Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 17 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 30.08.2006 19:28:00 (permalink)
Làm sao đây Nguyên?
Cô đã về với những chân trời viễn mộng.
Còn điêu tàn ngồi khóc bóng hư không.
Nỗi buồn đã xế chiều, niềm cũ lạc xiêu xiêu...
Ngồi gác chân trên lan can hàng cafe, nắng quái tràn lên người gã lãng đãng những tia gay gắt còn sót lại của một buổi trưa nung, mắt nhắm ơ hờ đưa hồn theo lời ca khúc nhẹ tênh:
Một người ngồi bên kia sông im nghe nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu trong khi mưa ngâu bóng ngửng ngang đầu

(Hẹn hò - Phạm Duy)
#76
    huyennguyen 31.08.2006 20:13:42 (permalink)
    Không oán trách, không giận hờn. Không còn buồn khi nghe giọng nói ấm êm bên kia đầu dây.
    Sự tỉnh táo lạ thường cho hắn nhiều câu hỏi về suy nghĩ của mình.
    #77
      huyennguyen 01.09.2006 12:12:11 (permalink)
      Thức suốt đêm. Viết những dòng chữ loằng ngoằng vào trong cuốn thơ mới mua được, bất kì chỗ nào có cảm hứng. Hắn hồn nhiên cười, thỏa mái như chưa từng được cười.
      Buổi sáng thức sớm, ra ngồi trước hiên nhà, cành vú sữa sà thấp, đong đưa như làm duyên. Mây sáng nay trắng bông, có vẻ rất nhẹ. Nhìn về phía mây trắng ấy, hắn lưng lững hồn. Gửi cho thơ một chiều vùn vụt của linh xác đang bay lên từ những cung trầm vô âm.
      Những người bạn xa lạ bỗng thành quen. Những người quen bỗng trở thành xa lạ. Níu giữ hết được tất cả những người thân trong một vòng tay ôm là chẳng thể được. Không hiểu sao linh cảm mất mát theo ám ảnh hắn mãi, dù đang làm gì, dù đang ở đâu và làm gì.
      Viết. Viết mãi. Cuồng.
      Con đường đến với thơ của hắn là một cơn khủng hoảng tinh thần, là tiếng sấm dội vào óc làm con chữ bung ra, trôi phăng. Nhiều người bảo khó hiểu. Hà, nếu mà hiểu được dễ thế thì trên đời thiên hạ làm thơ ráo cả. Mà cũng chẳng có gì để gọi được tên là "Thơ". Cái quan niệm cho rằng Thơ phải dễ hiểu cái kiểu làm thơ tuyên truyền, tả thực, là quan niệm dành cho những năm đất nước nằm trong cơn quằn quại của chiến tranh. 30 năm đã qua đi, có thể là một đời người. Mà bước đi của những con người vẫn cứ rón rén như thế, tư thế vẫn cứ âm thầm và khép nép như thế, trí tuệ vẫn u mê như thế... trong cái thời mị dân xuẩn động? Một thế hệ đã nối tiếp những dòng chảy tự do, tình yêu, và khổ đau hạnh phúc của toàn nhân loại. Mà mọi thứ vẫn còn nguyên nếp. Một số vì không đủ can đảm, một số vì tự kỉ, một số vì quyền lợi, một số vì lòng kiêu hãnh nhếch nhác còn sót lại của những hào quang cũ...
      Khi sống giữa một đám người xuẩn động, bạn có thể làm gì? Hoặc là, bạn bị xua đuổi vì, bạn không giống họ. Hoặc là, bạn phải làm những điều họ làm, nghĩ những gì họ nghĩ, cho nó "hợp thời".
      Bất chợt hắn nhớ một bộ phim Hollywood, một người phải làm thẩm mỹ vì ai cũng bảo cô quá xấu xí, không thể có người yêu được. Tất cả tình tiết đều diễn ra trong bóng tối, cho tới khi cô trốn chạy vì bị xua đuổi, thì ánh sáng mới cho thấy rằng, cô thật sự đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng.
      Bất chợt hắn mỉm cười.
      Ly cafe thơm thơm, và hắn quay vào nhà trong bóng nắng ban mai đã qua khỏi hàng tre bên kia đường, dịu dàng lùa vào cửa sổ nhà, nhảy múa trên trang thơ đang viết dở...

