Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 17 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 28.09.2006 10:19:26 (permalink)
Làm sao về được gần nhau? Dòng sông cây cầu đã gãy!... Dường như ai đi qua ngang cửa... dường như mùa thu...

sáng nay buồn nhỉ? Chẳng biết làm gì... Bạn bè đâu?

Rách. Rách toạc hết vá.

Tự hỏi mình: "Sao có thể đưa vào những trang viết hình ảnh của những người thôi không còn tơ vương?" Rồi tự biết, cái mà thôi không tơ vương ấy chỉ là giả trá của cảm xúc tự giả trá vơi mình. Hắn không phải là Chúa!

Đời khốn nạn như mơ!
...
huyennguyen 28.09.2006 17:44:09 (permalink)
Bước chân chiều nay đưa hắn về bên chỗ cũ. Bâng khuâng trồng cây si. Hôm ấy mưa ướt áo. Nhìn bóng ai đấy lướt qua, rồi lại tiếp tục đi lang thang khắp phố Hà Nội. Nhớ về những lời trốn tránh quanh quẹo thênh thang...
Ai mà không biết rằng hắn là gã khùng?
Chà, khùng thật!
Cái nhạt nhẽo ói mửa được. Đi sâu vào cái buồn phiền thánh ca.
Hai tay đút túi, ngửa mặt uống nắng chiều.
Uống cạn. như muốn cho tà dương đẫm ướt thấm sâu vào máu, vào xương thịt tênh hênh...
huyennguyen 29.09.2006 09:17:26 (permalink)
Gọi tên ngày tháng bằng những nỗi buồn và những tình si chua cay. Lãng tử ơi đêm nay mơ về gần gió...
Tưởng thật có thể về gần?
Truyện ngắn hôm qua hắn đọc được trở về ám ảnh hắn. Cái mặt nạ tuyệt đẹp của sân khấu Nô truyền thống Nhật Bản chợt biến người vợ hiền dịu đau ốm của kịch tác gia kia trở thành khủng khiếp xấu xí, tàn tạ và thảm hại. Phải chăng chính vẻ hiền dịu kia cũng là một mặt nạ? Phải chăng mọi người đang chui sâu vào mặt nạ để không cho ai thấy vẻ đẹp ban đầu? Phải chăng một thế-giới-mặt-nạ đã được hình thành? Phải chăng chính cái nghệ sỹ của hắn cũng chỉ là một mặt nạ...?
Bâng quơ ngó ra ngoài phố. Nắng hình như vàng. Người hình như đi. Hắn hình như nhớ. Ngày hình như qua...



huyennguyen 29.09.2006 16:11:40 (permalink)
Ờ nhỉ! Mình khùng thật! Sao lại đứng giữa trưa nắng thế? Tiếng chuông bên kia tút hoài nhưng không thấy ai bắt máy.
Trưa nắng khủng khiếp! Không hẳn là hắn không quen cái nóng, mà là không thể cầm giữ được cơn buồn nôn chợt dâng lên một lần nữa. Người đi đường nhìn hắn lạ lẫm. Người Hà Nội tò mò...
Chui vào quán bên đường. Quán bé tẹo, nhưng khách đông nườm nượp. Mấy bức tranh cũ xì mốc meo, nhìn ngộ ngộ treo bên bốn bức vách. Chẳng biết tên gì. Ngồi đờ đẫn làm thơ. Lại nhìn ngó. Kệ. Đời nhiều người rỗi hơi ra phết! (Cái câu này hắn lại ảnh hưởng cách nói đâu đó trong mấy quán cóc Hà Nội)... Khốn thế, chả biết tự khi nào lại dở hơi như người ở đây.
Từ Hoàn Kiếm về Thanh Xuân trong 5 phút. Online. Gặp những người bạn ảo. Hừ, ảo với thực! Cứ lẫn lộn chênh vênh. Thế là thế nào nhi?
