Phù Đăng Nguyên Ơi!

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Tác giả Bài
huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 14.10.2006 13:36:53
Hắn đi trên triều của ngày sương mù. Đèo Tam Điệp trắng xóa trong làn khói lãng đãng.
Ngang qua đồng, gió thổi trên những bông súng tím ngát. Mệt mỏi dường như tan.
Bỏ lại phía Bắc. Đường về nghe như không...
Hai con mắt đục ngầu vì bụi đường và vì những lẽ gì khác?

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 16.10.2006 10:39:32
Về đến Huế. Đám cưới. Say. Bao giờ đám cưới mình? Hay chính mình đang tự hôn phối lấy mình trong một mê muội oan khiên?
Lang thang tìm chút kỉ vật nơi tiệm cầm đồ. Rồi lại khoác hành lý rong rêu dọc sông Hương. Những em gái nhỏ cười đùa đi về qua phố. Rồi làm Thơ cho những cô em.
Rồi tình tan theo gió dịu mềm.
Còn nguyên những khối u uẩn chưa thể ráp lại thành những hình khối sau những biến động dường như dồn dập trong một thời gian tròn trèm một con trăng.
Hắn bỏ mặc cảm xúc để nó tự ủ lấy hương vị men của mình. Hắn chờ. Chờ cảm xúc đủ ngày tháng lại thành ra một thứ tửu thi ngây ngất thời gian.
Sáng nay lại khăn gói về Đà Nẵng. Hội An đang chờ. Đêm nay chắc lại say bên sông Hoài.
Nhận được lũ khủ email sau 3 ngày không ol. Trả lời thấy mệt.
Nhiều khi bạn bè là dây buộc? Mà nguyện buộc mãi trong dây?

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 18.10.2006 12:38:12
Hội An buồn nhạt sau cơn bão. Apec. Không khí nghiêm trọng khác đi một chút so với thường nhật.
Vào Lạc Viên ngồi cho tàn buổi sáng. Cô bé gọi: "Anh ơi, em về Hội An chơi với anh và Kính."
Ừ, lại Serenade sau khi mỗi đứa một dĩa cơm gà ăn vội.
Chiều chạy về nhà trong cái tốc độ có thể làm chết chính mình và người khác. Những tiếng cười khanh khách.
Đàn hát nghêu ngao. Ba con người nằm dài trong bóng tối để nói chuyện vu vơ. Những vu vơ không vu vơ kì lạ.
Sáng nay về mộ mẹ, cỏ cao che, nhìn xuống hồ sen tàn, khói trắng bâng quơ bay quạnh quẽ. Mẹ nằm bình yên mãi rồi.
Cơn bão làm cho những cây bạch đàn gãy ngang ngửa. Không hiểu sao không có một dấu vết gì của bão trên mộ mẹ cả. Nghĩ chắc ngày xưa mẹ tạo nhiều nghiệp thiện. Hắn bâng khuâng, còn hắn?
Có cái gì cứ nghèn nghẹn. Con người bất lực trước cuộc sống, bất lực trước thời gian. Hoàn toàn yếu đuối, như những cây kia trước bão số 6 Xangsane.
Hắn mệt. Lòng vòng mãi với hai người bạn, cũng phải đến lúc về. Online. Được một mình. Yêu quá cảm giác thân quen này...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 20.10.2006 11:17:12
Trái tim tan vỡ không có cơ hội phục sinh trong một ngày chết chóc gieo ngập. Đêm qua tóc lùa trong gió biển ngát lộng và mặn mòi hơi thở ai. Hắn thêm một lần cắm phập lưỡi dao tình ái vào tim vốn loang lổ những vết thương.
Không có suy nghĩ gì, chỉ có những mùa ngâu đầy máu. Và những rong chơi giang hồ.
Cảm xúc của loài người giống như những vết đạn bắn. Không quay về thêm bao giờ nơi nòng súng. Hoặc trượt, hoặc sát thương, hoặc không bóp cò. Hắn lai là người không bao giờ điều khiển nổi tay súng. Oái oăm là, lại vô tình bắn trúng như một trò đùa dai của một bàn tay thần bí nào đó xếp đặt.
Câu chuyện bắt đầu và sau này sẽ kết thúc ra sao?
Hắn điên hết cả đầu, và lang thang mãi trên những ngõ của Đà Nẵng như một người không-có-gì-thật-sự!
...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 20.10.2006 11:51:35
Cơ thể tan ra thành nước như cây kem dưới ánh nắng. Hắn chán ngày, chỉ thích đêm.
Mỏi mệt tràn ngập.
Tưởng không còn bước nổi nữa.
Cố gắng chiêu hàng mình trước cuộc sống bằng một hòa giải ôn tồn nhưng rốt cuộc bất thành.
Ói ngay trên bàn phím. Say.
Khốn nạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2006 11:52:53 bởi huyennguyen >

