Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 17 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 02.08.2006 14:36:44 (permalink)
Online mải miết.
Tìm gì?
Chẳng biết.
Phân biệt?
Được không?...

Còn lại cái gì trong buổi chiều nay để thời gian ngắn lại?
Trông thời gian ngắn lại, hẳn là vì thời gian đó quá dài?

Khi mùa tuyết tan, cây non sẽ nhú. Có điều, tuyết đã tan trên những đỉnh đồi, trên sườn dốc, trên mái nhà, trên mái lòng,... cội già nua vẫn trơ gan ra đấy, ù lì, cằn cỗi và xấu xí.
Hùn hạp phần bỏ sót nào của cảm tưởng trong bữa này, là trống rỗng cô cạn như chất nhựa gom hết trong đầu lọc tàn thuốc. Nuốt hết chất khê đặc kia, tưởng như cầm tù lại thói hung dữ bạo tàn nào rơi rớt của những ngày cũ.

Ai biết được trái tim người điên có gì?
Rất có thể là chẳng có gì sất ngoài những làng nhàng lăng nhăng vớ vỉn hỗn độn...

Rất có thể, chỉ là những giấc mơ nhiều màu kì dị, lục cục, lợn cợn nhiều bợn u thống tuyệt hận hay quái đản sự thật méo mó bóp cong mọi đường ánh sáng rọi soi...

Người điên cũng thích thật. "Anh chỉ là người điên, trong vườn hoa tình ái; anh chỉ là người say, trên đường em nhìn thấy... người điên không biết nhớ, kẻ say không biết buồn..."

Tưởng có thể dụ dỗ chính mình ngủ ngoan trên những an nhiên thường nhật, những bận bịu công việc. Tưởng rất nhiều điều. Điên với tưởng. Nhiều người thế lắm. Có điều tưởng đến đâu, về đâu... thì chưa chừng khác nhau.

Muộn phiền thắp lửa. Hạt buồn long lanh. Chao bàn tay để ánh sáng chiều đọng lại lúng liếng qua lăng kính long lanh ấy, màu tím sẫm loé mắt kéo lê qua con ngươi. Có lẽ còn có nhiều màu khác, nhưng chỉ kịp thấy chừng ấy thôi...

Mấy hôm chẳng nhìn phố. Có lẽ cũng chẳng nhìn thấy ai. Thấy mình điên loạn trong chuỗi buông xuôi ngập ngụa lơ láo phăng phăng.

Cởi cúc áo để thấy bớt ngột và đôi mắt mỏi như chạm bờ giông mưa.

Ai?
Còn ai?

Dường như đỉnh điểm của sự cô độc chính là sự bất thông.
Không Lộ than:
Hữu thì trực thượng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư...

Trường khiếu? Tiếng thét? Tiếng gào than? Tiếng hống? Tiếng dội? Tiếng vang? Tiếng động hàng hàng? Một thanh âm thôi? Cõi thái hàn nào cho hư huyễn đậu lại khi đăng thượng?
Lên tới nơi, chỉ còn bóng mù quẩn quanh mịt mịt. Hỏi hai chữ bát bất uyên nguyên nghĩa là gì? Bạn bè chi cho nhiều lắm thế, để rồi hai chữ thôi còn lại một điêu tàn trơ vơ?
Uh, nói tới trơ vơ, lại nhớ có người từng bảo ta viết sai lỗi chính tả. Cười ngờ nghệch: hay viết sai lắm, chịu, vì thích... Thế đấy, nhất quyết mọi thứ phải ngay hàng thẳng lối, phải chính xác giản dị, chớ có u hoài thâm thâm...

Long Thọ ơi, ông có thấy mặt tôi chưa? Hè hè, chưa cũng được, bữa nay tôi nhìn lén thấy ông rồi... Và ông vẫn là ông, còn tôi cứ là tôi...

Mỏi.
Hai bàn tay rệu rã xếp hàng chờ một ân phước phúc âm nào cứu chuộc dư vang...


