Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 17 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Quyên Đỗ Tuấn Nam 04.10.2006 20:00:04 (permalink)
Vứt bỏ đi cái yểu điệu thục nữ ngày thường. Ờ, ta cũng xã hội đen đấy chứ. Người ta thường nói: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Nghĩ kỹ, sai bét nhè. Bao nhiêu năm qua cái ta học được.. một trái tim lạnh như băng, và một khả năng đóng kịch... Đôi lúc ta thấy sợ. Sợ chính bản thân mình. Nhắm mắt làm ngơ mà vẫn bị kéo vô cái vòng lẩn quẩn.
Ước mơ về một cuộc sống bình yên, mờ hồ quá.
huyennguyen 05.10.2006 09:22:35 (permalink)
Hahaha...
Chào mừng một người quen dưới một cái tên mới đôi khi có cái thú vị riêng biệt. Nghĩ lại, tên nào chẳng là tên? Đặt tên là gì? Định được cái danh, thì ấy chính là lúc cái phi danh lên mật vỡ. Phan Nhật Chiêu có viết trong "Biển mới" : Vô Danh là mẹ của Biển, phải không? Biển không ngọt ngào trùng khơi sóng vỗ, biển là biển người, biển bể dâu, biển phù mộng, biển người đa đoan...
Từ gặp gỡ mà đặt tên cho cái gọi là tri ngộ, há không phải là cách để gọi những cuộc giáp mặt trăm năm? Thì cuộc trùng phục giữa muôn diện đời thường lại có thể sinh ra một điều gì hả Nguyên? Là cuộc trùng phục muôn diện đời thường, có lẽ...
Nghĩ lại cái đẳng thức LÀ LÀ LÀ... của PCT Monsiuer. Là chỉ có thể diễn tả bằng chính nó, Là. Nếu diễn tả A là B thì nếu A là Là, thì B có thể là gì? Là Là, phải không?
Hôm qua cởi mộng đi ngông, hai thằng điên xuống phố cởi vòng phù du, bán dế cho cuộc ngao du, điên lên thái thậm trầm phù biển dâu, hào hoa mộng tưởng đăng lầu, phóng mắt nhìn tới đoạn đầu đào nguyên, lỡ tay vói hái dịu hiền, thơ ngây nhớ một bích tiên phi thường, cùng quần thoa mộng khe mương, dạ thưa con mắt thấy đường ra răng, dạ thưa một mực khăng khăng, đôi con mắt mộng ăn năn vô cùng, rót rượu vào chén tình chung, cười lên ha hả khật khùng lệ chan...
Thằng điên kia cười, ngửa mặt tu một hơi rượu cạn. Thằng điên này mắt ngó xa xăm. Kể từ đây tới trăng rằm, hai ngày chờ đợi hay muôn năm dông dài? Buồn thương sắc diện bẻ bai, còn chút gì để lại cho lai rai kể dần...
Một đêm sót lại thanh âm, sầu tri ngộ giỡn vô ngần trời ơi, mốt mai nhớ một đoạn đời, trau thân biến động dâng lời sen hương, tầm tầm nhớ bước chơi vơi, nguyên-sin một bữa đã đời bi ca...
Nghìn non vạn dặm sơn hà, còn đi xuống phố la cà bao lâu? Bao giờ gom đủ thống sầu, về Đồng Bương Cấn khói sầu vi vu... Mượn thơ Quang Dũng phập phù, trả đêm nghi ngút về hầu gái trần gian...
...
Viết như cuồng, dạ thưa viết như cuồng. Viết như cuồng trong phân vân so le. Đặt bàn chân về một buổi hội hè, còn xanh cổ lục sóng đè trăng đêm, rớt rơi chút hận bên thềm, hoa cau lại thắm trầu tem sánh cùng, ngàn vô thủy suốt thấu vô chung, để ta ở lại mịt mùng hố sâu..