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 24.10.2006 22:09:31
Những ngày phong du cuồng bão. Rồi Hội An, rồi Đà Nẵng, rồi Huế và... hơi ấm của những người bạn yêu thương. Say, rồi đi. Đi lại say...
Cả một trời bão nổi.
Chiều nay về đến nhà, mỏi. Ngủ một giấc rồi khi tỉnh giấc với ríu rít yêu thương, như thấy mình hóa ngốc!
Bữa nay online, ai cũng có vẻ tay bắt mặt mừng. Nhưng hắn còn nằm trong cái lừng khừng vô hạn. Bạn bè! Tự hỏi mình:" Đâu là cái có thể làm cho trọn vẹn?"
Nhiều hôm ko về nhà, nhìn những chai lọ rơi ngổn ngang sau cơn say nào đó, nhiều bằng hữu ghé qua, để lại lời an ủi. Mệt!
Điên thì cần gì an ủi?
Điên thì làm gì có sự phân biệt ngơ ngẩn nao?
Thằng giàu cũng như thằng nghèo, đứa dại cũng bằng đứa khôn, người ngu hay kẻ trí đầu... mơ hồ giống nhau ở hai tay hai chân một đầu... Mà lỡ dại, có đứa nào cụt mất, khuyết mất một tí nào, cũng chẳng xi-nhê gì nốt!
Hớ hớ...



Quyên Đỗ Tuấn Nam
  • Số bài : 18
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2006
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 25.10.2006 11:59:08
Chào nhé huyen nguyen
Lan cuoi doc nhat ky anh
Ảo ảnh không phải là thật. Đã tan mất rùi
Vô Thường

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 03.11.2006 14:11:05
Hố Thẳm

Không còn ai, đường về như quá dài...
Viết xong câu thứ nhất, mới thấy mình có cái gì để viết. Cái tật của hắn như thế. Hễ xổ được câu đầu thì cái làn hơi mới bắt đầu tống đi thứ rác rưởi gọi là văn qua hai lỗ mũi.
Ừ nhỉ, phá lão Trịnh mất một từ. "Ôi" thành "như" rồi. Mà quan trọng dek gì chuyện ấy chứ? Lão có sống lại cũng phải học mình như đã từng học ngôn từ của Ngô Kha, Bùi Giáng...
Lâu lắm không chui vào blog, mới thấy nó đã thay da đổi thịt, mà không kịp cảm ơn người làm ra nó một tiếng nào. Nhân đây cảm ơn luôn.
Heheheh...
Hắn đi qua những tỉnh thành phía Bắc trong cơn mơ. Một tháng dài hoá thành ngắn. Kỉ niệm chao nghiêng như sợi tóc mây ai. Hà Nội và Huế, rồi Hội An. Mảnh tình nào rơi vãi trong gió theo chiều xuôi Nam. Những cơn say. Nối đuôi nhau đi hoài trong miên man ngân nga... những tiếng cầu kinh. Huyền Không sơn tự không nuôi trong hắn được bình an va thanh thản. Trốn chạy và chán chường cho cái gọi là náu đời...
Hai mươi mấy năm từ khi có trí nhớ, chỉ mua được những biếng lười vô vọng. Trưa nay căn bệnh đỡ bớt một chút, thì hoá điên. Ngổn ngang gò bãi cồn cát dã tràng ...
Không có ai nữa. Hắn nhớ lời hứa của cô em gái về một gặp gỡ. Hắn nhớ Sài Gòn và một quán cafe "Khúc Ru Ngủ" trên Lý Chính Thắng, nơi mà bờ môi hắn chạm vào làn má thơm thơm của cô. Mùa hồng kí ức đã tàn phai sắp sửa?
Con người hắn giấu quá kĩ trong những đống khăn choàng. Khuôn mặt biến hình để không ai nhận ra. Lúc này lúc khác... Để rồi toang hoác những vết thương sau những cuộc lang thang tình yêu... Lại giấu mặt thêm một lần...
Chờ bao giờ hoá kiếp? Vết thiên di mỏi mòn...
Hố thẳm hiện ra, ngan ngát mùi bùn tanh...



huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 05.11.2006 18:58:10
Không hiểu vì sao hắn lại về Hà Nội thêm một lần nữa?
Chuyến đi dài... như tìm về cổ tích. Và vô tích...
Cuối Ngõ tối nay buồn chênh vênh trong tiếng nhạc Trịnh ru trầm... Ngồi cùng một tri âm và một tri kỉ, đủ cho hắn vui hết ngày...
Thời gian qua nữa, biết có còn nhìn ngó được nhau trong một mùa kỉ niệm hồng hạnh bây giờ? Câu trả lời vút lên, chạm vào ngõ sâu hun hút, loang dài trên sóng nước của hồ nhỏ phía đường về xa xa...
Lênh đênh là mệnh mộng...
Nhớ Bùi Giáng:
Mai sau có dự hội nào
Ngó nhau từ kỉ niệm đầu bão giông.
Và nhớ Sài Gòn với một người lạ xưa đã thành quen...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2006 18:59:44 bởi huyennguyen >

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 05.11.2006 23:09:07
Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây, chút nắng vàng giờ đây cũng vội, khép lại từng đêm vui... _TCS_

Tinh mơ sáng đến Hà Nội, sương còn loang trắng phố. Cái chăn trên ghế của xe tour còn ấm quá, hắn lười lĩnh đẩy nó qua vừa co ro xuýt xoa vì lạnh, vừa lần tay tìm gói thuốc. Gọi cho bạn, giọng cô còn ngái ngủ: "Về đến Hà Nội rồi, rãnh không?"
Buổi chiều chờ mãi chẳng thấy gì, mưa trong lòng phùn bấc...
Quảng Nam - Đà Nẵng - Huế - Vinh - Hà Nội - Bắc Giang - Vĩnh Phúc - Hà Nội - Thanh Hóa - Huế - Hội An - Đà Nẵng - Hội An - Huế - Đà Nẵng - Quảng Nam - Huế - Hà Nội...
Đó là lịch trình của hắn. Cả tháng trời nay hắn đi như điên. Ai cũng bảo hắn điên thật rồi. Cười tênh hênh với mình, hỏi rằng mình có phải? Cái mệt mỏi từ những chuyến đi trước chưa tan thì chồng lên lớp mới. Nhiều hôm tưởng tượng mình có thể gục chết ngay trên những đoạn đường đi...

