hắn lại về Hà Nội thêm một lần nữa?
Chuyến đi dài... như tìm về cổ tích. Và vô tích...
Cuối Ngõ tối nay buồn chênh vênh trong tiếng nhạc Trịnh ru trầm... Ngồi cùng một tri âm và một tri kỉ, đủ cho hắn vui hết ngày...
Thời gian qua nữa, biết có còn nhìn ngó được nhau trong một mùa kỉ niệm hồng hạnh bây giờ? Câu trả lời vút lên, chạm vào ngõ sâu hun hút, loang dài trên sóng nước của hồ nhỏ phía đường về xa xa...
Lênh đênh là mệnh mộng...
Nhớ Bùi Giáng:
Mai sau có dự hội nào
Ngó nhau từ kỉ niệm đầu bão giông.
Và nhớ Sài Gòn với một người lạ xưa đã thành quen...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2006 18:59:44 bởi huyennguyen >
huyennguyen 05.11.2006 23:09:07 (permalink)
Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây, chút nắng vàng giờ đây cũng vội, khép lại từng đêm vui... _TCS_

Tinh mơ sáng đến Hà Nội, sương còn loang trắng phố. Cái chăn trên ghế của xe tour còn ấm quá, hắn lười lĩnh đẩy nó qua vừa co ro xuýt xoa vì lạnh, vừa lần tay tìm gói thuốc. Gọi cho bạn, giọng cô còn ngái ngủ: "Về đến Hà Nội rồi, rãnh không?"
Buổi chiều chờ mãi chẳng thấy gì, mưa trong lòng phùn bấc...
Quảng Nam - Đà Nẵng - Huế - Vinh - Hà Nội - Bắc Giang - Vĩnh Phúc - Hà Nội - Thanh Hóa - Huế - Hội An - Đà Nẵng - Hội An - Huế - Đà Nẵng - Quảng Nam - Huế - Hà Nội...
Đó là lịch trình của hắn. Cả tháng trời nay hắn đi như điên. Ai cũng bảo hắn điên thật rồi. Cười tênh hênh với mình, hỏi rằng mình có phải? Cái mệt mỏi từ những chuyến đi trước chưa tan thì chồng lên lớp mới. Nhiều hôm tưởng tượng mình có thể gục chết ngay trên những đoạn đường đi...

Về Đà Nẵng nhìn con nước sông Hàn rồi qua Hội An nhìn sông Hoài lững thững yên bình, cách mà hai con nước chảy cũng khác nhau, huống là con người! Nghĩ về những con người đã gặp. Cười một mình cho những chiêm nghiệm chưa từng có thể sẻ chia...
Cô độc nối dài ra như sợi dây chun kéo giãn...
Xin khép lại những hẹn hò chơi vơi. Tuồng trò về màn cuối rồi...
huyennguyen 05.11.2006 23:55:20 (permalink)
Chỉ Chừng Đó Thôi
_Phạm Duy_







Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi
Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa...
Khi xưa em gầy gò
Đi ngang qua nhà thờ
Trông như con mèo khờ
Chờ bàn tay nâng đỡ
Ta yêu em tình cờ
Như cơn mưa đầu mùa
Rơi trên sân cỏ già
Làm rụng rơi cánh hoa.
Chỉ cần một cơn mưa
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa
Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta.
Ta yêu em mù loà
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó
Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đầy đọa lâu mới tha...
Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ
Chỉ là chuyện đong đưa
Đời luôn là cơn gió
Thay áo cho tình ta
Chỉ là chuyện thiên thu.
Tưởng chừng nghìn năm sau
Chẳng ai còn yêu nhau
Nào ngỡ đâu tình yêu
Giăng bẫy nhau còn nhiều
Nghe lòng còn khô ráo
Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất lâu
Xưng tội cả kiếp sau.
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau...


