Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 17 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 15.09.2006 13:42:58 (permalink)
Không hiểu sao mọi cảm xúc của hắn cứ nhàn nhạt khi ở cạnh người khác. Đó là những điều khiến hắn đôi khi trở nên quái dị trước mặt người khác. Đôi mắt sâu càng sâu hơn bao giờ.
Hắn ở trong một ngõ sâu trong phố nhỏ cạnh trường Kiến Trúc. Điện thoại mất sóng, bạn bè nhăn nhó khi gặp, cô thì dỗi. Chẳng biết thanh minh thang nga thế nào. Làm thế thì cũng chẳng ra gì, có khi còn tệ hơn. Ràng buộc đôi khi là không thể tránh khỏi, nhưng nếu không có những yêu thương có vẻ chán nản đó, nhiều khi hắn cũng lại thấy mình nghĩ ngợi vu vơ...
Hôm nay hắn xuống đất, không ở trên trời, không nằm trên mây trắng. Cơn say dường đã có phần nhạt. Câu chuyện hắn nói với mọi người cũng có vẻ thực hơn. Nhưng cũng chính trong lúc ấy hắn thấy hận mình hơn bao giờ bởi cái vẻ điềm tĩnh khốn nạn khéo léo kia. Nếu anh đau, thì có nên rên la? Câu hỏi hắn không bao giờ trả lời được. Ngố.
Có đôi mắt nào dõi theo hắn từ phương nào nắng ấm. Từ vùng giá lạnh về miền nắng ấm, khoảng cách là bao xa?
#91
    huyennguyen 16.09.2006 11:19:58 (permalink)
    "Hà Nội thế nào?
    Bao nhiêu năm rồi chưa về lại, những hồi tưởng luôn ẩn hiện ma quái trong những bận máu huyết quyết liệt đòi ra đi.
    Bây giờ là rạng sáng. Đang ở ngang bụng của bà mẹ chữ S. Ra? Vào?
    Gò đống lô nhô...
    Núp sâu vào túi bình yên. Bình yên ru ngủ bằng ca dao, bằng câm lặng. Nhưng gió vẫn thổi, may vẫn bay, người vẫn thở, thì có dòng chảy nào sẽ không ra biển mà ngược ngạo quay về đầu nguồn?
    Trăng suông. Hơi rét. Gió mùa hành phương Nam.
    Thu đã đạt đến độ sung mãn tròn căng như ngực thiếu phụ qua một cơn đau.
    Một cơn đau...
    Nếu là hai cơn đau?
    Thu sẽ nhạt. Như cái lạnh sẽ không còn se se. Như cội xoan sẽ không còn nửa vàng nửa xanh trên cành. Như áo gió sẽ không còn choàng hờ trên vai thon...
    Như mai đây sắp sửa?
    Kim giờ chạy qua khỏi số 4.
    Nhưng trăng còn lưu luyến bầu không. Lẩn quất đâu đây trong hơi lạnh vị ngọt của sương sớm. Lẩn quất đâu trong hắn đôi mắt người ở xa... "

    Đấy là những dòng ghi khi hắn ở Quảng Nam và soạn sửa ra Bắc.
    #92
      huyennguyen 16.09.2006 22:53:00 (permalink)
      deleted by Nguyen.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2006 10:10:15 bởi huyennguyen >
      #93
        huyennguyen 17.09.2006 23:03:32 (permalink)
        Hà Nội về đêm lung linh say. Phóng xe bạt mạng để tìm chút gió thốc trên đường về. Đông vui đấy, mà lạnh lẽo cô đơn cũng đây. Tìm hơi ấm đâu trong đêm thu Ha Nội lành lạnh? Người ấy ở phương trời xa mù...
        Giống như những con bài xấp ngửa trên mặt chiếu cuộc đời, vẫn hoài ngớ ngẩn đầy đam mê vay trả đỏ đen.