Về Đà Nẵng nhìn con nước sông Hàn rồi qua Hội An nhìn sông Hoài lững thững yên bình, cách mà hai con nước chảy cũng khác nhau, huống là con người! Nghĩ về những con người đã gặp. Cười một mình cho những chiêm nghiệm chưa từng có thể sẻ chia...
Cô độc nối dài ra như sợi dây chun kéo giãn...
Xin khép lại những hẹn hò chơi vơi. Tuồng trò về màn cuối rồi...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 05.11.2006 23:55:20
Chỉ Chừng Đó Thôi
_Phạm Duy_







Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi
Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa...
Khi xưa em gầy gò
Đi ngang qua nhà thờ
Trông như con mèo khờ
Chờ bàn tay nâng đỡ
Ta yêu em tình cờ
Như cơn mưa đầu mùa
Rơi trên sân cỏ già
Làm rụng rơi cánh hoa.
Chỉ cần một cơn mưa
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa
Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta.
Ta yêu em mù loà
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó
Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đầy đọa lâu mới tha...
Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ
Chỉ là chuyện đong đưa
Đời luôn là cơn gió
Thay áo cho tình ta
Chỉ là chuyện thiên thu.
Tưởng chừng nghìn năm sau
Chẳng ai còn yêu nhau
Nào ngỡ đâu tình yêu
Giăng bẫy nhau còn nhiều
Nghe lòng còn khô ráo
Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất lâu
Xưng tội cả kiếp sau.
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau...


Nghe xong bài hát, hắn rụng rời chân tay. Như nói giùm hắn mọi con đường tình đã qua... Chỉ độ chừng 1 năm thôi, tất cả đã tàn rữa như phù dung trên đồi chiều cô quạnh...
Đơn đau chất ngập thành vũng. Soi mình. Lơ láo nhìn mình với hai con mắt trũng sâu bơ vơ trắng dã...
Nguyên đấy ư? Sau những mùa trăng đêm?...


huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 06.11.2006 10:51:53
Đã là tháng 11 rồi, mùa cuối cùng của năm cũng đã bắt đầu chuyển. Hắn không chuyển. Cơn đau cứ ngấm ngầm tác oai tác quái thành những mụn nhọt dị thường trong trái tim. Phát điên.
Điên còn điên mãi, gió còn rong chơi...
Mây còn đen mãi, tim tàn phai ơi...
Ngồi trong Hà Nội để ngóng nỗi nhớ miền Nam. Ngồi trong lòng miền Nam để ngóng lổ loang vết cứa. Hồn nhiên máu tứa. Tay cầm run run. Hỏi nhau có chờ thêm dĩ vãng??
Vì lười nên chẳng biết mình đang... Mình đang như thế nào? Hắn hay làm người khác lo lắng khi nhìn hắn tàn tạ trong những đọa đày mà hắn nguyện giấn thân. Chat cùng một người bạn xa trên 1/2 vòng Trái Đất, nghe nói trăng sáng và lạnh, hắn rùng mình. Thèm được hòa mình vào cảm giác ấy. Tuyết sẽ sáng lên ngợp ngời băng giá. Cuộn mình vào trong co ro sâu đậm, để ủ nỗi nhớ mỗi lúc một dày, một điên si...
Hắn không chịu cho mình một ngày ngơi nghỉ...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 06.11.2006 20:01:14
Một ngày nữa qua. Vật vờ lênh đênh. Ngày chết ơn đền. Oán trả muôn năm.
Hắn ngồi yên lặng trong nỗi nhớ. Cô đi xa mất rồi.
Thêm một lần nữa? Làm sao biết được gì cho mai sau?
Hắn cười. Nụ cười chua chát mặn...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 07.11.2006 17:03:07
Trống trơn.
Cánh chuồn chuồn bay đi, rồi bay về.
Cánh chuồn chuồn đậu trên chiếc rễ si trắng xóa khô hạn, dài ra như muốn đâm thủng cả mặt trái tim chai cằn nứt nẻ. Nói với mình: Hẹn một ngày kia...
Chim bay về Nam, cành ở lại Bắc. Thu Hà Nội còn những ngày cuối cùng. Uống cho tràn phổi. Để sặc sụa và để lộ ra một điều gì còn lẩn quất.
Giấu cho kín, lộ ra thì chỉ còn như một con mèo con giấu cứt. Hắn chợt ngó lên trời. Chiều rồi. Khí xám ùa lan. Trang bắt đầu tàn. Hôm nay 17 âm lịch. Lệch bậch lê mình đi qua những con ngõ quen, như để nói gì?
Mang xe chạy lòng vòng. Gió lạnh se tóc. Giật mình. Hóa ra đã bao lần cứ thế mà đi một mình để nhận cái lạnh thênh thang...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 07.11.2006 23:28:06
Đêm đi bộ lững thững về qua những con ngõ đây bóng tối. Thấy thích thú khi cái lạnh chợt làm hắn thấy ấm cúng khi khẽ rút vai lại so nhau. Khát. Cơn khát ngàn năm nguyên hình ảo vọng.
Cô bảo hắn là cơn gió còn cô là cái cây. Gió lang thang. Cây yếu đuối trước gió. Có bao giờ gió giạn dữ làm tung rễ cây không? Cười hềnh hệch và bảo: dù gió có làm bật rễ cây, thì ấy là tại vì ban đầu cây đã mến gió đấy thôi. Muốn đuọc hứng mình trong cơn gió để thấy hương mùi đời sống loang trong thân thể tươi xanh...
Phải về nhà thôi, đêm qua ngủ ở khách sạn rồi, thì đêm nay ghé về ổ chuột của những thằng bạn sinh viên khốn khổ cho nó đủ đầy sướng khó...
Ngủ một giấc cho ngon! Lâu rồi!...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 08.11.2006 01:01:57
Nói thế mà vẫn không ngủ được. Chợt nhớ câu thơ viết nửa chừng bỏ dờ không tài nào viết tiếp được:
Trần lưng vỗ dịu vết bầm
Chết đứng. Cảm giác ngắc ngứ như chó mắc xương ngang họng...
Online. Inv. Thế mà vẫn có kẻ thộp được hắn lôi ra. Những câu nói đùa lúc nửa khuya mang một khí vị gì đó nuốt không vào. Nghẹn đắng như ly cafe đen đặc không đường sóng sánh mà hắn tự ngậm uống mỗi lúc bế tắc trong những chuyện riêng.
Khuya. Còn lại tiếng gõ lách cách của bàn phím. Hắn vò đầu.
Trầm mình vào trong mớ hỗn loạn để cười hơn hớn. Nhận ra trong mỗi cuộc giao thoa vẫn còn riêng những góc bùi ngùi khuất lấp...
Ừ thì tếh nên hôm nay hắn mới viết những dòng buồn bã tếh này. Biết buồn bã đã có thể gọi là đủ chưa Nguyên?
...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 08.11.2006 14:35:22
Lại nghĩ là làm sao có thể chịu đựoc những nghiệt ngã mà đứng dậy đi tiếp? Có cách nào tốt cho việc tự vực dậy chính mình?
Không có cách nào. Đó là cách để cho những vũng bùn lôi mình xuống, những chiếc bè kéo mình lên, và ngồi yên nhìn lụt hạn trên mùa thời gian bành trướng cơn đau...
Sẽ là ai khi chiều nay ngồi lại trên khung gác gỗ của một cánh đồng hoa cúc trắng, để nhìn tóc ai bay như một chậm rãi cuộn từng sợi mây che nửa khuất khuôn nga?
Chiều nay ly biệt cạn lời, màu khói trắng trào khơi thêm lần nữa, ru mình hẹn mùa sau...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 08.11.2006 23:13:37
Nếu một bữa bạn về ngang nhà người khác và thấy trong đêm còn le lói ánh đèn cùng với những tiếng nhạc ngân nga hòa theo cơn gió đêm se lạnh, thì bạn nghĩ gì?
Hắn cúi mặt rồi ngửa mặt cười khan. Giọng cười tựa như quỷ khóc.
Gặp nhau một phút làm chi? Để nghìn năm ghì chặt bóng trong hình. Ngược ngạo là, biết lại giả vờ không biết gì để mọi lời lời tiếng tiếng chụp phủ lấy con người vốn đã mang quá đủ những điều nghị trồi sụt của tình cảm tha nhân...
Xin cho chút phấn trần gian
Xin mau bước khỏi con đàng điêu linh
Ngẫm hay muôn sự tại mình
Định ngày vô định sự tình éo le
Sông xưa mùa cũ hội hè
Tình yêu trái táo thè lè chua cay
Thơm chi ngang ngửa mi mày
Dày dày ủ mộng vân đài sen hương
Đêm đi bằng bước vô thường
Ngày bươn bằng nắng bình thường ngang ngang...

Trả lại cho nhau những đoạn tràng, để từ một chút hé ra muôn đợt sóng nghiệp lực cộng hưởng từ tiền kiếp xô về... Định lực nào cứu thoát con người khỏi vùng hoang mang của nghi ngại thường nhật cơm và áo? Định lực nào bắt con người kia từ lang thang về giữa bây giờ mà nghêu ngao hát ca theo kiểu xẩm mù hè phố mà gây nên oan nghiệt muôn lần oan khiên? Định lực nào lôi những vùng tang ngẫu về bấy nhầy trong một chỗ gọi là văn nghệ cơm xôi? ...
Ghét nhau chín bỏ làm mười
Yêu nhau mười bỏ họng hầu điêu ngoa
Tặng nhau vài chữ gọi là
Tình yêu thiên định hằng hà nhân duyên...

