Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 1617 > | Trang 16 của 17 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 16.01.2007 10:21:13 (permalink)
Bao nhiêu người rồi?
Là sao?
Bao nhiêu người rồi?
À, chắc là vô số. Cũng có thể là không có ai.
Cái thằng! Mày cà chớn vậy? Tao hỏi...
Hì, mày hỏi có đàng hoàng đâu, bảo tao phải trả lời đàng hoàng á?
Mày cà chớn hơn!
Lạ chưa?
.............
Nghe hai thằng kia cãi, tui chợt ớn lạnh sương sống. Nghĩ, mình có bao giờ cà chớn chưa? Mà đã có người nào cà chớn với mình chưa?
Câu trả lời cho cả hai là ngang nhau.
À, thì ra chúng mình đang chơi cút bắt với nhau.
huyennguyen 18.01.2007 18:35:13 (permalink)
Khô cả những dòng hoen lá xám
Đường nữ tu hồn lơ láo bên người
Con sẻ nhỏ bỏ cành bay qua nóc nhà thờ
rỉa lông
như đứng đợi một giờ rửa tội
chuông ngân vào lòng chiều
gõ những thinh vang vắng lặng
người đứng nhìn
mắt đục
tóc nửa xanh
theo lời cầu nguyện
ước một điều
được cất giữ
một cái tên như tên Thánh
tháng mười hai ngát lạnh
những ngón tay vàng run run chờ ra giêng...
huyennguyen 19.01.2007 08:39:54 (permalink)
Les plus pures récoltes sont semées dans un sol qui n'existe pas (Những mùa màng thuần túy nhất, vốn được gieo hột trên một mảnh đất Hư Không).
Những câu thơ và văn có vẻ tối nghĩa nhất, mang trong tự thân sức nén khủng khiếp của sự bí hiểm và lặng ngắt.
Có người hỏi hắn có thích đọc thơ người khác không. Trả lời rằng có. Nhưng không thích đọc thơ dở.
Thế nào là dở và hay?
Dở là dở và hay thì hay. Có lẽ thơ dở có cái vẻ quyến rũ lụa là của một cô tiểu thư nhõng nhẽo sực nức son phấn. Thơ hay lại không có cái vẻ dễ hiểu ấy, nó mang một vẻ thuần nhiên tịch đạm, lơ mơ hư huyễn, một vùng sương bóng bát ngát mênh mông khơi rộng những đường chân trời lung linh lấp ló, gợi lên chiêm niệm của người đọc.
Nói thế thì sao những vần thơ Đường mang vẻ hoa lệ lại hay đến vậy? Những vần thơ Kinh Thi thô mộc lại hay đến vậy?
Có lẽ vì thơ tuyệt tác mang hình hài quyến rũ của thơ dở và vùng sương bóng dư vang của thơ hay.
Từ tay mở lối sơn khê
Một bờ mây trắng e dè mở ra...
huyennguyen 20.01.2007 17:57:49 (permalink)
Buồn lắm.
Hử? Dạo này hình như ai cũng than. Hình như có nhu cầu than. Kiểu này lên rừng được rồi.
Làm gì?
Đốn cây, làm than bán. Nói thế thôi, mày mà làm tiều phu cho cháy rừng cạn suối ah?
Thế thì thôi. Nhưng buồn là thiệt.
Không hiểu được, mới thấy hôm qua mày cười hơn hớn.
Lúc nào chả thế.
Thế thì buồn là thế nào?
Là buồn.
Nhưng vì sao vẫn cười?
Ờ, cười cho đỡ buồn. Ai cũng nói phải cười lên, phải cố gắng lên, phải vươn lên, phải năng động lên. Nhưng đối với một người không có định nghĩa "cố gắng" trong suy nghĩ thì cố gắng là gì?
Thì... thì khôn khéo một tý, quen biết hai tý, mềm mỏng ba tý, mục ruỗng giả dối bốn tý, quan tâm tới người khác năm tý, nghị lực chịu đựng sáu tý, đứng đắn nghiêm túc bảy tý, bận rộn lăng xăng chủ nhật tý... Tao nghe thiên hạ bảo nhau thế, truyền dạy nhau thế... Xem Nguyễn Hiến Lê đi.
Khì, tao đọc từ lúc bốn tuổi.
Thế thì sao đến bây giờ vẫn còn không thuộc bài?
Thuộc nhão, nhưng vì thế mà...
À, thấy hết người trong mình chứ gì?
Không, chỉ cần một chút... là...
Chỉ cần một chút gì? Là như thế nào?
Mày hỏi nhiều quá, cứ lưng lửng thế thôi, không có nhiều người ôm lấy cổ tao mà bóp chặt, không thở được đâu. Dù buồn, tao vẫn còn muốn sống.
Thằng ba lơn thiệt!
Ừ, ba lơn!...
huyennguyen 23.01.2007 19:20:50 (permalink)
Cánh hồng nhạn theo mùa thu về có mang tin tức, chuyện đời thì như giấc mộng xuân tàn phai không còn chút ngấn tích nào sót lại để biết rằng đã có một giấc mê...
Nhân gian bảo thu sầu, sao mùa xuân, ta thấy còn buồn hơn? "Nhân ngôn thu bi, xuân cánh bi"?
Còn ở làng không em, hay hai hàng chè tàu đã tiễn em đi như tiễn những dòng người đi tìm giấc mộng đổi đời nơi khác?
Mùa xuân này, có người ngồi nhớ lãng đãng mưa bụi đẫm đầy mắt mùa xuân kia...
huyennguyen 29.01.2007 13:32:45 (permalink)
Không biết em xưa còn có nhớ
Một buổi chiều vương đóa me bay
Quán cafe cóc Nguyễn Du với đôi bàn tay luýnh quýnh lạ thường, luýnh quýnh không cắt nghĩa được. Cho đến bây giờ, khi em đã đi về những phương viễn mộng biền biệt nào, vẫn không thể cắt nghĩa được.
Chừng đó ngày, không đủ thời gian để làm chuyện tình đi đến đâu mà cũng đủ để chuyện tình đi vào một lối hẹp trong ngăn tim bé dại một người. Bé dại, có lẽ đâu 21 tuổi là bé dại, thế mà vẫn bé dại khơi vơi...
Mọc giữa lưng chừng dốc là một bóng người cô quạnh với bóng chiều. Mọc giữa đời là một thằng điên đi trong mông muội sơ khai của tình cảm lênh đênh. Mọc giữa tôi là em dịu mát hai bàn tay mẫu đơn chúm chím xinh xinh trắng hồng ngan ngát. Mọc giữa cuộc tình là một khe hở hẹp mà quá dài và quá sâu. Những lổ loang một đời khôn chắp vá...
Trưa nay bên ly cafe của cuối năm, ở chỗ trước kia đã từng có hai người run run đứng bên nhau nhìn lá me bay trong cơn mưa và suýt xoa khẽ nói: "Tụi mình còn bên nhau cho tới khi trời hết những cơn mưa..."
Bây giờ những cơn mưa đầu mùa vẫn còn ghé thăm hàng me và em tôi biết có còn nhớ gì về một lời nói trong cơn mê??
 
