Chiều ra ngóng phố, phố chừng như chẳng muốn nhìn mặt mình. Người ta đi như những con kiến bò trên một cái khe hẹp. Mà đúng, những con đường chỉ là những khe hẹp của cuộc đời. Có thể đặt ra câu hỏi: Tại sao?
Toán học: Trái Đất bán kính đến 10.000km.
Văn học: Đời người hữu hạn, không thể tìm ra những con đường rộng hơn.
Nhưng đức tin nào khiến con người có thể tin vào những so sánh quá sức xa lạ và ví von?
Người ta vẫn thường bảo, không có người tốt với ta, chỉ có những người chưa xấu với ta mà thôi. Ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Cô cũng vẫn thường ghé ngang nhà, để lại vài câu rồi đi, tưởng chừng như chừng ấy có thể làm cho hắn đau khổ, vì lửng lơ. Cơ mà, hắn có gì để khổ đau? Nhưng khổ đau vẫn cứ thật như đùa.
Ngồi online trong một tâm trạng quái dị, buổi chiều cũng lửng lơ. Không muốn tối mà cũng chẳng muốn nhạt nắng. Có lẽ cô cũng muốn thế?
Chắc tại đó là lẽ đời. Những con đường là những khe quá hẹp để tránh gặp lại.