RE: Phù Đăng Nguyên Ơi!
-
22.11.2006 17:03:55
Chẳng nghĩ gì được nữa.
Máu tuôn từ ngực, chỗ trái tim già nua phập phồng. Chết. Ám ảnh. Ma loạn, đầy những bóng ma trơi chập chùng quay cuồng...
Những huyên náo. Những đại hải tràn sóng nộ dục. Phủ. Cuốn. Ngập. Điên. Tưởng. Phiền. U lệ lăn lăn...
Em sẽ về chứ?
không, sao em phải về?
em không về anh chết mất, bao nhiêu cơn sóng từ đâu về đây dâng ngập môi và mắt anh. mặn lắm...
vì anh thôi
sao lại vì anh? vì anh yêu em ư?
có lẽ là như thế
em lúc nào cũng có lẽ. thế là quái quỉ gì?
em không biết, nhưng em còn lang thang vất vưởng nhiều hơn anh, qua bao tay thằng đàn ông nhơ nhuốc rồi...
em đau khổ lắm à
không hẳn, em chẳng biết cảm giác của mình... em thấy hình như mình vui...
tởm thật!
ừ tởm thật! đêm qua em mơ thấy sương loang ướt hết áo, vầng tóc anh, và mồ hôi, và máu nữa, anh ah! em chẳng biết...
thế quái nào em cũng chẳng biết. Em làm anh nhớ ngày chúng ta còn hoang mang cởi truồng bên nhau...
anh nhớ thật à?
vâng, anh nhớ. Em đẹp như một con mọi ở núi rừng. Nhưng bây giờ em ah, ngay cả những con mọi ở những bản làng xa xôi cũng biết xài điện thoại di động rồi... so sánh như thế chỉ là so le thôi...
ừ, em hiểu cho cảm giác của anh, nhưng anh phải sống chứ
anh vẫn đang cố sống mà.
thế thì tốt rồi...
nhưng mà em ơi, anh luôn ám ảnh bởi máu và vùng ngực đầy ánh trăng của em, vùng ngực thơm như sữa lúa và dịu mát như lụa Hà Đông... anh nhớ làng Vạn Phúc...
em cũng chẳng biết nói gì cùng anh, em phải đi rồi! phải đi rồi anh ạ! em chỉ có thể gặp anh trong những cơn mơ lãng đãng của anh thôi. mà, mọi người có biết anh mơ thấy em không?
có. à, không, hình như họ chỉ biết đại khái rằng anh thường mơ và hơi điên... họ lơ láo hỏi anh tại sao anh mơ khủng khiếp thế? anh ú ớ trả lời, nhưng trả lời thế nào thì bây giờ anh đek nhớ gì cả! mà em sao quan tâm nhiều đến lũ điên ấy thế?
không, không phải thế đâu. em muốn biết người trên dương gian sống thế nào thôi... em chợt nghĩ em hạnh phúc biết bao nhiêu khi em sống dưới âm u 81 tầng địa ngục đầy quỷ sứ và dạ xoa này... chúng quỷ quái nhưng em biết rằng chúng quỉ quái. còn người trên kia sống rắn rít mà sao khuôn mặt người ta ngây thơ thế kia hả anh?
em hỏi thế làm sao anh trả lời, chùng giết anh mất... ồ, em ah, anh lại thấy máu sắp loang ra... ừ, loang rộng ra rồi...trời ơi, ngập ngụa! em đi đi...
người đàn bà xõa tóc u tái kia nhe răng cười buốt giá, nụ cười đẹp như một tia sáng he hé của một ngày âm u ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới sau cơn bão Xangsane... phất phơ điệu dáng u nùng, vương trăng cổ mộ ngập ngừng bước chân, bỏ mùa lúa trổ bâng khuâng, hồn xuân ngập ướt mấy vầng mây bông, đêm le lói chút điểm hồng, người lênh đênh mộng mặn nồng bóng ma...
bước chân nàng phiêu du qua tôi đêm đó, còn chút kỉ niệm úa nhàu theo chiều con nắng ra đi...
thét lên, gầm lên, trào huyết, mắt mờ ướt, chân tay loạn nhịp oan khiên, xương sống le te ớn lạnh, choàng tỉnh cơn mê khật khùng...