(Cho ai đấy)

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 10.11.2006 08:20:04
Lang thang về Hà Tĩnh để thu gom nốt những gì còn lại sau một chuyến phiêu du, nhận được rất nhiều cho mình. Nắng chiều chạy trốn khi hắn thò mặt đến thị xã nhỏ này. Trụ sở CA đóng cửa sớm. Người xe ôm thương tình cho hắn tá túc. Hắn ngủ một giấc ngon lành từ rất sớm. Chưa bao giờ ngủ sớm đến thế trong một tháng vừa rồi. Đêm yên tĩnh ở một làng xa cách thị xã chững 6 cây số lành lạnh khiến hắn co ro trong cái se se gió lùa và nỗi nhớ chơi vơi mộng mị. Hắn thấy cô về...
Tiền sắp cạn rồi. Mà những khốn khó dường như chưa lặng. Trốn chạy thôi. Khkahkahkahk...
Buồn len khe khẽ sau cái cười điên dại...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 14.11.2006 20:25:33
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng trưa hè Tự Do...

Hắn về lại Sài Gòn đang đêm. Đèn đường đỏ mắt đón hắn như chờ mong từ lâu lắm. Ngỡ ngàng nhìn ly cafe rất nhiều đá đặc biệt chỉ có ở phương nắng nóng này, bâng khuâng đốt lên cho mình riêng một điếu Craven quen thuộc giữa âm vang xôn xao tiếng chèo kéo chào mời xe ôm, và tiếng rao hàng sáng sớm, thấy ngai ngái cay cay.
Cô bán hàng nhìn hắn:
- Về đâu hả anh?
- Về đây.
- Nhiều hành lý dzậy?
- Ừ, đi xa mới dzề.
...
Phải đi xa mới về, đứa con lưu lạc, đứa con chẳng phải chính gốc, nhưng máu thịt có phải là máu hòa nước mắt mà nên?


huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 15.11.2006 09:13:55
Chừa một chút cho nghìn sau lỡ dở
Mộng ru hồ thành xác bướm linh lung
Gom kỉ niệm vào trong thơ hoảng hốt
Ngần ngại tay tìm trũng mắt xanh xưa...

_HN_
Ngợp ngợp tàn hoang và bé dại vây quanh. Chút nắng thoi thóp không cứu nổi ngày trầm buồn xám ngoét. Cược linh hồn trong sấp ngửa nhân gian. Rồi lệ xanh hóa đá bỗng ngàn ngàn...
Hắn ngồi uống cafe trong tiếng kèn cựa chợ búa. Nhìn cô hồn nhiên đong đưa chân, lí lắc mái tóc đuôi gà, thấy thương lạ. Hỏi mình: " lại thêm một trời oan khiên?"...
Trốn mặt bạn bè không gặp. Những dòng tin qua vội vã trên điện thoại khiến hắn ngán ngẩm, tắt nguồn, vứt chỏng chơ trong góc phòng. Còn có gì vui trong những bữa nhậu, trong những buổi cafe nhạt nhách tán tỉnh cưa cẩm nhau?
Bàn tay hắn nắm chụp được quá nhiều, chính vì thế mà xem như chẳng còn gì đọng lại! Khi hắn được cũng là lúc hắn biết mình một lần thêm đánh mất niềm tin vào sự chung thủy của một người đàn bà...
Tự nguyền rủa mình khốn nạn, để những mảnh vỡ long lanh của trái tim những người đàn bà cắt đứt tanh bành vụn nát mà vẫn cười khì khì đểu cáng được! Để dị nghị điên cuồng quân tập về trên đầu với những lời tiếng điêu ngoa. Không cười, thì khóc. Mà khóc thì nước mắt còn phung phí rẻ mạt. Cười thì hóa ra hắn là đứa lừa đảo gian ngoan. Thôi thì gian ngoan nhận về cho vẹn đẹp hai bên... Để hắn muôn đời là kẻ tình si mê mải, để những người đàn bà được đẹp trong thánh thiện trong mắt những ngốc dại thi nhân, để hắn tự phong thánh tước cuồng ngông đại tướng quân...
Nước biển mặn, nước mắt cũng mặn. Muối làm từ nước biển, thì nước mắt sẽ hóa ra gì? Muối-nước-mắt-kết tinh? Hay vũng-điêu-linh tàn tạ?
Buổi này ngồi ôn lại rong rêu, hồn theo gió qua đèo, viễn du...


huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 15.11.2006 09:55:13
Giọt Lệ Cho Mai Sau
_ Từ Công Phụng _



*
Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người
người buồn cho mai sau, cuộc tình ta tan mau
Thoáng như chiếc là vàng bay
mùa thu qua, mùa thu qua hững hờ
Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười mưa trên tình người
lệ nào em sẽ khóc ngàn sau

Với đôi tay theo thời gian tôi còn
một trời mây lang thang, một mình tôi lang thang
Lá vẫn rơi bên thềm vắng
từng thu qua, từng thu qua võ vàng
Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên cuộc đời mưa như nghẹn lời
lệ này em sẽ khóc ngàn sau...