Ngẩng lên đã thấy một ngỳa mới trôi qua trên trời lững đững, hắn bước đi dọc phố hè trong một chếnh choáng ngửa nghiêng. Nhớ "Đêm Say": "Đêm ngất ngư trong men rượu chếnh choáng... Lửa trần gian nhơ nhuốc, thây cháy cho ta đi tìm em, soi dấu chân em lạc vũng bùn, tình yêu mang ánh sáng ra đi..."
Xin nhầy nhụa ngập lối, xin tang tóc về đây phủ lụa thinh không lên đầu kẻ tình si, sáng nay tỉnh dậy thấy gì? sáng nay?
...
Quyên Đỗ Tuấn Nam 05.10.2006 10:32:22 (permalink)
Ta làm một chuyện xấu. Ta lo sợ, sợ mọi người biết rồi không còn coi trọng ta như xưa nữa.
Một người nhìn ta, ta giật mình. Ta đã cố xóa hết dấu vết rồi. Thậm chí những cái gì ta nghĩ liên quan tới việc ta làm, ta cũng xóa sạch. Sao ta vẫn cảm thấy lo sợ nhỉ. Làm sao để bịt miệng được người đời đây? Liệu xóa sạch dấu vết có phải là cách hay. Ta đang chạy trốn. Cuối cùng thì ta cũng chỉ như một thằng đểu cáng ngoài đường, không hơn không kém. Uh, cứ nhận mình có tội còn hơn khối kẻ nói mà không dám làm.
Ta cười vang.
huyennguyen 05.10.2006 11:05:52 (permalink)
Em bảo em quá lí trí. Và kí ức ẩm mốc không cùng vút cao thành một dấu than!
Lệ đã rơi ngàn ngàn rồi em ạ!
Biết nói làm sao cho em hiểu dòng đời ta hay chính dòng đời này vẫn cứ mãi trôi theo một chiều tuyệt vọng? Chiều tuyệt vọng siêu không gian và thời gian ta đã mua bằng máu lửa của một thời trai trẻ thưa em?
Em bảo mình đã đi giữa cơn mưa tầm tã, không phân biệt nổi người đi đường. Em đã nhận ra, nhưng sao em không dừng lại một chút trong bàn chân lững thững mộng mơ mà nhìn vào bất cứ ai đang đi ngược lại? Một cơ hội nào phải không thể xảy ra?
Em yêu hoài niệm và những biến động xui em trở thành một loại điên-hoàn-toàn-tỉnh-táo nhưng cay nghiệt và đầy hoài nghi. Gửi hoa vào khoảng lặng hay gửi tâm sự mệt mỏi và chán ngán đôi lúc của mình vào một chờ đợi không tên?
Từ một buổi chiều nào đứng cùng em trên căn gác bụi nhìn xuống một hẻm nhỏ vằng người, để rồi đến hôm nay chân lưu lạc trôi xuôi, bất chợt nghĩ ngậm ngùi. Em đã không tự cho mình một cơ hội, hay chính ta cũng không cho mình một cơ hội lớn hơn chính điều ta mong cầu?
Từ em, ta nhận ra ta. Khát. Mà kiêu hãnh ngẩng đầu.
Xin cho nhau một ngày nhớ, để trọn vẹn ngó trông nhau trong một mùa kỉ niệm tơ vương...
Quyên Đỗ Tuấn Nam 05.10.2006 12:14:25 (permalink)
Đôi lúc đi trên đường, ta kiếm tìm. Một ánh mắt, một dáng người, một khuông mặt thân quen.
Ta tìm ai đây? Ta hỏi.
Ta đi tìm ta! Ta trả lời.
Hắn cười. Em điên rồi.
Ừ, điên. Một loại điên - hoàn - toàn - tỉnh - táo.
Ta bật khóc.
huyennguyen 05.10.2006 16:22:11 (permalink)
Tìm kiếm ôi mỏi mắt. Tìm kiếm đỏ hoe.
Không có bàn chân nào thực. Nhớ như một thất thanh thét vọng giữa trí nhớ. Nhớ Ngọc Đại và Ảo ảnh:

