Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 17 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 07.07.2006 21:48:09 (permalink)
Ngồi trong thinh lặng buổi chiều, lốc cốc tiếng xe thổ mộ vòng qua hàng rào thấp trước nhà, đập vào hắn những âm thanh lạnh khô.
Đã thắng. Đã không chết. Đã hết nợ nần. Nhưng chưa hẳn đã sống.
Hắn nghĩ rằng, mình còn không chết, thì mọi điều sẽ lại tiếp diễn...
Thằng Liêm đi đâu từ sáng sớm, mẹ Liêm cũng ra rẫy, mỗi hắn ngồi trong bâng quơ buổi tàn ngày. Tự pha một ly cafe để nhìn những giọt đen lóng lánh nhiễu xuống lòng tĩnh lặng phía dưới, rạo rực những bọt nước bắn tung toé lên thành ly thủy tinh trong veo... Đời mỗi người có lẽ cũng là những giọt nước vỡ vấy bẩn lên ngời suốt hồng tươi bản chất đầu tiên.
Đà Lạt đây.
Hắn đây.
Còn cô đâu?...

#16
    huyennguyen 10.07.2006 22:17:02 (permalink)
    Lấp lánh sáng những tàn thuốc bay trong gió đồi. Ngồi dựa vào hàng thông, nghe gió vi vu về lùa trên tóc rối, hắn như cảm thấy bóng đêm đang thâm nhập vào người. Đêm tối vốn đầy. Đầy trong hắn. Đầy trong ngày xa mãi.
    Cô bước những bước diệu vợi đi về mông lung.
    Hắn dựa lưng vào kỉ niệm hàng thông, hình như thanh thản với bóng đêm giăng...

    #17
      huyennguyen 11.07.2006 18:28:37 (permalink)
      Sài Gòn trong xa cách ngàn dặm chim bay giờ đây nằm trong tầm mắt hắn đứng trên cầu tàu Tân Cảng. Công việc chiều nay trở lại rồi. Hắn chợt buồn cười khi nghĩ đến lời đề nghị của tên giám đốc lùn tịt người Hàn: "Anh trở lại, lương anh sẽ là 500$." "Xin lỗi ông, tôi xin nghỉ việc không phải vì nhu cầu tăng lương. Tôi có gấp nhiều lần mức lương đó nếu tôi muốn khi làm cho ông."...
      Vẫn thế nhỉ, gái mỹ miều, đêm rạo rực. Còn trong hắn là hoang lạnh tha ma của cơn bão.
      Nhiều khi nghĩ, tại sao mình điên rồ về lại đây? Rồi tự cười, ai chẳng phải sống?...
      Gặp lại cô, mỉm cười khi cô nói: "Chào anh!" và hỏi tại sao anh cười khi trước kia anh luôn không thế? Hắn gọn lỏn: "Bây giờ khác trước kia, dù vẫn giống thế thôi."
      Cô vẫn cứ là cô, xinh đẹp, bướng bỉnh và sắc sảo thu hút. Nhưng cũng thừa tự đại khi có quá đủ những gì một người bình thường cần và quá thiếu những điều người bình thường có.
      Hắn chợt cười thinh lặng khi tóc bỗng dựng bay trong một cơn gió bất ngờ lộng lộng...
      Rồi như gió đi hoang thôi...
      #18
        huyennguyen 12.07.2006 00:04:03 (permalink)
        Tình trong câm lặng. Như ta cười với đêm. Đêm xuống sâu, khan như giọng cô ca sĩ từ đĩa hát ru trầm. Ai biết được thời gian có thể giúp được gì cho ta?
        Du đãng vẫn còn trong mỗi nếp hằn, dù thời gian có thể đã dài, và có thể khiến cho mọi thứ trở nên bớt khiên cưỡng hơn.
        Câu nói này, bất chợt ta nghĩ, chỉ như mọi câu sáo mòn mà nhân gian vẫn thường hay nói với nhau. Người ta thường hay nói dối nhau mọi thứ. Vì nhiều lý do. Ảo tưởng, tự kiêu, sĩ diện, và lố bịch...
        Thế thì cuộc mộng mơ kể ra rất vô vị, như đêm nay nhạt thếch khi không bạn, không thơ, không trà, không rong chơi... Ngồi đây và đối diện với cái vi tính vô hồn, để lôi kéo chữ nghĩa chẳng biết có còn chút hồn nào không?
        Lơ đãng nhìn ra, giàn hoa trước nhà chẳng còn bông nào. Cơn mưa chiều dữ dội đã rứt tung những dịu dàng rời khỏi luyến lưu cành lá. Mưa ác nghiệt, hay tại vì cái luyến lưu quá mong manh? Có khi, hoa lại muốn vùi mình vào trong đất, để được về với thẳm sâu nguồn cội thờ ơ như nhiên. Mà ta, có muốn giống thế?...
        Em gái trách móc, sao ta vô tình. Chỉ còn có thể cười cho những buồn riêng, vui riêng vốn đã khuất lấp đằng sau những lời nói dở khùng dở dại, dở lông bông...
        Nhớ hàng thông buồn dưới con dốc Hùng Vương với quán bún bà già tóc bạc khi chợt thèm cái lạnh quấn riết vào thân trong cay nồng nước lèo bốc khói. Có lẽ khi cái lạnh bên ngoài nhiều, xúc giác tê dại, thì chẳng còn cái gì có thể làm cho mình quan hoài hơn điều đó nữa. Người ta uống rượu cũng vì thế mà thôi, phải không?