        Hạnh ngộ. Trùng trùng xa ngái những chân mây chia biệt rã rời...
        Đêm về đường bỗng mộng chơi vơi...
        #94
          huyennguyen 18.09.2006 10:38:58 (permalink)
          Sáng, còn chưa kịp mở mắt, chú gọi: "Dậy đi ăn sáng con ạ! Mày ngủ gớm thế!"
          Biết làm sao hơn? Mệt thì ngủ. Hỏi lạ.
          Nhưng cũng lồm cồm bò khỏi giường, rửa qua cái mặt, chạy ào qua bên cổng chung cư. Bánh ướt, theo cách gọi của người Hà Nội là bánh cuốn, nóng hổi bốc khói, cay xè. Ăn trong cái hơi lạnh của buổi sáng Thu khe khẽ đậu quanh đây, nhếch nhác nhưng thú vị.
          Thả bộ tà tà ra trước ngõ trường Kiến trúc, các sinh viên dừng xe buýt, lên xe buýt nhộn nhịp xôn xao. Cái làm hắn thích ở Hà Nội là giọng nói, nhiều khi nghe buồn cười cực. Nhưng, ơ hay, "buồn cười cực" lại là một từ Hà Nội gốc, nhỉ? Loài người vẫn hay chỉ trích hoặc bĩu môi trước cái gì đó, nhưng chả biết là cái gì đó đã ngấm vào máu tủy của mình. Như thằng dốt lại cứ hay lên mặt dạy đời triết lý vẩn vơ. Khơ khơ...
          Quán net hẻm nhỏ, chị chủ quán nghiêng ngó lom lom. Ấy là hôm đầu, bây giờ thì quen, lại cười vui, kiểu hơi ngao ngán, khi thấy hắn tấp xe đứng sựng bên lề đường, tắt máy, và leo ra khỏi chiếc mô-tô trong vòng 1 giây.
          - Sớm cậu nhỉ?
          - À, hôm nay bị dựng đầu dậy từ tinh sương...
          - Thế Hà Nội hôm nay nắng to mất.
          - Hahahah...
          Không thấy người quen trên yahoo. Nick của ai đó sáng, nhưng chẳng biết nói gì. Lâu lâu lại thấy tắt. Càng chả biết tính sao. Hắn hay quan tâm tới cảm giác của mình một cách đặc biệt chăm chú. Có thể vì một điều nhỏ mà cả ngày vui to.
          Chán. Ơ hay, chán thì out thôi. Hắn sao thế nhỉ?
          Tự cười vào mũi mình...
          #95
            huyennguyen 19.09.2006 10:36:07 (permalink)
            Cafe với thằng bạn từ Nam ra. Lòng vòng phố. Phố bỗng nhiệm màu trong cơn đau. Cơn buồn nôn chợt trỗi dậy đòi tuôn ra ngoài. Ai hay nỗi đau vẫn cứ lắt lay hoài nỗi nhớ. Thằng trộm ấy cứ đột nhập vào những bức không ngờ.
            Vào room. Mọi người rủ nhau về nhà cô bạn gái cùng nhau hò hét cho thỏa chí phiêu bồng ăn chơi. Kể cũng lạ, mới đây đã tuần lễ, đã quen thân như từ lâu lắm. Dân Văn Thơ có khác.
            Chợt nghe cơn buồn nôn chợt dứt. Cái gì đó chợt len lỏi âm thầm. Hình như niềm vui bè bạn. Lâu lắm chẳng biết thế nào là vui chung. Chỉ có buồn riêng. Nhiều khi thấy tẻ.
            Phải nổ bùm một nhát.
            Thì nổ bùm vậy.
            umumbumbum
            ...