Trút áo bốn mùa tiếng khèn quanh quất
Không có bước chân nào thực lòng yêu;
Dừng trước nhà tu kín mà!
Bỗng tiếng hát ru tròn thiếu nữ, đâu đó!
Mùa xanh chớp mắt a ha!
Kìa lá xám liệng bay ì a,
Qua mái tu viện ì a,
Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời

Về Trời rồi. Lẩn khuất đâu đây dư vang. Của một mùa lá xám liệng bay đầy trời. Sao lại là lá xám? Cái khô hanh của nắng bụi biến lá vàng có còn được khoe mình như người ta tưởng tượng và mơ mộng lãng đãng!
Người ta cũng hay mơ mộng cho những xa ngái của chân trời mịt mù. Quên. Một chút gì đó quên. Có khi là nỗi buồn cũng quên. Nói chuyện với một người bạn, cô nói tới hai chữ thích nghi. Thích nghi thì sẽ tồn tại thôi mà, phải không? Nhưng thích nghi thật ra có phải là quên đi bản năng gốc? Hay nhường chỗ cho một thứ bản năng nào khác? Nhiều lúc lao đi vội vã, người ta quên: Nỗi buồn là một chỗ đứng quan trọng, sâu sắc và vĩ đại mà loài người phải gánh chịu hân hoan cho những cảm xúc của mình. Từ nỗi buồn ngân lên một cung độ cao vút nào của một bi tráng oanh liệt kiếp người. Từ một trầm lạc xao xuyến đẩy đưa thăng hoa đi những bước siêu việt con đường... Nhiều khi người ta hay nói đến chữ nghĩa, thế nhưng phải hiểu chữ "Trung" thế nào cho đúng?
Trung là giữa. Chính giữa? Trung Dung? Ừ thì cũng gần gần đó. Nhưng nếu đặt chân vào chữ Trung thì toang hoác. Vì Trung là giữa. Không đứng bên này, không đứng bên kia thì đứng vào giữa. Đứng vào giữa cũng chỉ là một chỗ đứng. Mà có chỗ đứng thì nghĩa là có chỗ để nhìn ngó và suy niệm. Bản tính thì siêu việt vô niệm, siêu việt trung dung. Trung đạo hóa ra trùng đạo, giết chết tất cả Niết Bàn, gom cả nhưng ta bà xiêu lệch về một chỗ trong một sátna chữ Trung đi lạc.
Có nhiều khi hắn viết trong một mê muội. Như lúc này đây, khi mà tốc độ gõ chữ có thể lên đến 100 từ/phút, thì cái gì diễn ra một cách khủng khiếp thế nhỉ? Xóa tan những bờ bãi trên đấy đã có dấu chân người, cát lại ngàn năm phơi mình tênh hênh trong mộng mị phẳng lì hoang mang sơ nguyên tươi mát bát bất tịnh độ an nhiên...
Thưa anh viết cái gì một chuỗi những ngữ vựng dường như hiếm người dùng tới như thế ạ? Quy luật đào thải và đánh điếm ngôn ngữ của Văn nghệ bây giờ đạt tới một xảo diệu vươn ra cùng thế giới, anh còn ngồi đây hoang mang. Nhưng. thưa, nhưng!
Hoang mang, sơ nguyên, tươi mát, tịn độ, an nhiên còn có thể hiểu được (tạm hiểu được), còn bát bất là cái gì, nghe không ra?
Anh biết về cái gì gọi là Tánh không luận? Trung quán luận? Hoặc giả, Nhất nguyên luận?
Long Thọ Bồ Tát (Nagarjuna) là người sáng tạo ra Bát Bất, cha đẻ của Triết học Tánh không. Nagar trong Phạn ngữ có nghĩa là Rắn. Nơi Rắn rít hội tụ? Là Tánh không? Theo Long Thọ, có 8 cái không, dựa trên bốn cái không của nhà Phật:
Bất sinh - Bất diệt (Không sanh- Không chết)
Bất thường- Bất đoạn (Không liên tục- không đứt đoạn)
Bất lai - Bất khứ (Không đến- không đi)
Bất đồng - Bất dị (Không giống - chẳng khác)
Hiểu cho một đoạn vài lời, đã thấy sức công phá của một ngàn vì sao nổ tung đom đóm mắt. Ngất ngây. Hà huống? Hà huống, nguyên một trường đoạn dằng dặc của văn, của đời người, của đời sống?
Thế cho nên, đi từ một góc độ (nói theo ngôn ngữ hiện đại-hại điện) nguồn cội, thì thích nghi là gì? Có phải là cố quên?
Phải, cố quên! Quên tất. Ngay cả những siêu việt, những uẩn khúc ngữ nghĩa, biểu tượng, triết học, Tánh Không,... cũng nên gom vào một xó tối cùng với kim tiêm, ống chích, băng vệ sinh phụ nữ, rác rưởi... nằm cùng nhau ở một công viên hôi thối nào ở thành phố đang vươn mình lao lên đánh đổi này...
Cuộc chơi rẻ rúng thật!
Quyên Đỗ Tuấn Nam 05.10.2006 16:55:32 (permalink)
hai bím tóc bện, mặc một bộ quần áo màu đen mà ta thích nhất, chân đi đôi guốc, đầu đội một chiếc mũ vành rộng. Ta bước đi. Lâu rồi không lấy lại được cái vẻ tự tin vốn có. Trời không nắng cũng không mưa, hơi xe xe lạnh. Lòng nhẹ nhõm.
Lá vẫn rụng, nhè nhẹ bay rồi hạ cánh xuống đường, không một tiếng động. Đến và đi, lặng lẽ như khi sinh ra và mất đi. Đâu đó, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng người rao hàng, tiếng cười đùa của những cô cậu học sinh... Một cái gì đó rất mới, ta cũng không biết được. Qua ngôi trường cũ, muốn ghé vào thì bị bác bảo vệ ngăn lại. Ta mỉm cười, bác bảo vệ già đã không còn. Ghé vô vào quán nước cạnh trường, ta chợt nhớ từ sáng tời giờ chưa ăn gì? Gọi một chiếc bánh mì thịt. Mùi vị vẫn vậy. Ta nhớ lời bạn nói: Đi đâu chăng nữa thì bánh mì ở đây vẫn ngon nhất. Ta không biết nó có ngon hay không? Hay chính những ký ức về thời học sinh khiến cho nó đặc biệt.
Chị hỏi ta đi làm đâu chưa, ta mỉm cười lắc đầu. Có thể sang năm, ta sẽ không còn ở đây nữa. Và phải rất lâu sau ta mới được ăn bánh mì của chị. Ta lại đi lòng vòng. Gió mỗi lúc một to, trời sắp có dông. Liệu có mưa không nhỉ? Ta cũng chẳng biết. Đã lâu rồi ta không đi trong mưa.
Đi mãi rồi lại quay lại con đường dẫn tới trường. Nhìn qua cổng, những cô cậu vô tư đùa nhau, chạy nhảy, la hét. Ta chợt nghĩ: " ngày xưa, ta nghịch hơn chúng bay nhiều ".
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2006 17:03:10 bởi Quyên Đỗ Tuấn Nam >
Asin 05.10.2006 19:14:14 (permalink)
Nguyên ơi, điên vừa thôi.