      #78
        huyennguyen 01.09.2006 23:20:22 (permalink)
        Nghĩ mình có thể ư?
        Tiếp tục không ngủ được. Chong nến đợi bình minh. Mai sớm cô về.
        Nằm áp ngực xuống nền gạch để nghe nhịp thở của đất, bước đi của đêm. Nỗi đau trí nhớ gạch những kẽ sâu hoắm. Tưởng nổ tung vì dường như không còn đủ sức để đong chứa những hoài niệm.
        Phiền muộn lên tưng bừng.
        Cơn đói của ước muốn giày xéo nát bấy những thửa ruộng mộng mị.
        Sương hình như đang rớt giọt mong manh ngoài kia.
        Đêm ngập ngừng không muốn trôi. Chữ nghĩa trốn chạy. Cơn điên dồn dập đòi phá cửa chạy rông.
        Nhìn đắm đuối ánh sáng tù mù hắt ra từ ngọn nến, thấy màu của khói, và mùi khen khét.
        Thoạt nghe ra thinh âm của đêm rụng rơi bên kia bờ tri giác.
        Ngọn bút chậm dần nét đẩy.
        Dường như hắn đang đứng ở một ngã sáu ngã bảy nào của Sài Gòn và bỗng quên hết đường đi lối lại, dẫn tới, đưa về...
        #79
          huyennguyen 02.09.2006 21:23:32 (permalink)
          Hôm nay quốc khánh. Nằm mãi ở nhà không ra phố. Ngủ vùi.
          Tỉnh giấc đã chiều muộn, hắn bắc ghế ra ngồi ung dung uống trà nhìn ráng chiều nhuộm vàng ối vạt bắp phía sau nhà. Đấy mới là khánh của hắn. Đối với hắn, không có ngày quốc khánh nào cả. Cả thế giới có chung cùng sinh ra một ngày.
          Thiên hạ có thể không biết điều đó. Nhưng hắn không thể không biết được.
          Hôm nay có vẻ đúng là một ngày.
          #80
            huyennguyen 03.09.2006 17:29:25 (permalink)
            Tựu trường. Những tà áo dài trắng qua ngõ nhà, vọng lại mấy tiếng cười trong của các nữ sinh, hắn bâng khuâng nhìn, một chút.
            Tưởng đã lâu, áo dài xưa chẳng còn đủ sức ám ảnh.
            Nhớ người con gái nhỏ đi trong mưa, lỡ ướt đôi vạt áo mong manh...
            #81
              huyennguyen 04.09.2006 16:49:38 (permalink)
              Cô buồn buồn hỏi hắn: "Rồi anh sẽ thế nào?"
              Hắn không trả lời. Làm sao nói được?
              Hắn không bao giờ định trước cho mình một con đường, bởi vì hắn có thể đi trên mọi con đường. Và hắn quen cô độc.
              Về với ngôi nhà nằm yên lặng giữa vườn cây, hắn sáng tối đọc sách, uống trà và nghĩ ngợi làm thơ. Những câu thơ ám ảnh, những câu thơ có vẻ cũ rích nhạt thếch. Hôm rồi, chú hắn là Giảng viên từ Hà Nội về, ông cũng thích Thơ lắm, đọc qua tập bản thảo, nói: "Chú không hiểu lắm, nhưng làm thơ thế này thì làm sao ăn khách?" Hắn tức điên. Giảng viên cái con khỉ!
              Thơ mà ăn khách? Bán hàng? Xôi thịt?
              Vẫn còn cái quan niệm như thế cho Thơ, hỏi bao giờ Thơ khá nổi? Mà đấy là Giảng viên đại học, là người thích Thơ đấy, và cũng làm Thơ xuất bản nữa nhé!
              Điêu tàn. Đảo điên! Suốt ngày phải làm sao thỏa mãn cái thị hiếu tầm thường như giẻ rách của số đông, lười suy nghĩ đến độ Thơ phải dễ tiêu hóa mới hiểu được. Những Thơ tình yêu ba xu, quê hương năm đồng, tôn giáo mười đồng... tha hồ làm mưa làm gió.