ĐK:

Một mai khi xa nhau
người cho tôi tạ lỗi
dù kiếp sống đã rêu phong rồi
Giọt nước mắt xót xa
nhỏ xuống trái tim khô một đời tôi tê tái

**
Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời
Một trời tôi thương đau, một trời em mưa mau
Sống buông xuôi theo ngày tháng
từng thu qua vời trông theo đã mờ

Lệ rơi trên tim tôi, lệ rơi trên đôi môi
Yêu nhau một thời xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi
Yêu nhau một thời xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 18.11.2006 18:25:12
Điên. Nổi điên.
Âm u. Đi tìm mình mãi không gặp. Bước chân về những rùng rợn, vào cửa địa ngục gặp quỷ sứ, quỷ sứ đuổi không cho vào. Dek thèm lên thiên đàng gặp ai.
Mộng xiêu rồi như bóng chiều ngả ngớn
Lùm bụi nào vùi xác gã lang thang
Dấu chân điên dẫm nhầy nhụa hoang tàn
Trăng lạnh lẽo khóc cuộc tình như bỡn...
Những đêm say liên tiếp không mua nổi một tiếng cười trẻ dại hôm nào. Mưa trên bến tiêu điều không đánh thức nổi tiềm thức ẩn trong sa mạc thùy dương liễu tận...
Chiều nay về nhận được tin phương xa, ngơ ngẩn đứng ngóng. Lơ láo nhìn những con người méo mó hình dạng đang đi vất vưởng trên đường. Vùng cỏ áy Ô Giang có còn khóc thương một người tự trầm mình vào thủy chung đoạn tuyệt? Bãi bờ nào châu ngậm máu kết thành trai? Mửa những trận phai tàn vào hứa hẹn...
Ai người khóc những người điên nói nhảm trong trận chiến khốc liệt buổi này, nơi computer duyệt tất cả vần, duyệt luôn hỏi ngã tinh vi?
Bắn một mũi tên bay vào hư không gãy khúc, nhờ cánh gió nào nâng đỡ đường bay nghịch ngạo thảm liệt mà đưa về gặp một ngấn tích son xưa?
Người bảo thu buồn, sao ta thấy vượt qua thu, đông này còn tê tái, và xuân sau chưa hẳn đã hồi sinh?
Câu hỏi chỉ là hỏi với riêng mình...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 19.11.2006 10:04:56
Em sẽ khóc khi nhìn trong khoé mắt
Có một người đi lại lang thang
Còn ghì giữ ẩn tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn
_BG_
 
Sao lại còn ghì giữ chút gì? để thiên thu gọi tên nhau mãi? mà không kịp về lại đầu bãi mía hẹn thề? nương dâu thẹn thùng đôi giỏ song song?
Kiếp một thằng nghệ sỹ là trời ơi đất đánh! Lỡ hẹn với truông đèo phù vân. Có lên đến Hải Vân quan hùng vĩ mà nhìn xuống đèo truông thấp thoáng trong sương lam sớm chiều lãng đãng, thì cái lời nói ghì giữ ẩn tình trong cỏ nhặt mới may ra có thể cảm được chút nào của mộng ước xa xăm như kiểu của mộng:
Đùa với tuyết rỡn với vân
Một mình nhớ mãi gái trần gian xa...
Từ đi lạc bến giang hà
Từ mê muội đến rêu tà hôm nay...
Muôn năm tình tự chốn này, cho tơ hong mãi đêm ngày chẳng khô, mưa đêm khóc lệ giang hồ, bàn chân phiêu bạt đè mồ hoang liêu, ngó lên thấy mặt trời chiều, bâng khuâng mộng nhớ mỹ miều đường xưa...
Không biết trong đầu óc hắn nghĩ gì khi nhìn mọi người ùa vào chửi bới trên một trang thơ? Đầu óc như một khối nước đen thum thủm mùi. Đủ mùi.
Đau ốm giữa cuộc hành trình còn để trôi lững lờ không định. Cái vô định bát phương ấy làm hắn lênh đênh, làm hắn khoái tuyệt. Mà chính có lẽ vì thế, chẳng bao giờ có thể dừng chân nổi để nuôi hy vọng gia đình.
Là màu lửa tắt? Hay màu tàn tro ấp ủ chút than hồng trong dạ? Dù màu gì cũng nhàn nhạt lười lười...
Đảo ngược thảy thảy mọi sinh hoạt cho ngông nghênh lên ngôi, cho tê buốt thấm từng ngóc ngách xiêu lệch, nhìn ngó vào từng vết thương mà cười hênh hớ...
Gục xuống bàn phím... rồi mơ thấy mình bay lên...
 