        Lấp lánh đêm rơi...
        #19
          huyennguyen 12.07.2006 12:34:47 (permalink)

          Văn học - như một giá trị tinh thần và thẩm mỹ chỉ có được kích thích và tìm được nguồn lực thúc đẩy bên trong bởi các giá trị cao. Chỉ những giá trị cao trong văn chương, chỉ có nó, chứ không phải là bất cứ cái gì khác, mới tạo được sự kích thích ấy, mới chứa đựng được nguồn lực ấy. Cũng chỉ thông qua những giá trị cao mà văn học mới thực sự trở thành một sức mạnh tinh thần vững bền trong đời sống con người.


          Đọc xong mấy dòng phê bình này trong một trang văn nghệ online, hắn chợt nổi gai xương sống. Văn nghệ được diễn đạt rõ ràng quá, dễ dãi quá, quần chúng đến độ nát bét hết cả. Giá trị cao, giá trị thấp, kích thích, chỉ có, vững bền... toàn những khẳng định chói sáng của "chân lý". Ra khỏi phòng máy lạnh ngay lập tức, bởi vì bỗng lên cơn buồn nôn.
          Văn nghệ được rao bán.Văn nghệ trở thành cây cầu để cầu đúng thật là cầu. Một khung xuơng vô hình đang được dựng lên bằng sự mục ruỗng thối hủ ngửa nghiêng ngang ngược. Mà khốn nạn thay, cuộc đời lại bao dung và rất ba phải. Không, có lẽ phải nói, cuộc đời dễ chịu thay!!...
          Ngó mông lung ra ngoài phía cửa sổ của văn phòng, cỏ hoang phía bên kia của nhà xưởng đang mọc đầy sau cơn mưa chiều qua, ngùn ngụt như sự hoang dã đang lan nhanh và mạnh mẽ như tự tính. Cánh đồng hoang, nhờ cỏ hoang, lại càng hoang hơn. Hoang như thế thì hắn muốn đắm mình vào đấy, nằm ngửa mặt nhìn trời lững đững mây bông...
          Bình Dương, hắn chợt nhớ mấy câu thơ:

          Em về đất rộng Bình Dương
          Phố mai là gió môi hường se đâu
          Tóc xanh bủa lệch mái đầu
          Mày xanh như lệ pha sầu ruộng xuân

          Màu xanh ôi như lệ, lại như lệ pha sầu. Ngất ngưỡng say như chưa từng đọc dòng thơ nào. Mảnh đất này dung túng cho một chút gì còn sót lại của một đô thành chưa kịp trở dạ biến hình thành thành đô. Còn một chút gì cho hắn, cho những ngõ quạnh đường cô chơ vơ sẵn lòng đón những hân hoan trẻ dại vớ vẩn riêng nhịp ngược hành. Chợt nhớ tích xưa, có người ngược dòng lạc về rừng đào giấu róc rách suối mơ...