Đạo đã chết, Phật đã chết, Bướm cũng chết, Giêsu bị đóng đinh trên cây thập tự.

Trung Đạo là con đường ở giữa, không phải ở giữa con đường này với con đường kia, không phải nằm trên, không phải nằm dưới, không phải bên ngoài, chẳng phải bên trong...Nó là Trung Đạo.

Tánh không luận, tức thị không, không suy thành luận, luận có luận không, không luận không, không luận có, là nó thì chính là nó.

Tất cả đều chết, chết là hết. Hết rồi, còn lại ta thôi.. Ta là ta, ta là Nguyên, ta là tất cả cái ta..Ta không phải là ta.

Đừng cố gắng gán ghép, đừng bẻ gãy gán ghép để gán ghép rời rạc. Bẻ trường thành đoạn, nối đoạn thành trường. Quên là nhớ đã quên, nhớ là quên đã nhớ. Sát na là sát na, không phải là một phần ba vạn chín nghìn giây, chính là sát na.
huyennguyen 05.10.2006 19:38:31 (permalink)
Đạo đã chết. Vì không thể không chết hỡi chàng dũng sĩ bất tử hãy còn một gót chân mềm yếu kia ơi!
Dù sao nói như lão cũng nên đào một cái mồ mà chôn mình. Như Lão Tử cưỡi trâu về Tây mà còn đoái tưởng 5000 chữ Đạo Đức Kinh, như con chim đậu trên cành Phù Mộng hẵng còn một vết thiên di, như Nam Kha Hoè Huệ còn in giấc Kê Lương...
Trong một n lần cái gán ghép, nói được cái trường thiên liên tục.
Trong một 1/n lần thì le lói chớp tắt thịnh nộ bão giông, gây nên đoạn trường, đứt lìa như chưa từng gần nhau gán ghép.
Biết làm sao khi Nguyên vẫn là Nguyên? Sin cứ là Sin?
Sầu tri ngộ
canh tàn
lên chất ngất
Thiểu thiên bôi, thiên bôi chén cạn rồi...