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 20.11.2006 19:40:30
Có người giũ mộng phố đông
Đi về trầm đục chăn không lạnh mình...  
Đêm vẫn trôi qua vô tình. Chiều nay nhìn ra ô cửa kính nhỏ và nhìn những cành cây xiêu loạn trong cơn mưa tầm tã. Giấc ngủ bị máy động. Hắn thảng thốt nghĩ về những cơn mưa.
Cơn mưa nào nhìn em bé dại đạp xe đi về từ trường học, bóng nhỏ nghiêng trong chiều u uẩn xám mù; cơn mưa nào trên phố đông người Sài Gòn, lêu bêu đi qua phố, không nón mũ, không áo mưa, để nhận thấy tuổi trẻ với dòng máu căng tràn ngông ngạo được vuốt dịu những vết bầm từ xô bồ thị thành; cơn mưa nào gõ những phách mong manh xuống Tràng Tiền cho sóng nước xôn xao hỏi thằng điên mô vừa ghé tới?; cơn mưa nào Hà Nội nhoè nhoẹt đèn đường đỏ mắt tèm nhem những hoang du rệu rã gót hành trình; cơn mưa nào Bắc Giang lạnh buốt đường về sau cái kỉ niệm ni cô xua đuổi; cơn mưa nào...?
Cơn mưa nào trong triết lý bi đát hòa thăng thành bi tráng diễm tuyệt trong "A Farewell to Arms" của Hemingway mà sau này Clement Rosset chối bỏ tất cả những triết lý khác để nâng thành một tư tưởng bất khả diễn?
Cơn mưa nào phủ mộng hẹn hò của những tình nhân chờ nhịp Ô nối bờ chênh vênh? cho lứa đôi về gần nhau một ngày sau bao nhiêu khắc khoải?...  
Cơn mưa nào? Cơn mưa nào cũng thế, cũng mang những kỉ niệm, tan tác buồn. Cơn mưa nào không mang theo những giọt mặn long lanh ướt đẫm hoài cảm len lén? những êm lạnh thở dài? những trầm tư ngong ngóng? những lắng đọng phôi pha úa màu?...
Mưa dịu dàng, mưa giông bão, mưa huyền ảo, mưa lung linh, mưa chung tình, mưa bội phản, mưa lãng đãng, mưa tan hoàng, mưa lê thê quan thiết, mưa cách biệt, mưa trùng phùng, mưa mông lung thao thức, mưa mơ hồ sương bóng tiêu diêu, mưa đìu hiu muôn trời dồn tụ...
Dòng tưởng suy đi đến cạn kiệt, quay trở về một vòng khác điêu ngoa, con người! Bỏ lại sau lưng là mất mát, đằng sau mất mát là gì?...Tất nhiên làm sao cầm giữ hết? Nói làm sao cho hai chữ cầm giữ trên cõi đời mà từng ngày từng đánh mất mai một dần dà?
Lặng yên nhìn mưa chiều ầm ào mang theo gió lạnh lùa vào căn phòng bé nhỏ ở một xứ nhỏ cách xa Sài Gòn, trong đặc quánh cô đơn cùng cực, hắn biết, kiếp mình đầy những-cơn- mưa-rồi-như-thế-sẽ-là...
 

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 22.11.2006 17:03:55
Chẳng nghĩ gì được nữa.
Máu tuôn từ ngực, chỗ trái tim già nua phập phồng. Chết. Ám ảnh. Ma loạn, đầy những bóng ma trơi chập chùng quay cuồng...
Những huyên náo. Những đại hải tràn sóng nộ dục. Phủ. Cuốn. Ngập. Điên. Tưởng. Phiền. U lệ lăn lăn...
Em sẽ về chứ?
không, sao em phải về?
em không về anh chết mất, bao nhiêu cơn sóng từ đâu về đây dâng ngập môi và mắt anh. mặn lắm...
vì anh thôi
sao lại vì anh? vì anh yêu em ư?
có lẽ là như thế
em lúc nào cũng có lẽ. thế là quái quỉ gì?
em không biết, nhưng em còn lang thang vất vưởng nhiều hơn anh, qua bao tay thằng đàn ông nhơ nhuốc rồi...
em đau khổ lắm à
không hẳn, em chẳng biết cảm giác của mình... em thấy hình như mình vui...
tởm thật!
ừ tởm thật! đêm qua em mơ thấy sương loang ướt hết áo, vầng tóc anh, và mồ hôi, và máu nữa, anh ah! em chẳng biết...
thế quái nào em cũng chẳng biết. Em làm anh nhớ ngày chúng ta còn hoang mang cởi truồng bên nhau...
anh nhớ thật à?
vâng, anh nhớ. Em đẹp như một con mọi ở núi rừng. Nhưng bây giờ em ah, ngay cả những con mọi ở những bản làng xa xôi cũng biết xài điện thoại di động rồi... so sánh như thế chỉ là so le thôi...
ừ, em hiểu cho cảm giác của anh, nhưng anh phải sống chứ
anh vẫn đang cố sống mà.
thế thì tốt rồi...
nhưng mà em ơi, anh luôn ám ảnh bởi máu và vùng ngực đầy ánh trăng của em, vùng ngực thơm như sữa lúa và dịu mát như lụa Hà Đông... anh nhớ làng Vạn Phúc...
em cũng chẳng biết nói gì cùng anh, em phải đi rồi! phải đi rồi anh ạ! em chỉ có thể gặp anh trong những cơn mơ lãng đãng của anh thôi. mà, mọi người có biết anh mơ thấy em không?
có. à, không, hình như họ chỉ biết đại khái rằng anh thường mơ và hơi điên... họ lơ láo hỏi anh tại sao anh mơ khủng khiếp thế? anh ú ớ trả lời, nhưng trả lời thế nào thì bây giờ anh đek nhớ gì cả! mà em sao quan tâm nhiều đến lũ điên ấy thế?
không, không phải thế đâu. em muốn biết người trên dương gian sống thế nào thôi... em chợt nghĩ em hạnh phúc biết bao nhiêu khi em sống dưới âm u 81 tầng địa ngục đầy quỷ sứ và dạ xoa này... chúng quỷ quái nhưng em biết rằng chúng quỉ quái. còn người trên kia sống rắn rít mà sao khuôn mặt người ta ngây thơ thế kia hả anh?
em hỏi thế làm sao anh trả lời, chùng giết anh mất... ồ, em ah, anh lại thấy máu sắp loang ra... ừ, loang rộng ra rồi...trời ơi, ngập ngụa! em đi đi...
người đàn bà xõa tóc u tái kia nhe răng cười buốt giá, nụ cười đẹp như một tia sáng he hé của một ngày âm u ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới sau cơn bão Xangsane... phất phơ điệu dáng u nùng, vương trăng cổ mộ ngập ngừng bước chân, bỏ mùa lúa trổ bâng khuâng, hồn xuân ngập ướt mấy vầng mây bông, đêm le lói chút điểm hồng, người lênh đênh mộng mặn nồng bóng ma...
bước chân nàng phiêu du qua tôi đêm đó, còn chút kỉ niệm úa nhàu theo chiều con nắng ra đi...
thét lên, gầm lên, trào huyết, mắt mờ ướt, chân tay loạn nhịp oan khiên, xương sống le te ớn lạnh, choàng tỉnh cơn mê khật khùng...
 