          #20
            huyennguyen 12.07.2006 16:42:13 (permalink)
            Anh đi qua rừng cao quá đỗi
            Anh đi về rừng quá đỗi cao
            Anh thu mình như con sâu nhỏ
            Nằm rung rinh giữa đám lá rì rào...


            Rừng vẫn cao thế anh Hoàng ơi và khao khát bé nhỏ làm thành một chú sâu nhỏ cuộn mình trong ru hời nhè nhẹ gió và lá rừng. Chợt nhớ cuộc đi về trong hơi sương của Nguyễn Thị Lệ Liễu:
            Nay ta về đường xa người lạ
            Ngậm hơi sương đếm tháng năm rơi
            Đốt que diêm tìm người trong khói
            Thấy đất trời xa, lòng rối bời.

            Đường ta về chỉ còn có những người xa lạ? Là những người quen đã xa? Tháng năm như trượt xuống con dốc sâu hun hút và tan vỡ thành những hơi sương tan đang ngậm trong mình u u. Thắp lên một que diêm để tìm ảo ảnh? Để ảnh ảo hư vô vồ chụp quấn riết siết chặt vòng vây của trùng trùng mộng mị? Để đất trời xa mãi ánh trăng thu rạng rỡ, và để lòng nứt rạn vết thiên di? Người tới cũng trong khói rồi người đi cũng trong khói xanh xao...
            Ta nhớ hoài một bận chiều nao, dệt kỉ niệm thanh mai hàng dậu gấm đỏ ngày bông bụt. Chợt nghe ra tiếng cười trong vắt của em chạm vào thiên thu ngân vọng chuông chùa...


