Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 17 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 18.08.2006 11:27:49 (permalink)
Truy nguyên và trực nhận ý nghĩa của những âm thinh vang dội từ sâu thẳm hành động mình, hằn nhận mình là con thú hoang lạc vào đô thị.
Đem vùi mình vào những trò chơi trần gian, lấp đầy những hố trống do lối sống phù phiếm tiêm nhiễm từ phố thị xô bồ, bỗng một hôm hắn về nằm giữa quê hương và đêm sâu mà thắp nến viết những dòng hồi ức kì lạ đầy mâu thuẫn.
Trước khi rời Sài Gòn, trái tim hắn bảo mình dừng lại. Có thể chua bao giờ hắn lại có thể biết rồi ngày mai thiên thu sẽ gọi hắn bằng tiếng gọi thế nào?
Thê lương? Hay bi tráng? Hoặc ôm ấp trìu mên thiết tha?
Gọi một đứa con đã xa khỏi những bãi mía bờ khoai, hẳn phải gọi bằng những âm thanh riêng biệt lắm. Xưa nay những thiên tài luôn đánh cuộc với lão trời chua ngoa. Thắng và thua chỉ có thể nhận ra nhờ tưởng tượng và so sánh với một chuẩn_mực_phi_lý_đặt_ra_một_cách_tưởng_như_hợp_lý_tại_thời_điểm_sống_và_chết_nào_đó.
Vẫn cafe. Vẫn hoang tưởng. Vẫn lang thang làm thơ và ngớ ngẩn trước những toan tính người đời, thật toàn hảo cho một cuộc giấn thân vào bí địa. Mảnh đất có lẽ không bao giờ đặt chân tới được.
Những đoạn nhật kí vẫn không đầu không cuối, chắp vá từ những mảnh vụn kí ức, hiện tại và phóng tưởng sắp tới. Trong ấy vẫn đầy những sương mơ cả thực hư lẫn lộn nhạt nhòa...
Dựng lên một bờ tường sương nghĩa là mong muốn huyễn hoặc sẽ rụng trên đôi tay hân hoan chờ thoát kiếp mà trùng phục vào một bến xuân mộng mị ban đầu...
Gió Thu bâng khuâng lùa ngoài kia. Nến sắp tàn...
Trong hàng cuộc rêu rong đã trải, thì cuộc rong rêu lần này, hắn lãnh nguyên một đòn chí mạng vào tử huyệt kiêu hãnh... Trái tim của loài thú hoang vấy máu nhưng mỗi giọt hồng lệ là ân phước của đời xiêu đổ tặng ban. Và loài thú hoang chỉ có thể về ẩn náu trong hang động u mật riêng mình, trốn chạy. Và đào thoát mà không mong thoát vì biết chỉ có thể làm đến đấy không hơn...
Mâu thuẫn bắt đầu dựng lên như triều cuộn. Triều không thể dâng thành sóng thần để xóa tan hoang bờ bãi, nhà cửa, đường sá... vốn đã in hằn thớ nghĩ. Thì, mọi con nước lớn chỉ có thể gọi bằng một cái tên tạm bợ như là một_con_nước_lớn.
...

Giọng cô bên kia đầu dây u buồn:" Anh ngủ chưa?"
Lơ đãng đáp, nhưng hắn biết sự quan tâm của mình không lơ đãng như lời đáp lười lĩnh kia.
Không bao giờ hắn quan tâm đến thứ gì khác mãnh liệt hơn nội tâm luôn sục sôi của mình.

Nằm yên trong đêm để dồn tụ những bơ phờ nhọc mệt từ vạn phương quốc độ quân tập trên xác thịt phàm trần, hầu tìm ngõ tịnh độ an nguyên...
Và khi ngọn nến lụn bấc, hắn chìm vào giấc ngủ cho đến khi như có tiếng đồng dao vọng vang của lũ trẻ con đánh thức hắn vào một sáng mai dậy hồng ươm sương...