Gọi cho bạn thân mới quen. Hắn chắc ngủ rồi hay sao mà chẳng thấy máy đổ chuông, cứ tò te tí. Còn mỗi hắn là có thể trò chuyện cùng hắn. Lang thang mãi cũng chán, mọi con đường rồi cũng thành quen. Khi con đường quen thuộc quá, cái cảm giác buồn nôn của hắn lại cứ xuất hiện, dày vò. Mà biết sao được? Khi hắn cũng có thói quen đi trên những con đường quen?
Quen và lạ. Cái không cho hắn có cảm giác hòa nhập vào đây được chính là cái cảm giác giả dối nấp đằng sau những lịch sự dông dài. Người ta không lai rai buồn chán như hắn, người ta không dở khùng dở dại như hắn. Người ta bận rộn nghiêm túc.
Đời là cuộc hành trình du mục. Đôi khi anh chỉ có thể ngó nhìn nhau qua một cái chớp mắt viên mãn. Rồi thôi. Rồi theo gió ngàn bay mãi. Để cuộc hành trình vẫn hoài hoang mang thừa thãi.
Hắn hoài lai rai giỡn...
huyennguyen 30.09.2006 13:40:10 (permalink)
Nhìn thẳng vào cái ngã đang tung hoành, hắn thấy hắn đi trên một con ngõ dài trôi tuồn tuột.
Rất nhiều trói buộc cho cuộc tình đau. Cô bây giờ nơi đó. Hắn bây chừ nơi đây. Không còn mộng có thể vẽ nên hình. Nhưng cái đầu thật sự toang hoác. Những lồi lõm quanh co của con đường đi phiêu lãng. Chợt nhớ câu haiku nào:
Dang dở giữa hành trình
Chỉ còn mộng tôi phiêu lãng
Trên những cánh đồng hoang...

Gác lại một chút cuồng si dang dở để về vui với trăng êm? Hay để muôn vàn trói buộc cột êm đềm? Hà Nội cứ thế ngày qua ngày có dấu chân thằng ấy đi về qua những con đường nhỏ. Đến đâu, lại lần giở bản đồ để nhớ phố. Tưởng mình đi lạc giữa trận địa ba sáu phố phường. Mà, chính xác hơn là phường-phố. Vì phường có trước phố từ khi người lưu dân tứ xứ đi lạc về chốn Kẻ Chợ này lập thành những xóm ấp ven đê...
Này Nguyễn Hữu Huân với ly cafe đen đặc bóng tối, này Hàng Tre cùng bữa cơm rang cùng với cốc bia đưa đường. Người Hà Nội hay dùng cơm với một cốc bia. Hôm đầu tiên đi một mình lớ ngớ, cô phục vụ bàn đặt ệch trước mặt hắn một cốc bia tổ chảng, trong khi hắn gọi cơm. Hắn nhướng mày như hỏi. Cô ta cười:
- Anh mới tới.
- Vâng! Mới tới!
- Rồi anh sẽ quen.
- Mãi không quen nổi. Tôi không quen say. Quen điên.
Cô ta cười trố mắt.
Ừ thì không quen thật. Kẻ Chợ kinh thành, hào hoa thanh lịch. Hắn nghe đầy đủ chót lưỡi đầu môi. Chán.
Nhớ chân trời phương Nam...
huyennguyen 30.09.2006 14:46:52 (permalink)
Nghe bạn bảo, hình như người đấy vẫn còn lẩn quất đâu đó trong thành phố này. Thế mà, nói với hắn, biệt tích rồi. Hắn tự dưng thấy đau. Rồi cơn sầu u u dẫn hắn đi đi nhẹ nhàng trong cái đìu hiu của khói nhớ bén giấc hồng hoang...
Hôm xưa, có lúc hắn bảo với cô, làm sao mà hắn bớt đi một chút điên. Rối có khi nhăng cuội lại bảo, chắc là anh phải nghiêm túc lại thôi, làm việc cho đường hoàng. Thế đấy, cô ừ à, rồi cũng qua chuyện. Có lẽ cũng hiểu hắn lắm rồi.