#46
    huyennguyen 03.08.2006 18:49:28 (permalink)
    Trôi.
    Trôi hoài.
    Trôi hoài trôi.
    Nghe Tuấn Ngọc hát Từ Công Phụng: "Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở, em thấy không, cõi đời vô vọng? Xin em hãy cho tôi tạ từ, khi em đã đi qua quãng đời tôi. Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn, và lệ em rớt trên môi nhạt..."
    Nghe thấm thía phai phôi. Tưởng phai phôi còn rớt giọt mù sương đâu đây. Chuyện tình trôi qua mau, hoài công ta níu giữ, vụt bay em giữa trời...
    Gió thì thâm không nói khi đưa chân về qua quãng đường quen. Công việc hằng ngày vẫn thế, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng. Ngày mai đã đi xa khỏi đây. Hình như dù không thật tiếc nuối, vẫn còn chút quyến luyến của hương hoa sữa bắt đầu chớm. Hàng hoa sữa ta vẫn đứng thơ thẩn dưới bóng những trưa ngợp nắng trong lòng khu công nghiệp này. Cứu chuộc khói bụi, cứu chuộc ta. Bây giờ, ở miền Nam nắng nóng, hoa sữa đã giao mùa. Còn ở tận đâu xa xôi? Không còn tin tức gì của một liên hệ qua nhau...
    Phấn hương cũng chỉ một thời. Ái ân xin cho một ngày. Còn đây như vẫn còn đây hoang tàn. Liệu rằng mai sớm hân hoan, còn nghe được tiếng hoa lan ân cần? Và vòng tay níu lâng lâng, hai vai trĩu trĩu phân vân đường về?

    ....
    Mặt Trời đã lặn giữa buổi chiều bỗng dưng nổi gió. Mưa rớt hạt. Nhìn lên tán cây hoa sữa, bất chợt nghĩ, chắc hoa đang sầu. Mưa làm cho hoa sữa nặng lòng, và mùi thơm cũng thế. Lên xe trong u hoài man man. Và không dưng mưa tạnh, chưa kịp ướt áo.
    Khô rốc trở lại khi người lại vội vã xuống đường.
    Đúng mình chỉ là một thằng khờ ngông dại. Cuồng tín cho những cực đoan giông bão và ngắc ngứ trong võng lưới cuộc đời. Còn một chốn yên bình xa xôi nào?

    "Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
    Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
    Cũng phôi pha những điêu ngoa, theo vết môi cười tàn tạ
    Thôi cũng đành một kiếp phong ba lệ tình cũng xa
    Xuống đời ta những nguôi ngoai rồi người cũng xa
    Cũng xa ta, cũng xa ta theo dòng nghiệt ngã mù lòa
    Vì lời em sớm muộn gì cũng một lần gian dối
    Tình anh sớm muộn gì cũng đưa vào tăm tối
    Đời anh sớm muộn gì, đời em sớm muộn gì
    Tình ta sớm muộn gì cũng hấp hối
    Rót cho đầy hồn nhau, đắp cho đầy đời nhau
    Những men nồng tình sâu rã rời..."


    Lựa lời mà nói đặng vừa tình nhau?
    Cái chết.
    Tan hoang.
    Rã rời.
    Vũng lầy.

    An nhiên bước tiếp? Hay ghì níu trần gian muộn sầu?

    Từ 16 tuổi, từ đau thương, con người ấy đã thế. Thì từ 12 năm sau, còn chút gì cho một Giáp Tý trải trầm?

    Biết rằng người vẫn trăm năm
    Biết tình vẫn thế đăm đăm khật khùng...

    Nếu một mình đã là duyên, thì hai mình phải chăng đã là phận?



    #47
      huyennguyen 04.08.2006 16:10:19 (permalink)
      Mênh mông mệnh mộng...
      Miên thùy mang mang...
      Mủ mưng máu huyết...

      Cấm mình không hét những tiếng gầm rống. Nhưng dường như cuộc đi chưa kịp dừng nên tiếng tru của loài sói hoang còn vọng mãi trên đồng mông quạnh trụi trơ.

      Chiều rồi. Đọng lại tư lương thiên lý điệp trùng.

      Hùng tâm chưa kiệt. Giữa hai dòng thác đứng phân vân.