            #96
              huyennguyen 20.09.2006 00:25:40 (permalink)
              Đêm. Phóng xe như điên. Một thằng khốn nạn nào? Chưa kịp chửi vì nghe tiếng xe rất gần và thay đổi hướng liên tục hẳn là đang chạy theo mình, thì ầm! Quay lại, máu, những miếng nhựa, và sắt vụn văng tứ tung. Hạ ga, giữ côn, nhả số, chiếc xe gầm lên lướt tới khi hai tay đột nhiên tê dại.
              Suốt đường về vẫn thấy máu.
              Nguyên! Cái gì vừa diễn ra?
              Ngực nghẹn thở. Bao nhiêu lần rồi?

              Thu lạnh kinh khủng.
              Hà Nội ơi! Ta có thêm một kỉ niệm với ngươi!
              #97
                huyennguyen 20.09.2006 21:59:13 (permalink)
                Nằm nguyên một ngày trong nhà, nghe tiếng xe qua ngoài ngõ. Bạn gọi điện rủ cafe. Không lên được. Nỗi buồn trôi qua chầm chậm, gặm nhấm mòn mỏi như tiếng của mọt ăn dần từng thớ gỗ trí tưởng. Mòn mỏi đến độ tưởng tượng như êm ái đã giết chết thằng điên ấy. Chết không một tiếng động. Chết trong trời đáy mắt thăm thẳm xa xôi. Chết trong chiều thu như cái lá vàng xác xơ cánh gió.
                Phố ngoài kia chắc nắng đương vàng trong một chút yêu thương vừa chớm chớm. Tập thơ đọc tronng nhung nhớ sao buồn như nghẹn. Chịu không nổi. Cực độ man dại.
                Đêm lò dò online. Offline của cô bé: "Dẫn em đi cafe nhé?" Biết đấy là đâu?
                Câm lặng nguyên màu.
                #98
                  huyennguyen 21.09.2006 19:37:48 (permalink)
                  Thơ chẳng đến. Ngày dài thêm. Cô đơn bủa ngập. Nhìn đâu cũng thấy thu lạnh. Có chút ấm áp nào của những tin nhắn bâng quơ thì đỡ buồn. Nhưng cái lười lĩnh vẫn đầy trong người. Đọc thơ người, thấy người buồn đơn độc chẳng khác gì mình, chạnh nghĩ đến mai sau.
                  Cũng hiếm khi có ai làm cho hắn thấy chạnh lòng và chấp nhận mình buồn, mình đau. Cái ngang ngược riết rồi quen, chẳng biết làm thế nào cho những niềm riêng lặng lẽ. Lặng lẽ khơi lên, lặng lẽ đem chôn sâu.
                  Vác mặt ra phố lúc 5h chiều. Phố đông. Nắng chiều nhàn nhạt.
                  Giận dữ với chính mình, đột nhiên thấy thế. Cái quái gì thế nhỉ? Chén trà bỗng ngọt như đường, chả thấy đắng gì cả. Những vòng khói thuốc buồn tẻ bay lên như vẽ một ngày u ám lả lơi đú đỡn với thằng ngốc đang mơ màng đưa mắt nhìn đâu đâu xa...
                  Tưởng tượng thế nào cho những ngày còn sống lắt lay tại đất này hở Nguyên?
                  #99
                    huyennguyen 22.09.2006 11:47:19 (permalink)
                    Sms cho bạn: "Sáng, ngồi nhìn ra ngõ. Uống tiếng chân đời. Dốc mù sương khơi..."
                    Bạn hỏi: "Vì sao mà uống tiếng chân đời?"
                    Có lẽ khát.
                    Nhiều hôm nằm nghe những âm thanh của đêm dòn dập như sóng ngàn dâng triều cuồn cuộn. Buộc bàn chân về một miền nào khác. Trống rỗng. Đơn độc. Nếu bước chân có thể dừng thì tốt.
                    Nhưng trái tim vẫn thúc giục ra đi. Nghe ra có vẻ sến, rất sến. Những niềm cũ tưởng nguôi ngoai. Chẳng bao giờ được.
                    Thế là thi nhau đua nở khoe sắc bồn chồn rạo rực.