Trời chiều nay nắng quá vàng. Có cái gì như nỗi tan hoang...
huyennguyen 01.10.2006 10:01:20 (permalink)
Nghe tin. Ngó vào đêm tàn phai dần trên mặt hồ Gươm Ngẫm nghĩ. Một người bạn không hẳn đã có, và không hẳn đã mất. Một người điên đối diện với lũ chồn cáo quỷ ma.
Sự giết hại đâm chém nhau không hẳn chỉ là dao kiếm, mà còn là lời nói.
Một người như hắn, có thể yêu ai? Một phi thường tiên nữ, một vân đài tinh khôi sen ướp? Còn nguyên nỗi buồn đứng trong chật vật trói buộc.
Hắn lang thang suốt Hà Nội trong đêm saukhi đưa anh bạn về đến khách sạn. Thuốc hút một cách điên dại. Ánh đèn đường làm sâu thêm những con phố vốn đầy bóng tối của lá cây. Và những quán cóc đã từng ngồi được hắn ngó lại. Dường như lần cuối cùng.
Đời không còn biết có thể gọi ai là bạn? Điều sai lầm có khi được đặt tên một cách hoa mỹ: thịnh ngộ!
Gầm lên chửi vài đêm:"Mày khốn nạn quá đêm ah! Khốn nạn quá sức!" Cũng cảm giác được câu chửi đi một vòng lan trên mặt hồ mênh mông, để rồi sau đó như vọng vào vách tim hắn dựng lên, nghe tưng tức buốt...
Đường thì dài. Mà tâm tư hắn không còn có thể tách bạch ra thêm một lần nữa.
Hỏi mình: là điên?
là dại?
là ngu?
là si?
Trả lời: là giả điên
là đùa dại
là vờ ngu
là cợt si...
Hỏi em và tôi có cái gì? Để gọi tên? Để nhắc nhớ? Để hận? Để buồn đau? Để ầm ĩ? Để thiên hạ trông vào nói ra?
Nhân gian càng lúc càng cuồng thái thậm. Như huyền nguyên càng lúc càng xa xôi...
Biết ai là ai?...
Huyền Nguyên là huyền nguyên?
Dạ thưa vâng!
Nhưng huyền sâu thẳm
nguyên sơ đầu
mộng khơi sâu
chén đắng sầu tan tác...
Nảy đi hai câu thơ cho một tâm trạng đứng trước Hà Nội trong câm thinh đêm:
Mộng sầu tan vỡ muội mê
Hồn sầu chết đứng ngày về xa xăm...
huyennguyen 01.10.2006 11:18:35 (permalink)
Vô thường. Đời là nó. Nó là thường. Nhớ thường thì mới biết vô thường. Cái ly rỗng không thì mới rót đầy nước.
Xoáy lốc bị cuốn? Hay ta bị cuốn? Ta bị cuốn? Hay ta được cuốn? Được cuốn nghĩa là hân hoan cuốn và xoáy?
Một người bước qua, có khi với người khác không là ai. Nhưng với một người nào đó lại mang đầy đủ tư vị cứu cánh thị điềm...
Giật mình đốn. Đốn thì ngã. Ngã thì nằm. Đứng mãi chán quá còn gì. Tùng bách trên Tuyết Sơn còn thấy mệt mỏi dù mãi sừng sững trên đỉnh cô phong. Có cơn gió mạnh nào quật ngã được Tuyết tùng?
Hỏi nó là ai? Thì phải trả lời được câu này: "Ai là nó!?"
Đời xiêu lệch méo mó. Hai con mắt nhìn ngó mãi không ra được điều trái tim cảm nhận. Lăng kính đã lọc ánh sáng không màu thành những dải màu rực rỡ cầu vồng lóa mắt. Người ta quên, trước khi nó là ánh sáng...
huyennguyen 01.10.2006 20:13:20 (permalink)
Hắn đi trong buổi chiều của một con đường nhỏ cách xa Hà Nội. Bên hắn, một chú mèo nhỏ tinh nghịch liến thoắng. Chiều không mưa không nắng. Không nghiêng hẳn về bên nào, thì hắn chết ngất. Hắn nghĩ tới lời hẹn của ai đó: "Nếu trời mưa, em sẽ nắm tay anh đi dung dăng. Nếu trời nắng, em sẽ hôn anh!" Hắn bật cười, khi chợt nghĩ: không mưa, không nắng, thế là cả hai?