#61
    huyennguyen 19.08.2006 17:33:32 (permalink)
    Những ý tưởng đột nhiên biến mất.
    Buổi chiều lang thang trên những con đường. Ở đây không còn lá vàng, thoáng thấy nhớ Sài Gòn và những quán cafe cóc thân quen, nhớ con đường và những ngả quanh co của những hẻm lầy sâu hút tối phênh vênh.
    Vũng tang thương vẫn đầy ngập dấu chân người.
    "Về sau có lẽ bất ngờ thấy
    Tình yêu em ở để anh đi "

    Hai dòng thơ của cuồng thi sĩ mà hắn vẫn cầm tay mỗi buổi sáng cafe, bỗng bi đến độ đến điều.
    Rồi ai mà không đi?
    Đi mà Em vẫn ở? Hóa ra?
    Hóa ra?
    Em bất tử?
    Thế thì Em là Ai? Mà Em-Bất-Tử?
    ''Dạ thưa xứ Huế bây giờ
    Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương! ''
    #62
      huyennguyen 21.08.2006 10:54:53 (permalink)
      Mộng cầm giữ cũng bằng không, ôi hồn xanh ái ân.
      Rớt.
      Hình như lá rớt dưới hiên, khi hắn về qua ngõ ấy chiều nay.

      ......


      Chiều không mưa mà âm u xám nhạt.
      Đưa cô qua những con đường nhỏ, nhiều tán cây quẹt vào người ngây ngây, cô cười ngoan như chú mèo nhỏ.
      Bàn tay chợt ấm...
      #63
        huyennguyen 23.08.2006 10:36:58 (permalink)
        "Ru bờ cát mộng choàng khăn ban đầu". Câu thơ viết hôm nào bỗng dưng trở về ám ảnh như một hồn ma dai dẳng...
        Bờ cát mộng có lẽ sẽ mãi trốn xa. Và vành khăn ban đầu cũng chẳng còn choàng nổi nữa má bờ cát xưa.
        Sáng cafe, trời mưa lạnh lạnh, hốt nhiên say. Thuốc và cafe như hai quả búa tạ nặng nề giáng vào tim, oằn cong thổn thức. Chú bé bán vé số khép nép hỏi: "Chú cho con xin ly nước trà?!" Chỉ còn biết nhắm mắt và gật đầu.
        ...

        Hình như hôm qua mơ thấy một giấc mơ kinh hãi. Một vệt sáng từ trời chiếu thẳng vào mặt. Đôi mắt đi trong bóng tối mãi quen, bỗng mù lòa vì đột ngột. Sợ khiếp, nên chạy mãi, chạy điên cuồng. Đất dưới chân hóa thành cát sa mạc mênh mông. Cổ họng khô đắng, trái tim bỗng căng phồng lên, to dần ra một cách dị thường, những mạch máu như những con giun chằng chịt vỡ tung. Trái tim vỡ tung. Máu bắn vãi toé. Nhưng bàn chân vẫn đi, cho đến khi gục chết trên triền cát nóng. Máu thấm vào cát, làm thành những vệt khô loang lổ. Không nhìn ra được khuôn mặt mình nữa...
        Choàng tỉnh, mồ hôi tuôn. Thức hết đêm.
        ...

        Đọc "Trại của người da đỏ" của E.Hemingway, rợn xương sống vì ám ảnh của cú phẫu thuật không thuốc mê của bác sĩ Adams với sản phụ, và cái đầu gần như đứt lìa vì dao cạo của người chồng khi anh chứng kiến vợ rên la khủng khiếp. Hơn cả, chú bé con trai bác sĩ đi theo, từ đó, gần như không tin vào những sự cứu rỗi, và lòng can đảm của con người. Sự cứu thoát một sinh mệnh bé bỏng đỏ hỏn, đã giết chết một người đàn ông, cha nó, và gần như vắt cạn những giới hạn sự chịu đựng của một người đàn bà yếu đuối, mẹ nó.
        Câu hỏi là, phải chăng, tất cả chỉ là những đánh đổi và trả giá quá đắt?