            #21
              huyennguyen 13.07.2006 19:08:03 (permalink)
              Hắn không có thói quen khen người khác. Cũng như không có thói quen nói nhớ người khác. Càng không quen những câu nói ngược ngạo trịch thượng.
              Đời hắn không sống cho ai và cũng không buộc ai sống cho mình.
              Từ nay, đặt dấu chấm hết cho những trở cờ hư vô...
              Ngửa mặt cười dài...
              #22
                huyennguyen 14.07.2006 23:42:51 (permalink)
                Xé, xé tan nát hết cả.
                Chẳng còn gì hết.
                Hắn ngồi ói trên đống giấy ngồn ngộn chữ. Đêm còn lại những vụn tàn.
                Mệt mỏi xâm thực dữ dội trên mọi triền cơ thể.
                Bâng khuâng tự hỏi mình: "Ta nên làm sao để chống trả uy lực từ cô ấy?"
                Nát hết đêm...
                #23
                  huyennguyen 17.07.2006 00:30:20 (permalink)
                  Sự hồi sinh nghĩa là chết thêm một lần nữa trong cõi sống phải chăng?
                  Hắn không thể hiểu mình đang nghĩ gì khi nghe tiếng đêm bước nhẹ qua thềm nhà. Tẻ nhạt. Hàng hoa sứ vẫn im lặng nghiêng nghiêng. Hắn yêu những cội sứ trông cằn cỗi và già nua. Bởi có lẽ bề ngoài của hắn cũng cỗi cằn thê thảm như thế. Nhưng hôm nay trông dáng nghiêng của sứ, hắn thấy nghẹt thở, một cảm giác buồn như người tình bỏ.
                  Nhưng chẳng có người tình nào bỏ hắn, chỉ có hắn làm chuyện đó. Càng khan hiếm cảm xúc.
                  Chiều qua phố, đứng lại bên đường nhìn đám đông đang chờ xem kết quả xổ số, hắn mới thấy người Việt Nam mơ mộng nhiều như thế nào. Mà vì sao mơ mộng như thế? Câu trả lời dành cho mênh mông gọi mời đáp lại...
                  Đêm thờ ơ bước tiếp, hắn ơ hờ ru mình trong cơn say. Chỉ còn có thể làm người say mà thôi...
                  #24
                    huyennguyen 17.07.2006 00:54:12 (permalink)
                    Sao mà bỗng dưng điên thế? Muốn bóp chết cả nhân gian để không còn nghe tiếng thì thầm sau lưng, không còn lời khen, không còn tiếng chê, không còn máu, không còn thảy thảy mọi mọi...Không còn gì...
                    Không còn gì...
                    #25
                      huyennguyen 17.07.2006 13:27:23 (permalink)
                      Hahaha...
                      Ái ân ơi xin phụ...
                      Trong mênh mông chợt nảy lời thiên thu. Đưa bàn chân lạc về quán quen, ngồi góc vắng và nghe Sỹ Phú: "Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt... Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, để hái cho mình một đóa đẫm tương tư..."
                      Đóa tương tư nào ngàn năm vẫn hiền hòa cỏ ướt, còn cỏ của ta đã vạn dặm sương mù. Chiều Quảng Trị có hai người trẻ đi dưới tường thành cổ mà nghe mênh mang chiều giăng phủ vùn vụt trên đầu. Thề hẹn. Bối rối và tràn ngập yêu thương. Và Đông Hà với dòng Thạch Hãn trong xanh xõa tung tóc rối. Mùi hương dại ngây phảng phất tàn dư kỉ niệm... ùa xô ngàn ngàn. Hai ly cafe ngập màu bóng tối.
                      Hắn quàng tay ôm bóng tối. Bóng tối trống rỗng.
                      Hắn trống rỗng.
                      Và vì trống rỗng, nên chứa đầy ắp mọi âm vang ngồn ngộn chống chếnh của cuộc lữ xưa...
                      Hình như... hình như xưa cũng ở chỗ này...
                      #26
                        huyennguyen 19.07.2006 10:54:45 (permalink)
                        Ngồi với cô dưới tán cây bằng lăng nhỏ ở nhà hàng sinh thái duy nhất tại một thị trấn nhỏ, thanh thản lạ. Bao nhiêu ngày rồi mới định dạng được bình yên mặt mũi như thế nào. Cô vẫn hỏi những câu móc méo như xưa, có điều hình như trong âm sắc giọng nói đã có vài phần nhat nhẽo. Dĩ nhiên nhạt nhẽo móc méo thì cái thông cảm sẽ lớn lên. Cô nhìn hắn lịch lãm trong giày tây sơ mi quần âu và túm tím cười: "Hôm nay biển sẽ không có gió, phải không?"
                        Hắn cũng cười, giọng cười khành khạch theo kiểu riêng, nhăn nhở...
                        Bất chợt, hắn nghĩ, nếu mà, mọi ngày...
                        #27
                          huyennguyen 19.07.2006 20:53:15 (permalink)
                          Không hiểu sao hắn có cảm giác những người quen vẫn quanh quẩn đâu đấy.
                          Bị ám ảnh bởi những con người quen thuộc.
                          Những nỗi buồn tênh hênh nằm chờ bàn tay hắn thò vào.
                          Những niềm vui thoáng chốc chờ được gọi tên.
                          Những con sâu quái ác trong những tế bào lục đục vì thương nhớ phố dài.
                          Hắn ẩn thân trong niềm tuyệt vọng để chờ đợi.
                          Chờ đợi điều gì?...
                          #28
                            huyennguyen 19.07.2006 23:37:13 (permalink)
                            Người đi đàng điếm đã vừa
                            Người về tuệt tận phấn thừa son dư...

                            Tự hỏi mình: "Khi lãng tử chết thì ai sống?"

                            Những mê vọng cuồn cuộn đã biến hình thế nào trong vòng cung tròn màu nhiệm của cuộc chơi trần gian điên loạn?

                            Nằm ngủ những giấc không bình an trên núi, trên đồi và trên lộng ngát gió đùa, trên thơ, trên mộng có mộng khoan hòa...