Ngồi trên bệ đá kê bên cái ao nhỏ của một ngôi chùa cổ nằm lẩn vào một ngõ nhỏ, hắn nhìn cá đớp mồi. Sóng loang. Lá sung rụng. Hương thơm nào phảng phất mùi nâu sồng. Kết cuộc có thể chỉ là một vĩnh quyết ngàn ngày.
Vòng tay chợt ấm êm khi chú mèo nhỏ chui sâu vào ngực hắn. Không gian bình yên mặc cho nhìn ra phía xa xa kia là con đường cao tốc đầy người xa qua lại.
Nhưng dường như bình yên không giờ nguyên vẹn. Sư nữ chạy ra đuổi cổ cả hắn, cả chú mèo. Cười to, nơi tôn nghiêm nào có phải chốn tư tình cho những kẻ cuồng si?
Lòng vòng phố vắng, khói thuốc loang lên cành hoa sữa khi hắn ngồi bâng khuâng dưới gốc. Nhìn mùa thu im lặng, con mắt hắn sáng lên nhiều ý niệm về... Về một phương trùng lai muộn màng...
Hắn rời khỏi những con đường, Hà Nội lên đèn. Chợt bơ vơ. Chú mèo nhỏ cũng lạc mất rồi. Hun hút xa...
huyennguyen 02.10.2006 13:51:03 (permalink)
Điên. Tà.
Vẫn còn điên riêng. Tà riêng. Nên mới điên mới tà.
Hắn về giũ áo hoàng hoa, trước hiên có một kẻ qua lạ lùng...
Không dám nghĩ về những chuyện trước, cũng không dám nghĩ tương lai. Chỉ nghĩ có cách nào để tồn tại. Ước gì có một cái chết. Chỉ điềm nhiên nhìn đời, cười hay khóc chẳng hay...
Nghe được đôi lời xa xôi ám chỉ trên một trang viết quen, chợt để nhận thấy rằng, hắn còn mê mải đi trên một trang đời phênh vênh hư huyễn Cuộc chơi đẫm máu quá. Mà hắn thì chưa buông tha cho con thú hoang xổng chuồng về với đại ngàn.
Sống trên cay nghiệt miệng đời. Trên tầm bay mây trắng. Tren viễn tượng chữ nghĩa. Đánh đố và thách thức kiêu hãnh bằng ngọn lửa phừng phực của sự quyết tử.
Máu tươi loang. Danh dự là số 0. Con người hắn, tưởng như bày ra cho hết thảy ai cũng thấy, đêu tàn nhận lại khủng khiếp oan khiên. Mưa rơi hoài trên phố chiều nay, nói với hắn điều gì về những ngày vất vưởng ăn mày?
Ăn mày cũng cần có nghệ thuật. Có người ăn mày kiến thức. Có kẻ ăn mày xót thương. Có thằng ăn mày đàng điếm. Có đứa ăn mày điêu linh...
Hắn ăn mày chính hắn. Nhớ Sài Gòn. Nhớ người. Nhớ Đà Lạt. Nhớ Huế. Nhớ Nha Trang.
Nhớ này Ngọc này Lan; nhớ này Sỹ, Sơn, Thiện, Giáng...
Cuồng điên gom hết cái nhớ về cho một chỗ cho dồn nén nổ banh ngàn xác pháo hư danh... cho máu tủy vẽ trọn mộng khốn cùng...
huyennguyen 02.10.2006 23:03:45 (permalink)
Cửa chẳng bao giờ mở nếu cứ gõ mà không đặt hết vào đó tuyệt vọng nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Thế giới ảo là thế giới ảo, không hơn. Và hắn chợt nhớ tới cái gì đó gần với ý tưởng như thế của ai...
Mỗi đêm vẫn cứ thao thức nằm. Ngó vào tối rộng, nhớ lùa mông mông...