        Buổi sáng không có bình yên...
        #64
          huyennguyen 24.08.2006 12:51:39 (permalink)
          Nhận được tin ba của bạn đột quỵ và bị liệt nửa người. Hồn nhiên mỏi mệt.
          Buổi trưa ngồi và nóng bức kinh khiếp.
          Lang thang khắp nơi, net chợt bỗng chán gớm.

          #65
            huyennguyen 24.08.2006 13:59:33 (permalink)
            Chợt tìm thấy mình trong những H.Miller, Rimbaud, W.Faulkner...
            Trái tim bỗng dưng yếu đuối trên những dòng chữ thác loạn của những thằng khùng thế kỷ.
            Ai biết ngõ hồn đã đi về trong những cuộc tương nhượng chờ mong cuồng thăng...

            Ói mửa vào tất cả những dòng thơ hồn nhiên đơn giản, thanh thản bình an, và ngan ngát trăng loang... Hắn tự mình đưa mình càng lúc càng đi sâu vào những con đường gai góc và bụi rậm, những con đường dẫn đến cửa ngạ quỷ...
            Mà phải thế hắn mới cảm thấy mình được đứng nhìn mình tròn vẹn trong những hoang dã man dại ngấy ngát hương rừng. Mới cảm được tiếng của ban đầu cuồng sôi bay bổng ngâm vọng trên đỉnh phù vân xa khuất bờ hồng bụi mang mang...

            Khi mọi con đường mòn bắt đầu lùi sâu phía hậu, thì diện tiền chỉ còn những gò đống hỗn độn, đen thẳm, khôn cùng và hoang tàn cỏ mọc, cây che; thì mọi thứ bỗng đi lại trên một ngõ khác dẫn về đào nguyên...
            Ai hiểu? Thiên hạ điên hết cả.
            Cứ vào lời để phân chia cặn kẽ mọi thứ thành những giá trị định lượng, để rồi than khổ với những hẫng hụt của lương tri ban đầu, để tìm kiếm một cuộc đi vòng tròn kì quặc khốn nạn...