Nghe xong bài hát, hắn rụng rời chân tay. Như nói giùm hắn mọi con đường tình đã qua... Chỉ độ chừng 1 năm thôi, tất cả đã tàn rữa như phù dung trên đồi chiều cô quạnh...
Đơn đau chất ngập thành vũng. Soi mình. Lơ láo nhìn mình với hai con mắt trũng sâu bơ vơ trắng dã...
Nguyên đấy ư? Sau những mùa trăng đêm?...

huyennguyen 06.11.2006 10:51:53 (permalink)
Đã là tháng 11 rồi, mùa cuối cùng của năm cũng đã bắt đầu chuyển. Hắn không chuyển. Cơn đau cứ ngấm ngầm tác oai tác quái thành những mụn nhọt dị thường trong trái tim. Phát điên.
Điên còn điên mãi, gió còn rong chơi...
Mây còn đen mãi, tim tàn phai ơi...
Ngồi trong Hà Nội để ngóng nỗi nhớ miền Nam. Ngồi trong lòng miền Nam để ngóng lổ loang vết cứa. Hồn nhiên máu tứa. Tay cầm run run. Hỏi nhau có chờ thêm dĩ vãng??
Vì lười nên chẳng biết mình đang... Mình đang như thế nào? Hắn hay làm người khác lo lắng khi nhìn hắn tàn tạ trong những đọa đày mà hắn nguyện giấn thân. Chat cùng một người bạn xa trên 1/2 vòng Trái Đất, nghe nói trăng sáng và lạnh, hắn rùng mình. Thèm được hòa mình vào cảm giác ấy. Tuyết sẽ sáng lên ngợp ngời băng giá. Cuộn mình vào trong co ro sâu đậm, để ủ nỗi nhớ mỗi lúc một dày, một điên si...
Hắn không chịu cho mình một ngày ngơi nghỉ...
huyennguyen 06.11.2006 20:01:14 (permalink)
Một ngày nữa qua. Vật vờ lênh đênh. Ngày chết ơn đền. Oán trả muôn năm.
Hắn ngồi yên lặng trong nỗi nhớ. Cô đi xa mất rồi.
Thêm một lần nữa? Làm sao biết được gì cho mai sau?
Hắn cười. Nụ cười chua chát mặn...
huyennguyen 07.11.2006 17:03:07 (permalink)
Trống trơn.
Cánh chuồn chuồn bay đi, rồi bay về.
Cánh chuồn chuồn đậu trên chiếc rễ si trắng xóa khô hạn, dài ra như muốn đâm thủng cả mặt trái tim chai cằn nứt nẻ. Nói với mình: Hẹn một ngày kia...
Chim bay về Nam, cành ở lại Bắc. Thu Hà Nội còn những ngày cuối cùng. Uống cho tràn phổi. Để sặc sụa và để lộ ra một điều gì còn lẩn quất.
Giấu cho kín, lộ ra thì chỉ còn như một con mèo con giấu cứt. Hắn chợt ngó lên trời. Chiều rồi. Khí xám ùa lan. Trang bắt đầu tàn. Hôm nay 17 âm lịch. Lệch bậch lê mình đi qua những con ngõ quen, như để nói gì?
Mang xe chạy lòng vòng. Gió lạnh se tóc. Giật mình. Hóa ra đã bao lần cứ thế mà đi một mình để nhận cái lạnh thênh thang...
huyennguyen 07.11.2006 23:28:06 (permalink)
Đêm đi bộ lững thững về qua những con ngõ đây bóng tối. Thấy thích thú khi cái lạnh chợt làm hắn thấy ấm cúng khi khẽ rút vai lại so nhau. Khát. Cơn khát ngàn năm nguyên hình ảo vọng.
Cô bảo hắn là cơn gió còn cô là cái cây. Gió lang thang. Cây yếu đuối trước gió. Có bao giờ gió giạn dữ làm tung rễ cây không? Cười hềnh hệch và bảo: dù gió có làm bật rễ cây, thì ấy là tại vì ban đầu cây đã mến gió đấy thôi. Muốn đuọc hứng mình trong cơn gió để thấy hương mùi đời sống loang trong thân thể tươi xanh...
Phải về nhà thôi, đêm qua ngủ ở khách sạn rồi, thì đêm nay ghé về ổ chuột của những thằng bạn sinh viên khốn khổ cho nó đủ đầy sướng khó...
Ngủ một giấc cho ngon! Lâu rồi!...
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 17 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9