Bao nhiêu ngày còn lại ở đây, hắn chỉ còn tìm kiếm ở cảnh trí chứ thôi không còn nghĩ về những con người. Lang thang mãi, tối nay ngủ Bách khoa, mai về Kim Liên, mốt nọ Thợ Nhuộm, rồi có bữa lang thang nguyên đêm quanh quẩn bờ hồ cho đến lúc dân phòng xua hắn như lùa vịt. Cái giọng quát the thé của những thằng thộn ấy sao mà giống loài chó cái gầm ghè thế?
Hắn đói. Nhưng ăn uống cầm chừng. Hắn hết tiền, nhưng tiêu xài theo kiểu trịch thượng bố láo của những thằng con cô con cậu đất này. Cho nó thấm cái "thi vị" cuộc đời đàng điếm, để biết lăn lóc chán chê nhứt chín nhị bù. Cho nó vui cái vui của những viên ma túy tổng hợp không bằng thuốc phiện mà bằng nước đắng, nước cay và thơ và khói thuốc...
Ngụp lặn trong biển mênh mông kiến thức, tri giác, quan hệ lồi lõm thiện ác, dối trá và thật chân lộn lẫn, hắn thấy mình đứng trên cửa dẫn vào nhà thương tâm thần.
Vào dưỡng trí viện, có lẽ không còn ai dòm ngó hắn làm thơ theo kiểu gì, giống với ai, thơm thối ra sao. Không còn ngớ ngẩn ngồi đánh máy, mỏi mòn nói lạc giọng vẫn cứ thấy nghẹn họng trước lối ăn nói chặt chẽ nghiêm cẩn của quý vị học giả điều nghiên từng đường đi nước bước của con chữ vô hồn mục ruỗng...
Đêm. Lại về qua ngõ vắng. Mưa nhỏ. Nhưng đủ tạo những vũng lầy lớn. Hắn bước qua, dẫm toẹt vào đó. Bùn toé lên, văng cả vào mặt. Hắn cười. Đủ xông xênh cho một đêm cô độc tới tận mồ hoang lạnh ngắt khuya nay...
huyennguyen 03.10.2006 11:18:13 (permalink)
Tức giận cực độ. May mắn còn chút gì tỉnh trí, để không phải làm những chuyện tàn bạo nhất.
Dở hơi không tưởng. Thật là rỗi việc và ngu si đầy chất lưu manh đường phố. Những con người...
Khốn nạn thật!
Gửi mail đi khắp để chửi những bọn ấy mới được. Nói làm liền.
huyennguyen 03.10.2006 12:16:02 (permalink)
Để rồi oán trách nhau, tay buông lơi tình mềm, chân không theo tình bền...
Ngồi nghe Tuấn Ngọc hát Không tên Vũ Thành An, buồn lơ láo. Tưởng như người phụ mình, tưởng như tình phụ người. Tưởng như gió không còn vờn quanh môi mắt khô đắng của mình, mà cứ mãi vân du về một phương hà nào xa mãi...
Làm thơ mơ thấy gái trần gian. Gái trần gian là cô gái nào? Là gái trần gian. Hằng hà đầy rẫy. Yêu bất cứ cô nào, nhưng nhạt nhẽo với bất cứ ai. Tại sao lại có thể yêu bất cứ ai. Dạ thưa, vì cô nào cũng đáng yêu. Tại sao ai cũng nhạt nhẽo? Dạ thưa vì con có yêu ai như con nói. Tại sao gian dối? Dạ tại vì dối gian? Thế tại sao thích nói lươn lẹo? Dạ thưa, vì ngôn ngữ của con có đàng hoàng được đâu. Tại sao không đường hoàng? Dạ tại vì con thấy có nhiều thằng đàng hoàng phết, lại chẳng có tí tẹo đàng hoàng nào trong lương tri. Thế tại sao con lại không có lương tri? Dạ con nói thế khi nào thưa ông? Mà cũng vì con không muốn thiên hạ biết thế. Vì sao? Dạ con không muốn thiên hạ biết con yếu đuối thơ dại ngốc đần. Tại sao? Dạ thưa, chúng giết con mất. Đời nó khốn nạn lắm thưa ông Bụt!