            Rong rêu xin hãy phủ lấy những con đường!
            ...
            #66
              huyennguyen 25.08.2006 12:17:57 (permalink)
              Hắn im lặng mãi mặc cho cô nhóc nằn nì. Không biết tại sao không thể nói. Có nhiều điều để có thể nói kia mà!
              Thì ra, đôi khi người ta chỉ có thể im lặng. Nói e thừa mất.
              Mặt Trời không lên vì Mặt Trời không thể là Mặt Trời như tưởng tượng.
              Ngoài kia mưa rơi dìu dịu, cô bé bảo hắn anh hãy làm thơ ứng tác đi, hắn cười...
              Đôi lần nghĩ mình có lẽ là loài tuyệt chủng còn sót lại của giống người man rợ xa xưa, chỉ biết nhe răng nhìn nhau mà cười. Im lặng có sức nặng siêu hạng. Và có thể chỉ im lặng mới trả mọi ý nghĩa của tri âm về nguyên vẹn bản chất.
              Ngồi mãi. Cafe cạn hết trong ly thủy tinh.
              Chợt hắn đứng lên, chầm chậm nhẹ giọng:"Thôi nào nhóc, về thôi, ngoài kia mưa cũng sắp tạnh rồi!"
              Khuôn mặt thông minh của cô nhóc chợt sáng, hình như.
              ...
              #67
                huyennguyen 25.08.2006 16:08:17 (permalink)
                Tưởng có thể điên.
                Nào ngờ chẳng điên được. Muốn điên cũng chẳng ai cho phép mình điên.
                Điên thì chết.
                Ngày dài mà gối mỏi mất rồi...
                #68
                  huyennguyen 27.08.2006 21:05:47 (permalink)
                  Trân người chịu những lời của đêm.
                  ...
                  #69
                    huyennguyen 28.08.2006 11:47:30 (permalink)
                    Mưa gõ trên mái. Râm ran và cài vào trong đêm thánh thót hài hòa của những dòng nước liên miên tuôn. Những cơn mưa đêm và khí lạnh mang tới như bàn tay dịu mát của một thiếu nữ xoa vào những chỗ mẫn cảm ấm mềm. Và nếu như có một ai đó đang thức đọc những dòng văn tuyệt diệu chảy dài trong những trang sách úa màu dưới ánh sáng đỏ tù mù của nến thì hẳn sẽ nghe ra đâu đó trong thinh không đọng lại giọng nói của Vị Thánh Siêu Thoát.
                    Sấm gầm. Nhưng bất chợt hắn có cảm tưởng rằng không còn những cuồng nộ đùng đoàng trong những tia chớp nhằng nhịt xé rạch má bầu trời thì hẳn cơn mưa cũng đã thiếu đi một phần nào khí vị của mình.
                    Hắn yêu mưa từ thời còn là một thằng nhóc lăng quăng chạy trên đường làng đón những cơn mưa rào mùa hạ, để những giọt nước lạnh trong kia ve vuốt tấm thân trần nóng bỏng của người miền Trung gió Lào. Để rồi, mưa trở thành một khao khát dai dẳng, một tình yêu âm ỉ, một chứng nhân công bằng và tuyệt đối đáng tin cậy bằng sự im lặng muôn đời.
                    Đêm nay nằm thức trong lời ca của mưa quyến luyến, những nỗi đau se miệng khe khẽ trong cái lạnh êm êm ngọt ngọt tựa bờ môi em bận nào.
                    Bỗng muốn quàng tay ôm choàng cơn mưa...
                    #70
                      huyennguyen 29.08.2006 11:17:00 (permalink)
                      Xin gửi lại trong đêm nay mọi ham muốn xưa cũ. Tôi dường như đang chết dần trong sự đày đọa của chính mình. Tôi đã hân hoan tắm trong những vũng lầy bản ngã, đã điềm nhiên nghiêng mình quỳ gối trước ma mị dối trá phỉnh gạt, đã thờ ơ không trả lời tiếng cằn nhằn của một thằng xa xôi nào trong tôi nhắc nhở, đã tự trầm mình vào đau đáu mơ hồ hỗn lịan điên dại để tang thương, cười khóc, lố bịch, kệch cỡm, kiêu hãnh, mất mát, vinh quang, nhục nhã, chán nản, thất bại, thành công... tròng vào người những chiếc áo đủ màu, chắp và loang lổ...?
                      Đã tự đày mình lưu lạc viễn xứ từ trong căn nghĩ, trên chính quê hương mình, vì lẽ gì đêm nay tôi lại đứng giữa con đường để mà vẫy tay chào những quen thuộc máu thịt trong thể xác này?
                      Hiển nhiên có lý do nào đó, nhưng tôi không đủ sức để diễn tả một điều quá sức bằng mớ lời nói ngắc ngứ đầy mâu thuẫn. Tôi nghe trái tim tôi thúc giục tôi từ giã, và tôi từ giã như là... quay về.
                      Tôi chết thêm một lần, hôm nay, giờ... phút... giây... ngày...tháng...năm...
                      #71
                        dungdungchan 29.08.2006 11:59:28 (permalink)
                        Phàm là con người ai cũng có vui buồn sướng khổ không ai là người hoàn hảo cả. Thế giới vật chất cũng thế vận động liên tục có khi đúng chưa chắc đã tồn tại, có khi đẹp chưa chắc đã được yêu, có khi giỏi chưa chắc được trọng dụng. Cái thuộc về số đông là cái vĩnh hằng.
                        Nhiều khi con người cứ mãi đi tìm cái bản ngã thẳm sâu trong tận cùng của mình nhưng có thể bạn sẽ thất vọng khi nhìn thấy nó!
                        #72
                          huyennguyen 29.08.2006 23:23:20 (permalink)
                          Ngôn ngữ hàm hồ. Chẳng biết có thể diễn tả một chiếc máy bay như thế nào cho một người trước nay chưa hề thấy máy bay? Và nếu có thể tưởng tượng ra được nhờ trí thông minh và hiểu biết, thì đó có phải là chiếc máy bay đang bay trên trời cao ngoài kia?
                          Định danh, là gì nhỉ? Định danh, là mẹ của đất, của trời, của biển biếc sông xanh?
                          Bước vào một thế giới của người khác, hắn chợt nhận ra rằng, mình không thể hiểu nổi con người kia đang giấu những thầm kín mộng ước như thế nào? Đầu óc quay cuồng, đành để lại dăm lời vớ vẩn rồi đi.
                          Hắn là ai? Có thể là hắn, cũng có thể không phải là hắn như hắn vẫn gọi hắn.