huyennguyen 03.02.2007 21:22:36 (permalink)
Không điên. Không buồn. Không vui. Không giận. Không mơ ước.
Thế là trắng tay, hơn cả những lúc đã nghĩ rằng mình tay trắng. Nực cười thay!
Chiều nay online, có người hỏi mượn sách. Dăm ba quyển chẳng đáng vào đâu, nhưng sao không muốn cho đi? Kẻ hằng ngày vẫn bài bác những gì là nghệ thuật, thì lấy đâu ra hơi thở để đọc?
Vẫn cứ thế đấy.
Cũng như những người con gái, cứ qua mùa đàn ông, lại cứ vờ than thở, không có gì là tất cả, mà...
Có gì đã là? Để sau đó đang là? Và sẽ là?
nhìn lên lịch đã thấy vào những ngày cuối của tháng Chạp. Năm nay được ăn Tết sớm ở quê nhà, với ngọn đồi thấp và hàng chè tàu quanh vườn chuối xơ xác qua mùa đông lạnh ngắt. Cả bóng người cũng lạnh ngắt.
Hơi thở dường như đi sâu hơn, vào những quãng đứt gãy sâu hoắm, cuộn mình nằm trong im lặng chờ trở mùa...
huyennguyen 26.02.2007 20:10:16 (permalink)
Năm mới tới rồi?
Không thấy bạn bè.
Không cảm xúc.
Không cả chính mình.
Nhìn quanh.
Cát và gió thổi quanh...
huyennguyen 07.03.2007 22:34:21 (permalink)
Tháng Giêng.
Vẫn cứ ngồi lặng, lặng đến cũ, đến mốc meo, đến hóa đá, mà không tìm đâu ra những nỗi nhớ của ngày xưa. Đã trốn về đâu? Mây thì trôi, còn em thì đi. Đêm cũng phụ người, rồi trời cũng chuyển sáng. Ước gì mình có thể ngồi hoài trong đêm, và không có ngày nữa.
 