              Sự thất bại, hắn ôm lấy mà cười ngất. Ngay cả ý nghĩa của sự thất bại ấy còn mang mầm mống thất bại, thì hắn còn có thể nghĩ gì đến những chữ nghĩa gì, tư tưởng gì cho đời sống, cho Thơ? Hắn không nghĩ dớ dẩn gì hơn.
              Thiu thiu ngủ quên bên gốc vú sữa mơn man gió lồng...
              #82
                huyennguyen 05.09.2006 23:43:59 (permalink)
                Đêm thọc sâu sống gươm bén nhọn vào ruột của hắn những cô đơn ngập ngụa máu đen.
                Cô đơn tàn tạ lên ngôi.
                Vất vưởng đi về, trăng lên đẹp lửng lơ...
                Từ hai hôm nay, chôn mình trong khói thuốc và những ly cafe không đường, hắn viết như cuồng. Đọc càng cuồng. Đêm thành ngày. Ngày thành đêm. Âm ma.
                Mặt đất bỗng như một nghĩa trang.
                ...
                #83
                  huyennguyen 08.09.2006 22:07:18 (permalink)
                  Những điên cuồng chính trị, những ma mị lừa đời, những vỗ ngực xưng tên...
                  Lũ khốn nạn ấy dìu nhau đi trong những hào quang ánh sáng. Ánh sáng ngời lên từ những chà đạp và tranh giành.
                  Chiều mười lăm. Lững thững đi dưới trăng tròn còn đang lơ lửng đầu ngọn cau sau nhà cũ của mẹ, bằng những bước nhẹ tênh, ngửa mặt cho trăng tô lên khuôn diện mình một lớp bàng bạc mơ hồ, ẩn hiện đâu đó nỗi nhớ dìu dặt gọi tên... Tất cả đã lùi lại phía sau...
                  Ngậm nín thật chặt những tiếng khóc, những khật khùng, mâu thuẫn... thành một khối sắt đỏ vào trong bụng. Quặn những cơn đau. Mồ hôi. Tiếng la vẫn ú ớ...
                  Cái lưỡi đã đứt ngang.
                  Quay trở về.
                  Trăng ở phía sau lưng, gió lùa trước mặt...
                  #84
                    huyennguyen 09.09.2006 21:19:27 (permalink)
                    Chờ mãi không thấy cô.
                    Hôm nay đã là 16, trăng qua đoạn bên kia của con dốc.
                    Ngày mai, có thể ngày kia, hắn lại xốc hành lý lên đường về phồn hoa. Những bình yên lại tắt, những vùng sáng đi qua phía khác...
                    Không tin tức, không bạn bè, không chuyện vãn, hắn nhìn mình trong những riêng tư "chộ" mặt. Hàng lông mi đã khép những ánh nhìn xa xôi...
                    #85
                      huyennguyen 10.09.2006 12:44:07 (permalink)
                      Ngày trước khi đi.
                      Hắn có cảm giác kì lạ là thời gian trước đây, dồn lại trong hôm nay, và chảy dài ra mãi mãi. Những dòng sông thời gian tựa như tuôn chảy không dừng. Và hắn tắm gội trong những dài dòng tha thiết thấm đẫm nước mát ấy.
                      Ngày mai sẽ gặp những con người chưa từng gặp, chỉ hình dung và những con đường cũng lạ lẫm với cafe cóc lang thang...
                      Có lẽ sẽ có lá bay, sẽ có tri kỉ nói chuyện phiếm bên dòng người vội vã, có bâng quơ nhung nhớ khi kỉ niệm chắc hẳn sẽ trở về trong cái khí vị của những lần ngông dại trẻ con xưa kia...
                      Và có lẽ sẽ có những thiếu vắng khủng khiếp khi lần này là lần đi xa cô hơn. Như chợt có câu hát nào của Phan Huỳnh Điểu vọng về:
                      "Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ, YÊU VÀ THƯƠNG SÂU HƠN..."
                      Có lẽ không nên tưởng tượng, tưởng tượng hỏng bét cả! Tha nhân vẫn hay tự hại mình như thế.
                      Những con phố chợt hun hút sâu, không thấy rõ điểm cuối nữa. Chuyện tình mình...
                      #86
                        huyennguyen 10.09.2006 22:41:29 (permalink)
                        Đêm online. Vắng người. Không biết ngày mai gió sẽ cuốn ta về đâu?