                          Từ trong đáy thẳm, hình như có thoảng mùi hương sen của tháng 7 xá tội vong nhân...
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2006 09:25:07 bởi huyennguyen >
                          #73
                            huyennguyen 29.08.2006 23:34:22 (permalink)
                            Gửi cho cô vài dòng ngắn ngủi, hắn đi. Hoang tàn mọc hoa. Sa mạc cuộn gió. Sóng biển ngậm ngùi.
                            Gặp rồi đi, chẳng lẽ mọi trò chơi tình yêu đều có kết thúc bi đát như nhau?
                            Yêu là giận hờn? Đau đớn? Tan vỡ? Hân hoan tục lụy, dục lạc? Mộng phố hoài trăng?
                            Còn biết có thể làm gì hơn được? Khi chính hắn cũng không thể làm cho cô quên đi quá khứ, quên đi thói quen mà ở đó không có chỗ cho hắn, cho những quan hoài tương thân?
                            Đêm hắn về, thị trấn yên lặng, gió thổi xua lá lạo xạo dưới ánh đèn. Dưới ánh đèn, bóng hắn dài vươn...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2006 09:24:31 bởi huyennguyen >
                            #74
                              huyennguyen 30.08.2006 09:39:12 (permalink)
                              Cố chạy. Cố im lặng để đi trên một suy niệm mơ miên.
                              Sáng nay có kẻ hỏi hắn: "Sao anh lại trở thành người như thế nhỉ?"
                              Hắn buồn cười. Hỏi tại sao, là cách để tàn tạ những thông cảm.
                              Nói như thế nghĩa là, hắn bất cần? Cũng có khi như vậy lắm. Bàn tay hắn đã cầm những đoạn gấm của phù hoa, khố rách của kiết xác và hôm nay hắn không cầm gì cả. Ngay cả ý niệm mình có cầm gì hay không cầm gì đôi khi hắn cũng quên tuốt.
                              Chợt nhớ câu của Niestzche: "Triết lý, là đời sống trong băng lạnh và trên núi cao". Cô phong đỉnh, độc đăng đài. Từ khi vào núi, mới biết núi đầy gấm hoa, và trải xác lá đón bàn chân hoang.
                              "Lô Sơn yên tỏa Chiết Giang triều
                              Bất đáo sinh bình hận bất tiêu..."
                              Tô Thức cư sĩ đã muốn một lần về Khuông sơn nhìn khói tỏa trên những đỉnh vu phong. Nhưng hoàn lai vẫn chỉ thấy "Lô Sơn yên tỏa Chiết Giang triều". Hẳn lão đã không nhìn thấy gì tâm đắc cả, hoặc có điều chi bí mật nên lão im lặng đánh trống lảng chăng?
                              Lô sơn có gì trong lòng núi?
                              ...
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 17 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9