huyennguyen 12.03.2007 10:52:18 (permalink)
Thơ khô cạn như sỏi đá bên dòng Thu Bồn cạn nước mùa hạ. Hắn ngồi bâng quơ đếm kỉ niệm bên dòng. Tuồng như tất thảy đều lạ lẫm, đều ơ thờ. Xin được một giờ rửa tội trong nguồn nước cam lồ của Quán Thế Âm.
Lạnh lắm, cơ mà những mùa xuân đều lạnh như thế hay sao? 
Con đường bây giờ mang nhiều tên chồng chéo với những bảng chỉ đường chằng chịt. Hắn đâm ra ngu muội.
Nhiều người quen vội vã chào nhau rồi vội vã quay đi. Ngó. Cũng là lẽ.
Khi một người ngồi sau cơn bão, thì nắng sớm có tinh khôi đến mấy trên ngôi nhà xiêu vẹo, cũng chẳng gì thấm thía hơn.
huyennguyen 15.03.2007 15:14:10 (permalink)
Tôi ngồi bên cạnh niềm vui, tưởng như đã cũ ngậm ngùi ơn em. Tưởng là mộng mị tèm lem, ngỡ là mi mắt khép rèm từ ly. Mùng Một Tết nhớ nhu mỳ. Mùng 2 Tết có người đi giữa mùa, lá rụng xuân bỗng cay chua. Tình rơi đễnh đoãng u hoài trầm ngâm. Bóng mờ ngắt tạnh trăm năm, tiếc gì một chút lá răm mắt người?
 
huyennguyen 20.03.2007 13:56:49 (permalink)
Đã bảo là tháng ngày chẳng có. Sao mày cứ gọi tên ta hoài? Nhí nhố!
Chả phải, không có tháng ngày sao có mày?
Mày nói láo.
Ừ là tất cả chỉ là một cuộc nói dối có đẳng cấp giữa những ngừơi cao thủ thựợng thừa.
 
huyennguyen 23.03.2007 20:34:07 (permalink)
Đường về rất dài cơ mà. Nhưng đứng giữa những nẻo đường phân vân, tốt hơn hết em nên làm gì?
Em hỏi tôi và tôi nhìn em. Đôi mắt chứa cả trời u dại mênh mông. Giá mà tôi hiểu em hơn một chút.
Em vẫn gọi tôi bằng cái tên như thế, nhưng có cái gì đứng giữa những niềm vui? Mà tôi không biết và em cũng không hay, vô tình hay hữu ý những con người quên nhau?
Tôi quên nơi mình đang đứng, những ngõ về quá thênh thang...
 
huyennguyen 25.03.2007 18:25:20 (permalink)
Chiều ra ngóng phố, phố chừng như chẳng muốn nhìn mặt mình. Người ta đi như những con kiến bò trên một cái khe hẹp. Mà đúng, những con đường chỉ là những khe hẹp của cuộc đời. Có thể đặt ra câu hỏi: Tại sao?
Toán học: Trái Đất bán kính đến 10.000km.
Văn học: Đời người hữu hạn, không thể tìm ra những con đường rộng hơn.
Nhưng đức tin nào khiến con người có thể tin vào những so sánh quá sức xa lạ và ví von?
Người ta vẫn thường bảo, không có người tốt với ta, chỉ có những người chưa xấu với ta mà thôi. Ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Cô cũng vẫn thường ghé ngang nhà, để lại vài câu rồi đi, tưởng chừng như chừng ấy có thể làm cho hắn đau khổ, vì lửng lơ. Cơ mà, hắn có gì để khổ đau? Nhưng khổ đau vẫn cứ thật như đùa.
Ngồi online trong một tâm trạng quái dị, buổi chiều cũng lửng lơ. Không muốn tối mà cũng chẳng muốn nhạt nắng. Có lẽ cô cũng muốn thế?
Chắc tại đó là lẽ đời. Những con đường là những khe quá hẹp để tránh gặp lại.
 
huyennguyen 30.03.2007 12:41:47 (permalink)
Tựu thành - vinh hiển
Viên thành - thành công  
Có giống nhau chăng? Cho dù đôi khi còn đứng chung nhau trên một tầng nghĩa chơi vơi nào, thì vinh hiển và thành công cũng chỉ là phù phiếm. Viên thành của đời người là tựu thành tất cả các pháp giông bão trong bàn tay mình nở đoá sen hồng thơm ngát trời tịnh độ thập phương. 
Đi qua mùa gió. Ngồi từng đêm bên chén trà.
 
Lâu Tự khách du vừa ghé tới
Thủ quản đà đi vắng mất rồi
Aó xống còn in thân gió bụi
Cầm bút đề thi mấy chữ chơi
Cũng chỉ là thơ với thẩn thôi
Cũng gió và trăng mấy bận rồi
Chuyện đời bỗng nhạt như mây khói
Nhấp chén trà xanh hiện hữu ơi!
(Hiện hữu trà xanh nhấp kẻo vơi!)  
 
Bài thơ đề tặng sư trụ trì ngày trước bây giờ chợt ghé ngang trí nhớ, chợt gây một nỗi thảng thốt lạ thừơng. Ta đã thành công? Hay thành tựu? Mà hay nói đến 2 chữ viên thành phênh vênh?
Thay đổi trang: << < 1617 > | Trang 16 của 17 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9