Ừ, ông Bụt gật gù. Rồi ông Bụt cũng bay đi...
Còn ai?
huyennguyen 04.10.2006 10:18:56 (permalink)
Viết cho em gái, đợi ta về Nam. Bắc phương bây giờ lá rơi nhiều. Mà lá rơi nhiều có chắc tại mùa thu? Hay tại sắp qua mùa?
Buổi sáng buồn như muốn chết. Lang thang dọc con ngõ đã thành quen thuộc, nhận ra một chút khang khác trên mấy cành hoa sữa. Những bông hoa khô lại, sót chút hương tàn. Hắn khô lại, sót chút bi thương. Gửi gió...
Gió lang thang như hắn. Thì gió có mang về chính xác cho người hắn cần gửi ở một đáy u cốc nào?
Ngồi nghe "Riêng một góc trời".
"Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời..."

Ta đã riêng, nơi đây còn một góc mùa thu Hà Nội và những kỉ niệm không cùng trôi dạt. Hắn nghĩ về phương Nam. Hắn nhớ Đà Lạt và thằng bạn chèng đéc toi đâm. Chèng đéc toi đâm theo kiểu của thằng ấy, cũng hơn khối đứa lơ láo tớ thầy.
Hắn nhớ Đà Nẵng và cô em Văn khoa thuở nào từng đi lông bông với hắn nhặt từng chiếc lá xà cừ trên Tôn Đức Thắng - Sài Gòn. Nhặt lá, hay nhặt chút hương yêu góp gom cho tương lai mai hậu? Ai biết, chỉ biết, bay giờ đã là hai nẻo đường đời. Về nhà cô bây giờ, mấy thằng bạn hàng xóm bảo cô đã về làm chỗ chị ruột, sáng tối có người đưa đi đưa về. Ừ, thế cũng là xong...
Hắn nhớ Nha Trang. Sáng 29 Tết, bụi bặm còn nguyên trên áo, trên mặt sau một đêm lặn lội 480km đường trường từ Sài Gòn ra, lòng vòng nhìn mai đào trưng dài theo phố, bấm số cho "thằng mập". Cùng nhau lăn tăn đi dọc Bạch Đằng, nhìn biểu tượng phố biển đang được xây dựng, ghé Trung Nguyên uống ly cafe cuối năm, trong thấp thoáng váy ngắn các cô phục vụ xinh tươi. Mập nói: "Mày ở lại Nha Trang với tao, đêm nay đập phá!" Hắn cười nhẹ, rồi cười to: "Đập phá kiểu nào, chứ tao muốn Nha Trang nát nhừ, mày làm nổi không?" Đang hứng chí, mập ta tiu nghỉu nhìn thằng âm hồn bạn mình, nổ luôn cái bùm: "Muốn tao chiều!" Hắn lắc đầu nhẹ từ chối, rồi thoáng nghĩ: Dù ông ngoại mày có là giám đốc Sở CA, mẹ mày có là Đại tá nữ duy nhất ở đây, bố mày có là giám đốc ty 5 xây dựng, cũng đỡ nổi cho cái hứng chí của mày không hử mập?...
Những góc trời ấy giờ trôi tuột vào quá khứ như con thuyền đi xuôi thác, phăng phăng...
Hắn ngồi mãi viết lăng nhăng...
Quyên Đỗ Tuấn Nam 04.10.2006 15:54:25 (permalink)
Có tiền mà không quyền thì chẳng làm gì được.
Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan.
Cái lũ tự cho mình là quanh minh chính đại, lúc nào cũng ra vẻ ta đây là đúng, nhưng hóa ra lại lén lén lút lút làm những điều sai trái.
Mà ai cãi được cơ chứ. Đời mà! Chân lý thuộc về kẻ có quyền.
Mà cái chân nó biết chạy... chạy từ kẻ có quyền thấp lên kẻ có quyền cao... rồi sau đó cái lý mới xuất hiện.
Ta bật cười. Khốn nạn như nhau cả.
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 17 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9