      Đường còn dài tít tắp như chưa từng đặt chân lên...
      #48
        huyennguyen 05.08.2006 13:04:13 (permalink)
        Trưa. Nắng thế nhỉ?
        Buồn ngủ và mỏi mệt như chết.
        Có thể có điều gì đó đang diễn ra.
        Ta đang làm gì?
        Mọi thứ mang hình thù thế nào?
        ...
        #49
          huyennguyen 07.08.2006 12:13:53 (permalink)
          Có rất nhiều thứ muốn viết nhưng thời gian như que kem giữa trưa nắng hè.
          Mọi thứ đã được nhận định hình dạng bằng một đôi mắt khác, hình như thế.
          Hứa với bản thân dành một chút thời gian rãnh rỗi để tìm lại mình trong tất cả lặng im và đối diện căng thẳng nhất.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2006 12:35:51 bởi BĂNG NGUYỆT >
          #50
            huyennguyen 09.08.2006 13:35:35 (permalink)
            Ngột ngạt lên kinh hoàng.
            Biết con đường đã lún sâu dưới những tơ vang.
            Êm đềm là lụa mát, mà lụa mát thít chặt cổ khiến hơi thở chỉ còn là những mong manh.
            Những mong manh tàn khốc.
            Ngày mai sóng biển sẽ trôi về vịnh yên mà náu thân lơ láo...
            Hắn đi mãi trên con đường cát bụi gần nhà, đầu óc chỉ còn lại hầm hập nung người của nắng và gió. Chỉ còn lại những hầm hập cuồng sôi của cơn giận dữ say sưa...
            #51
              huyennguyen 10.08.2006 18:32:15 (permalink)
              Chiều. Mưa vừa ngớt. Xam xám cuối phía bên kia ngọn xoan già là vài cánh chim sẻ nhỏ gầy ríu ran. Không biết vì rét? Vì gọi đàn?
              Hắn ngồi ngơ ngẩn trong lòng chiều, chạy rông trong những mộng tưởng bâng quơ...

              Online. Cô bé nói, công việc đối với một người bình thường là một trong những việc hệ trọng nhất. Hắn nói, chẳng gì quan trọng. Im lặng.

              Em gái gặp trên net, bảo, hắn viết với một chút hoài niệm, một chút kiêu bạc, một ít mâu thuẫn... trong những bài viết của mình. Cười to. Ai biết đúng hay không? Khi chính hắn còn không biết?
              ......
              Buổi chiều hình thù như thế đấy.
              #52
                huyennguyen 11.08.2006 10:31:42 (permalink)
                Cafe. bạn cũ. quán quen. chuyện phiếm...
                Sáng chưa kịp vệ sinh cá nhân, đã nghe chuông phone réo rắt. Quần áo nhàu nhĩ nguyên đêm lăn lóc, chạy lên.
                Cafe ở thị trấn này, với một con đường duy nhất vắt qua, chỉ có 1 viên đá nhỏ. Không như miền Nam, với một cốc đá to tổ chảng.
                Quê quán. "Phố nào cố quận xưa là tiễn nhau..." Xưa, bạn dịu dàng trong áo dài tiễn ta ra ga. Nay, bạn nhẹ nhàng hỏi ta khi thấy râu chưa cạo, lười lĩnh thấy rõ dấu vết trên người: "Nguyên trông mệt mỏi nhiều, nhỉ?". Chẳng biết nói sao.
                ...
                Không còn bận bịu, toàn nhiên rãnh rỗi. Ngồi đọc Andre' Gide, và thấy một Alissa nguyên vẹn chờ mong trong trinh bạch chết cóng. Nghĩ tới cô. Cô có chờ?
                ...
                Dập tắt niềm kiêu hãnh, dập tắt mọi mầm hủy hoạu đang đâm chồi, ta về nghe trong chén cơm còn nguyên mùi đồng ruộng đầu thu. Lập Thu rồi. Nhưng ở đây tìm không ra cúc trắng. Ra chợ, cúc úa bán với giá rẻ mạt. Lần dò hỏi nơi cung cấp.
                Ngôi nhà ấy ằm trên một vùng trung du cách nhà chừng mươi mấy cây số. Chỉ có hai ông bà già và một đứa cháu gái năm nay vừa hết trung học cơ sở. Con bé mặc đồ vải thô, đứng cắt hoa cúc trong buổi chiều, ráng nhuộm khoảnh vườn thẫm nhẹ màu tía lung linh. Nó nhìn ông khách lạ lạ, cất giọng quê nhỏ nhẻ e dè: "Chú mua về tặng ai hay răng mà nhiều rứa?" Hắn chỉ im lặng đứng hoài nhìn ngôi nhà và vườn hoa, gật đầu.
                Hai ông bà già mời hắn uống chè. Không hiểu vì cái cung cách là lạ của hắn hay vì đó là lề thói của người quê.
                Chè đắng ngan ngát. Ông già nhìn hắn chăm chú, rồi trầm trầm: "Con đang chết. Nhưng hãy nghĩ, ai cũng chết. Con đem hoa về, ta biếu con."
                Hắn chợt lạnh sống lưng. Đôi mắt của ông ta ấm quá. Hắn không quen ánh nhìn kiểu ấy.
                ...
                #53
                  huyennguyen 13.08.2006 11:26:29 (permalink)
                  Hắn ngồi trong quán cafe và bâng khuâng mộng.
                  Tiền hết. Niềm vui tắt. Nước mắt cũng không còn. Giá như có thể khóc được.
                  Con người khốn khổ ở chỗ, hay khóc không đúng lúc. Hay nói khác đi, có lúc muốn khóc mà khôn cùng không thể khóc.
                  Hắn nhìn mưa rũ bâng quơ bên hiên quán, nhạc ồn ào. Hai thái cực giằng xé.
                  Niềm tưởng nhớ dìu dịu đưa hắn về những khung trời hội cũ. Phố hẹp. Con đường nhỏ bụi bay...
                  Và cô đứng yên lặng trong đêm nhìn hắn rời đi...
                  Buổi sáng chủ nhật như một mộ địa bình yên ru ngủ ơ hờ...
                  #54
                    huyennguyen 14.08.2006 10:57:19 (permalink)
                    Quyết Chết Một Phen