                    ...

                    Đêm qua uống trà cùng với ba người bạn quen. Không đầu không cuối, nhởn nhơ hí hửng, lắt lay buồn phiền. Nếu có thể, thì mọi chuyện sẽ không đầu không cuối mãi như thế chẳng tốt hơn nhiều?
                    Vấn hỏi mình trong những im lặng, rốt cuộc vẫn cứ lòng vòng quanh quanh. Hơi thở chậm nhịp như người chết. Nhưng không chết. Cứ thế lại sống, lại phải sống.
                    Đường hiu quạnh bóng người...
                    huyennguyen 24.09.2006 16:27:29 (permalink)
                    Hắn tưởng tượng một thế giới chỉ có người chết. Và ở đó hắn đi trong miên man đêm. Để khóc. Một mình. Và cười cũng một mình.
                    Cuồng rồi. Lại cuồng. Nhớ một người xa xôi...
                    Biết đường tim chơ vơ. Triền môi khát.
                    Con đường thơm hương hoa sữa. Nói trong gió:" Những lúc đi một mình thế này có lẽ đã nghe tiếng xe máy gầm vút trên đường" Người hỏi ta: "Vì sao?". "Có lẽ chạy trốn. Không biết chạy trốn cái gì. Sự mềm yếu của cảm xúc? Hay sự cô độc chợt vùng đứng lên trên đỉnh gió ngàn miên u?"
                    Im lặng cùng nhau về qua Long Biên. Lộng ngát hương tóc người. Lời hòa trong sóng nước mênh mông thâm thẫm màu tối dưới chân cầu. Và đường tàu chạy qua ì ầm trong đêm. Người bảo thích đi tàu đêm về nơi cũ.
                    Nghe tiếng đường tàu lắc lư và những âm thanh trong vun vút cảnh vật qua đường, có lẽ đó là cái thú vị của tàu đêm. Vì đêm yên lặng. Nên trả cho người ta cái cảm giác thực đã không còn nhiều lần được gặp. Biết đâu trong ta, trong người còn những góc hoang vu riêng? Mà làm sao để không có những miền cỏ dại?
                    ...
                    huyennguyen 25.09.2006 11:55:52 (permalink)
                    Ta đi về, mắt vẫn hướng phía nhà em khói len lén như chiều bươm bướm hoang vu nồng nàn. Người xưa hát khúc diêu bông, riêng tôi vẫn cứ phiêu bồng rêu rong như loài mắt muộn đã chỉ lối hoang đàng...
                    Em ạ, tôi chỉ là... Tôi chỉ là gã điên du ca trên nước mắt và vết thương phai tàn (đã lâu không buồn nhắc nhớ, vì một lẽ gì?), cố quên đi những mộng ảo lâu đài, như con dã tràng ngàn năm cuộn cát vào lòng khơi mê, để một hôm vô thức nảy đề huề... giọt châu, mặn như muối biển...
                    Có những tà áo lụa vẫn trinh nguyên như bất tử miên miên, để cuồng si ta gọi mình mau về gỡ những máu cho hoa xưa trong trắng, để cố ru em ngủ những giấc mộng tràn gian dối, để cố đưa mình lênh đênh theo viễn tượng ân cần thăm ghé hỏi han theo ngày tháng buông dài...
                    Tơ lòng ta vẫn rối khi về ngang qua ngõ ấy, phía nhà em. Ta cố thêm lần lữa vuốt lại mối tơ vò, từng sợi mỏng manh dai dẳng, và bật cười, chợt nói cùng đêm: "Sáp nến tàn hay máu tim ta nhỏ giọt đòng đòng mà gọi tên em cho đến mãi không ngờ? 0 giờ? Giao điểm? Vô cực u thênh? Ở đó ta còn có thể nuôi cho mình một giấc mông khác? Giấc mộng vân đài thơm thoảng hương sen chiếu rọi u u?"