                        Tưởng như đêm còn nguyên sắc đen ngầu huyền nhiệm với khói thuốc và cafe đen.
                        Trăng đã nghiêng, đêm nghiêng theo.
                        Vụt khỏi tay những nhịp níu bước nhanh bước chùng ...
                        Rồi ngày sau về lại, có lẽ sẽ rối tơ lòng bung xung?
                        #87
                          huyennguyen 11.09.2006 18:06:18 (permalink)
                          Huế.
                          Những con đường nhỏ mù mù bên hồ sen Đại Nội vẫn thế. Có cái lạ, ra đây nhiều lần, hắn chỉ có cái thú là đi lòng vòng quanh Huế mà không thích đi thăm danh thắng nào, lăng tẩm nào, vốn là cái thú của người du lịch Huế.
                          Bạn bè xưa chẳng còn nhiều. Có đứa trụ lại sau mấy năm đại học, có đứa vào Nam, tan tác. Còn sót lại trong kỉ niệm là những hạt tương tư. Có hẳn những câu chuyện dài về cây tương tư trong sân trường Nông Lâm, nơi duy nhất trồng được loại cây này ở Huế. Ngày xưa...
                          Ngày xưa, hắn đi xin từng hạt để tặng cô, kỉ niệm cho những năm quen biết nhau, và yêu nhau. 8 hạt tổng cộng. Sau, cô trả lại, giờ thì những hạt màu đỏ nho nhỏ ấy vẫn nằm trong ngăn túi xách. Cô thì biền biệt, chẳng ai được tin. Nghe nói cô vào Nam...
                          Đêm Huế lung linh khi qua cầu Trường Tiền. Nhớ cơn mưa nào xa xôi...

                          Huế bây chừ vẫn thế.
                          Quán "Chiều" bên Đặng Thái Thân vẫn nằm im lặng khép nép bên ngã ba, gần cổng Đại Nội. Tường cổ thêm rêu. Nhưng không cũ thêm được tí nào như hắn tưởng tượng. Đã cũ quá rồi còn gì!
                          Sót lại một người lái xe ôm già xưa vẫn hay chở hắn qua bên bờ Nam, mỗi lần qua thăm cô. Ông cũng quá già để đi nơi khác. Bốn mắt nhìn nhau, ông cười hom hem: "Ngó mi chẳng khác chi hết". Hắn cười to: "Chớ chú muốn con khác ra răng?"
                          Phải rồi. Khác lắm rồi. Duy có cái bộ bụi bặm và ngang ngang vẫn còn nguyên. Thì hắn đã chẳng đặt tên cho mình là Nguyên?
                          Những cô gái Huế đi về, áo ấm nhiều màu. Sáng nay lạnh bất chợt. Khí trời đột biến làm phố phường cũng ngẫu hứng trong bãn tango màu sắc.
                          Nhìn mỏi mắt qua bên hàng phượng vĩ dài theo phố, bất chợt nỗi buồn đậu lên mắt, se se...
                          Cô lại về.
                          Mười năm đã có dư...

                          Đây là những dòng hắn viết khi dừng xe lại ở Huế, lòng vòng tìm lại quán xưa.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2006 10:09:36 bởi huyennguyen >
                          #88
                            huyennguyen 12.09.2006 10:11:20 (permalink)
                            Từ biệt Huế lần này, biết khi nào về trở lại?
                            Câu hỏi chỉ có hắn mới có thể trả lời, mà hắn cũng không thể.
                            Hải Vân nằm yên trong mây trắng sáng nay. Từ biệt Huế ơi!
                            #89
                              huyennguyen 14.09.2006 19:20:37 (permalink)
                              Những con người khi tìm nhau, chỉ còn có thể nhìn ngó nhau qua kỉ niệm.
                              Hà Nội chiều nay nắng gắt.
                              Phố bụi bặm. Người lạ lẫm. Hắn đi trong lơ lững cái buồn. Hồ Gươm bóng mát và các cô gái trẻ Hà Nội trông yêu điệu và chán. Hắn nhầm. Có khi thế cũng không chừng.
                              Ở đây là ngày thứ 2 rồi, chẳng có gì vui. Bạn bè nhắn về Capuchino uống cafe, không biết có khá hơn không?
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 17 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9