                    Ngồi đây nhớ phố Sài Gòn
                    Tương tư Hà Nội gái son môi đào
                    Bán buôn lời hứa xôn xao
                    Một phen quyết chết để chào em ơi
                    Trùng trùng sương bóng tiêu thời
                    Miên miên mộng vỡ tơi bời sáng nay
                    Sáng nay xương cụng dạ dày
                    Miệng mồm đói rã thơ ngây... kêu trời
                    Trời buồn ngó xuống trả lời
                    Thằng kia mi chết tại đời mi điên
                    Nhở nham cười khắp hiện tiền
                    Loăng quăng khóc suốt tiếc duyên sơ đầu
                    Hồn lem phố thị bạc màu
                    Thân nhem nhuốc đợi Xuân lau rửa mình
                    E rằng cô khách biên đình
                    Rớt vào hẻm cụt tái sinh khôn thành...


                    #55
                      huyennguyen 14.08.2006 19:39:42 (permalink)
                      Rong chơi.
                      Phố buồn trong những cơn ngâu tháng 7. Đà Nẵng lạnh lạnh. Những người quen cũ không còn bao nhiêu. Quán quen cũng không còn. Sinh viên trường Bách khoa lẻ tẻ vài người ra sớm, thuê chỗ trọ, buồn nhạt.
                      Nhìn mọi thứ, cảm giác như đã có một khoảng cách xa lắm với nơi này.
                      Ngày trước, mọi hẻm nhỏ, đường lớn, và cafe, và quán cóc, đều mỗi ngày thấy gã đi qua.
                      Chỉ còn rong rêu...
                      Tần ngần nhìn, tần ngần buồn buồn, tần ngần đi...
                      #56
                        Bách hoa tiên tử 14.08.2006 21:23:13 (permalink)
                        Hắn dừng lại tấp vào quán cà phê quen, ngoài trời mưa...
                        Cô em gái vẫy gọi hắn í ới, hắn không thèm trả lời lấy một tiếng mà chỉ nhe 10 cái răng cười trừ. hắn thong thả từng bước mặc cho cô em gái mặt nhăn nhó, miệng cằn nhằn.
                        - Đại ca đến trễ.
                        Hắn kéo ghế ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ, rút bao thuốc lá châm điếu thuốc, từ từ nhả khói.
                        - Lần đầu tiên.
                        - Có lần đầu tiên tức là sẽ có lần thứ 2, thứ 3,...thứ n.
                        - Lý sự quá !
                        - không lý sự thì không phải là em gái của đại ca, em học hỏi đại ca thôi mừ.
                        Hắn dừng lại, không đôi co với cô em gái nữa, hắn nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi điều gì đó, trông hắn bây giờ không khác gì một ông già đang suy tư. Miệng vẫn không ngừng hút thuốc, hắn im lặng tuyệt đối, mặc cho cô em gái đang khó chịu vì tò mò. Ly cà phê vẫn còn nguyên, hôm nay cô em gái thấy hắn sao là lạ, mọi bữa hắn đâu có như vậy.
                        - Bộ đại ca bị thất tình hả?
                        Hắn không thèm nhếch môi.
                        - Hay đại ca thiếu nợ người ta mà không có tiền trả?
                        Hắn vẫn im lặng, không thèm chú ý đến sự bực tức đang hiện diện trên khuôn mặt cô em gái.
                        - Đại ca, bị người ta giựt tiền hụi hả?
                        - Đại ca....!!!
                        - Đừng suy diễn lung tung.
                        - Vậy thì đại ca nói cho em biết đi, nếu không em suy diễn tiếp.
                        Hắn bỏ điếu thuốc xuống nhìn chắm chằm vào cái vật thể nói nhiều như radio đang phát thanh trước mặt hắn. Hắn đang tự hỏi lòng mình ở đâu mà hắn có một cô em gái kỳ cục như vậy, ước gì hắn có cuốn băng keo dán kín miệng nó lại, ngoài ra hình như không còn cách nào khác để bắt nó im.
                        - Có cho đại ca nói không, hay là muốn suy diễn tiếp?
                        Cô em gái cười hì hì.
                        - Tất nhiên phải cho đại ca nói rồi, em đang rửa tai lắng nghe cái nguyên nhân nào khiến đại ca mặt ủ rũ như người bị mất sổ gạo vậy.
                        - Nhiều chuyện, để đại ca nói.
                        ...
                        #57
                          huyennguyen 16.08.2006 10:55:03 (permalink)
                          Sống là vui gượng đau ngầm? Kể từ khi vắt hồn gạn kể phanh phơi một nguồn cơn đứt đoạn tang thương khôn hàn? Bàn chân đi bằng những bước chân diệu tưởng, bàn tay cầm mọi điều bằng những nan vấn nghi tâm...
                          Rồi mọi điều chầm chậm trôi qua vì bàn tay nghi ngại không thể cầm nắm được điều gì, chính xác hơn là không thể không cầm nắm điều gì. Cái mâu thuẫn khôn cùng đẩy hắn đi trong mê lộ bí lối và bất chợt vô thức vượt qua ý thức để nói tiếng nói của phù vân mệnh mộng: "Mi không thể làm bất cứ điều gì cho mi được nữa"
                          ...