                    ...
                    Hắn ngồi trong net để đắm mình vào cái lang thang, cho dù không còn được đưa chân lang thang trên khắp những ngõ phố Hà Nội. Và bất chợt phổ thơ một người trên diễn đàn kia, thành ra cái cảm giác của mình trong một buổi sáng mênh mông...buồn...lạc lõng...


                    huyennguyen 25.09.2006 17:40:06 (permalink)
                    Hắn lại lên cơn điên. Lời ai lưng lửng đẩy cơn buồn lên thống tuyệt. Hắn chỉ là một thằng điên. Điên .
                    Điên. Nên mới nhớ những gì không nên nhớ. Yêu những gì không nên yêu. Và lang thang mãi mãi trở thành kiếp.
                    Chiều luồn lách khắp những ngõ Hà Nội trong bơ vơ không bè bạn. Tìm không ra ai nữa. Đi cũng không được mà ở thì chẳng xong. Lời hẹn cùng nhau đi lang thang trở nên khó nhớ.
                    Bây chừ chiều rồi. Thế mà hắn điên nhiều quá. Thật đúng là không nên như thế. Đúng là điên!
                    Hahahahaha...
                    huyennguyen 26.09.2006 10:59:25 (permalink)
                    Con đường mình đi sao chông gai? Bước vào đời nhau nghe chua cay... Em ơi em ơi thu đắng môi!
                    ...
                    Sáng còn ngái ngủ lang thang quanh quẹo qua bờ hồ, nghe gió thổi tràn, nghe mắt mơ hồ vướng gió điêu linh xa xôi... Nhìn lá phượng bay bay vãi tung những cánh bé xíu, thấy khó chịu trong người. Khó chịu vì không thể làm sao để diễn tả hết cái lành lành, cái buồn buồn, cái giao chuyển thu đông của trời Hà Nội se se...
                    Chiếc áo phong phanh quá, chợt nhớ lời người: "Phải mặc áo vào đi, không ốm!"
                    Cơn mưa dầm tối qua làm đầu sáng nay nặng nề quá đỗi. Và cái đêm mải mê nói chuyện cùng anh bạn trong bữa đầu tiên ngủ lang thang vất vưởng ngoài nhà mà không biết trời ngoài kia đang dần đi vào sáng. Mải mê, vì dường như chưa có ai có thể chia sẻ với hắn nhiều đến thế về cách nhìn nhận người đời và cuộc sống...
                    Cô nhóc líu lo đủ thứ chuyện trên đời. Xuân nữ. Cho hắn cảm được cái bờ tường già nua đã dựng lên trong phập phồng sương lạnh. Bơ vơ. Chết lặng. Sững sờ. Rồi oan hồn về núi đá đầu thai...
                    Nhớ lời ước nguyện thênh thang
                    Ngựa về núi đá điêu tàn đầu thai...
                    huyennguyen 27.09.2006 11:59:31 (permalink)
                    Buổi sáng trời âm u, hắn ra ngồi ngoài hiên. Đốt thuốc bâng quơ. Suy nghĩ bâng quơ. Hà Nội sáng bỗng không người.
                    Đêm qua về muộn nữa. Chú hắn bảo: "Mi không thể làm điều gì khá hơn ah?"
                    Điều gì khá hơn? Khá hơn ah'? Chết chửa! Quên mất cái điện thoại đã đi rông, gọi không được, tưởng hắn bị bắt cóc chắc? Hắn có bắt cóc người khác không? Chứ ai thèm bắt cái xác lếch thếch bụi bặm hôi thối của hắn? Hahaha...
                    Hôm qua lang thang với bạn nguyên một ngày, nói đủ chuyện trên trời dưới bể, rồi đi về trong bóng mình đổ dài theo bóng lá trên đường Láng. Con đường dài nhất nhì Hà Nội, chợt như một ngõ tối đời thênh thang...
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 17 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9