                            Rồi thức canh đêm bằng trầm tư oan khiên nghiệt chủng lí trí dằng dai không dứt chẳng rời...

                            Khi đêm trở mình, lãng tử sẩy chân, loay hoay trả nợ phù vân cuộc đời...

                            Tiếp tục tự vấn: "Mình có phải là lãng tử chân quyết như tên gọi?"

                            Hẳn nhiên không. Hẳn nhiên có.

                            Nói tới có và không, nhớ tới cuộc cãi cọ ba lơn giữa một thằng điên và một quan anh:
                            - Tao bận lắm, chả có thời gian mà đọc thơ mày, cũng như thơ của bất kì ai khác! Quan hoài của tao chỉ là tính toán làm sao cho công việc chỉn chu nghiêm túc...
                            - Chả thấy nghiêm túc tí nào, ông cứ loay hoay với bàn phím máy tính và những con số.
                            - Mày tưởng lúc nào tao cũng thế đấy hẳn? Nhiều năm trước tao cũng từng thơ mộng như mày. Và cũng từng tính nhầm những con số, để rồi bài toán của tao với cuộc đời không giải được.
                            - Bây giờ ông giả quyết được khó khăn của ông chưa? Với cuộc đời?
                            - Tao không biết. Tao chả có thời gian để nói chuyện tào lao nhảm nhí với mày thế này nhiều hơn nữa đâu.
                            - Ô hô, thế có chết không?

                            Ừ, thế có chết không? Ngọn đèn đường thắp sáng phố đêm để loài người khỏi phải về đi trong mông muội tối tăm. Những người thắp đèn ở đâu nhỉ? Ai biết mặt? Ai biết tên? Và họ có cần lộ diện? Và có ai trong cuộc đời chọn những con đường không đèn thắp mênh mông?

                            Nhân đạo là một hứa hẹn vĩ đại. Công bằng là phỉnh gạt ghê gớm. Đớn đau là chung đụng giữa muôn mặt con người.

                            Vậy thì, khi đớn đau, người ta có thể cầm tay nhau chứ? Cùng khóc chứ? Cùng cười được chăng? Sao đã lắm họa hoằn?

                            Đêm yên lặng cười ngật ngà say với gió...
                            #29
                              huyennguyen 22.07.2006 10:15:22 (permalink)
                              Hắn nghĩ cô là thỏ, còn hắn là loài đại bàng lạc lõng tự do giữa muôn trùng cánh gió, rã rời trên đôi cánh mỏi chao lượn tìm mồi...
                              Hắn và cô ngồi bên nhau ở một góc phố nhìn ra ngã năm. Những ngã đường dẫn về những ngôi nhà, những sân vận động, rạp hát, và cánh đồng. Đêm muộn. Cô phải về. Hắn bâng khuâng cầm tay cô như chưa thể cầm tay người đàn bà nào trong đời...
                              Lao như tên bắn trên xa lộ, nước chảy chảy miên man vào gió lùi lại phía sau, rơi rớt những giọt chua đắng trên khắp đoạn đường về. Có lẽ nào, nước mắt?
                              Những lời nguyện cầu không bao giờ còn có thể được thốt trên môi hắn bỗng dưng đêm nay hiện diện hồn nhiên. Mes. cho cô: "A cầu mong cho tất cả, đêm nay, cho tình yêu anh và cho em. Từ lâu, anh đã không còn tin vào những lời nguyện cầu..."
                              Trăn trở dâng ngập trên đường đến giấc ngủ mông lung sau khi gói thuốc đã gửi xác trên gạt tàn trọn vẹn. Lơ thơ hồn hoang đi về mộng...
                              Hình như hưng hửng sáng...
                              Nhận được reply của cô: "A ngủ đi, ngày mai đi làm không vậy? Gạt tàn đầy thuốc nữa rồi sao?..."
                              Ngồi bật dậy!
                              Cafe thôi, ngủ thế đủ rồi, Nguyên ạ!
                              ..................
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 17 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9