                          Em gái gửi tin nhắn, một tin nhắn đầy hàm ngôn. Cô thì gửi mấy dòng miên man... Khi trái tim đối diện với lương tri, khi mù sương trôi dạt về gần Nam Kha hoè huệ thì mọi thứ chỉ còn màu trắng của vành khăn xô phủ lên hồn. Cái khả dĩ có thể nói được, chia sẻ được, đã sẻ và chia tất cả. Cái không thể đi bằng lời nói, chỉ còn có thể gắng gượng ngậm giữ trong vô thanh lặng lẽ.
                          ...

                          Cafe sáng nay đắng nghét. Hà Nội như chìm trong cái lạnh bất ngờ. Bụi sương trong buổi sáng vừa mở ngày chợt dồn hết cả hàn hư về đậu lại trong một hơi khói phà vòng vèo quyện vào gió lang thang...
                          Đại ca đã chết, ta vất vưởng trên những ngả đường bụi giang hồ. Nhóc và nàng giữ lấy chút tàn dư kỉ niệm, về một gã trai hoang tưởng mộng mị giữa đời thực gay gắt điêu linh...
                          #58
                            Bách hoa tiên tử 16.08.2006 21:01:04 (permalink)
                            Biển buồn...
                            Cô em gái ngồi thẩn thờ đếm từng con sóng, biển chẳng thể an ủi nỗi nên sóng cứ giận dữ xô bờ.
                            Phải chăng vì câu nói hững hờ nào đó, hay chính sự đa nghi khiến cô bận lòng.
                            Ném xuống tận đáy biển sâu một lời nhắn, chờ một sự hồi âm.
                            Biển cứ thế ủ rũ...
                            #59
                              huyennguyen 17.08.2006 20:01:15 (permalink)
                              Anh xấu hổ hỏi rằng:"em nói thật?
                              hay giỡn chơi anh xấu hổ bất ngờ "
                              Từ quá vãng xa xưa về chồng chất
                              Tấp nập về trên tại thể bơ vơ...
                              _BG_


                              Karma? Nghiệp? Tựu thành trên pháp hội tụ duyên xưa?

                              Hôn em nửa chút pha phôi
                              Thiên thu kí ức nửa lời của em
                              _BG_


                              Lời đi dược nửa chừng phải ngừng không thì Lời chẳng bao giờ có thể nguyên vẹn là Lời Như bản thân của Lời_Em_Não_Nuột khóc thương anh lao về Sóng xô bồ...

                              Biển hoài nổi sóng nhưng vẫn câm lặng như chưa từng biết nói.

                              Gượng vui để cơn đau ngấm ngầm mơ một bi kịch bắt đầu rạng rỡ từ khi...
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 17 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9