 
 
 

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 23.11.2006 17:36:34
Những người điên thì hay có những điều tơ tưởng mộng mị khác thường. Trang và Huệ cùng nhau nhìn cá. Cá vui? Không phải là cá sao biết cá vui? Không phải là ta sao biết ta không biết? Câu chuyện xưa nghĩ tới phận mình giữa vòng vây trần gian...
Muôn người mặc khải những điều trở thành chân lý. Khốn khó thay! Ta không phải muôn người... Và cứ cà rỡn đi trên hai đôi chân của mộng và yêu người lạ quen như kẻ khùng Sở Khanh khánh tận tài sản tình yêu và như con bạc khát nước gỡ gạc dăm ba đồng xu làm trò vui qua đêm...
Mưa có rơi và nắng có phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
...

Mây có bay và em có hay
Ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất ngây
Men yêu thương đã thấm cuộc đời.
Một lần nào đó bước bên em âm thầm
Một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.
Yêu em ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ.

...
 
Mưa đã rơi và nắng đã phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người???

Câu hỏi vẫn cứ bình thường như bao câu hỏi và kẻ điên vẫn đi trên sa mạc riêng mình, một sa mạc rộng gấp triệu lần Sahara, không ốc đảo nào mang màu xanh hứa hẹn ban sơ...

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 24.11.2006 18:15:40
Ngay cả nỗi đau cũng hóa đá không ngờ. Hắn thô kệch xù xì hóa đá. Hắn xa lạ với cái gọi là bè bạn, chỉ biết trâng mắt nhìn những người đi qua, có chút gì vương vướng. Lạ nhỉ?
Lếch thếch vào đọc thơ của vài người quen, chẳng thấy gì. Nhạt dếch. Có kẻ nói: hắn chỉ yêu thơ mình. Điên thật! Những Rimbaud, những Hoelderlin, những Basho, những Bùi Giáng và... lơ đễnh nhà thơ nào đó. Yêu theo kiểu xa xôi như thế, chẳng ai chấp nhận cho, cũng là lẽ.
Nhiều khi muốn trần mình ra cho minh bạch dễ nghe, nhưng rồi cứ thế. Giá cho phép mình biến thành một người khác. Làm sao được?  
Ngủ mãi. Chiều nay lọ dọ mở máy, nhận được cả tá sms từ handphone. Cancel tất. Ngó nhìn lơ mơ...
Mai mốt còn nhìn thấy ai trên cõi?  

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 25.11.2006 21:49:10
Thôi thì thôi thế thế thì thôi
Thế thì thôi thế thôi thì thế
Thế thế thôi thì thế thế thôi
Thì thì thôi thôi thế thôi thì...
 
Cũng là chữ thế thì thôi, lem nhem đến tận cuối trời còn vang, dạ thưa con chữ ngàn ngàn, xoang ca khánh tận muôn vàn lênh đênh...
Chiều nay mưa trắng xóa, mưa đến tận lúc trời bắt đập sập then. Hắn mở cửa sổ cho gió lạnh lùa vào, rồi đứng bên cạnh nhìn những giọt nước bắn tí tách ướt lạnh. Ngày buồn đều đặn, đều đến mức như là sinh đôi, giống nhau chằn chặn...
Hơi thở mắc nghẹn, không nói lên được gì thêm. Cổ cứng ngúc ngắc ngoảnh trước ngoảnh sau đều bất thành. Nhìn thẳng mãi thì chán, mà ngẫm thì có gì chẳng chán?
Nhìn giấc ngủ của người khác, hắn muốn thắt cổ chết. Để ngủ trọn vẹn. Thế mà, không, phải sống. Lỡ lầm mang thân bụi với cát cũng là hình hài...
Thèm về biển lại, con sóng ghì trên đầu ghềnh xa gọi gào thê thiết. Bọt tung và khát vị muối mặn nhân gian...
Chiều nay thêm tiếc dã tràng, làm chi mang mãi hoang mang phí hoài, lời lời tiếng tiêng man khai, cũng trôi như nước xuôi dài miên man...
Nổi cơn.
 

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Phù Đăng Nguyên Ơi! - 26.11.2006 21:25:12
Đói và mệt.
Đói lả. Mệt rũ...
Bước chân lên rồi bước chân xuống. Ngập trời gió hoang. Nhận những lời trách cứ không đầu không cuối. Chán ngắt. Tẻ nhạt như nước ốc chưa pha tiêu mắm...
Nản. Muốn khóc. Thật to. Khóc như đứa trẻ mất một món của quý. Như mất cha mất mẹ...
Mà không, vì hình như lúc mất mẹ, hắn không khóc. Cả nhà cũng chửi bới hắn như lúc này thiên hạ đang ùa nhau nói xấu sau lưng hắn. Lông bông. Không nghiêm túc...
Hà hà. Chết. Quái lạ là sao hắn còn chưa chết???
 

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 255 bài trong đề mục