Ngàn chén cũng phải hết. Lại về với vẹn nguyên ban đầu. Thì tôi, thì lão... và tất cả sóng nước điệp trùng trùng điệp cũng chỉ lùa được vào một khuôn cửa hẹp đầy rẫy sương mù...
Và phải không, tất cả rót không đầy một chén hư không?...
Hahahahaha...
huyennguyen 05.10.2006 20:27:59 (permalink)
Cành Hoa Trắng _Phạm Duy





Một đàn chim tóc trắng
bay về qua trần gian
báo tin rằng
có nàng Giáng Hương

Nàng ngồi trên cung vắng
trong một đêm đầu trăng
vác khăn vàng
bước vào vườn hoang

Không gian tràn dâng niềm thương
rồi tiếng hát xui cuộc tình duyên
bao nhiêu nàng tiên nỉ non
làm huyên náo thiên đường lạnh lẽo

Trời đầy cô tiên nữ
xuống đầu thai thành hoa
giữa đêm mờ
hoa nở chóng phai

Người về trong đêm tối
ôm cành hoa tả tơi
bóng in dài
gác đời lẻ loi
Sen Hạ 06.10.2006 09:14:20 (permalink)


Trích đoạn: huyennguyen

Tìm kiếm ôi mỏi mắt. Tìm kiếm đỏ hoe.
Không có bàn chân nào thực. Nhớ như một thất thanh thét vọng giữa trí nhớ. Nhớ Ngọc Đại và Ảo ảnh:

Trút áo bốn mùa tiếng khèn quanh quất
Không có bước chân nào thực lòng yêu;
Dừng trước nhà tu kín mà!
Bỗng tiếng hát ru tròn thiếu nữ, đâu đó!
Mùa xanh chớp mắt a ha!
Kìa lá xám liệng bay ì a,
Qua mái tu viện ì a,
Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời

Về Trời rồi. Lẩn khuất đâu đây dư vang. Của một mùa lá xám liệng bay đầy trời. Sao lại là lá xám? Cái khô hanh của nắng bụi biến lá vàng có còn được khoe mình như người ta tưởng tượng và mơ mộng lãng đãng!
Người ta cũng hay mơ mộng cho những xa ngái của chân trời mịt mù. Quên. Một chút gì đó quên. Có khi là nỗi buồn cũng quên. Nói chuyện với một người bạn, cô nói tới hai chữ thích nghi. Thích nghi thì sẽ tồn tại thôi mà, phải không? Nhưng thích nghi thật ra có phải là quên đi bản năng gốc? Hay nhường chỗ cho một thứ bản năng nào khác? Nhiều lúc lao đi vội vã, người ta quên: Nỗi buồn là một chỗ đứng quan trọng, sâu sắc và vĩ đại mà loài người phải gánh chịu hân hoan cho những cảm xúc của mình. Từ nỗi buồn ngân lên một cung độ cao vút nào của một bi tráng oanh liệt kiếp người. Từ một trầm lạc xao xuyến đẩy đưa thăng hoa đi những bước siêu việt con đường... Nhiều khi người ta hay nói đến chữ nghĩa, thế nhưng phải hiểu chữ "Trung" thế nào cho đúng?
Trung là giữa. Chính giữa? Trung Dung? Ừ thì cũng gần gần đó. Nhưng nếu đặt chân vào chữ Trung thì toang hoác. Vì Trung là giữa. Không đứng bên này, không đứng bên kia thì đứng vào giữa. Đứng vào giữa cũng chỉ là một chỗ đứng. Mà có chỗ đứng thì nghĩa là có chỗ để nhìn ngó và suy niệm. Bản tính thì siêu việt vô niệm, siêu việt trung dung. Trung đạo hóa ra trùng đạo, giết chết tất cả Niết Bàn, gom cả nhưng ta bà xiêu lệch về một chỗ trong một sátna chữ Trung đi lạc.
Có nhiều khi hắn viết trong một mê muội. Như lúc này đây, khi mà tốc độ gõ chữ có thể lên đến 100 từ/phút, thì cái gì diễn ra một cách khủng khiếp thế nhỉ? Xóa tan những bờ bãi trên đấy đã có dấu chân người, cát lại ngàn năm phơi mình tênh hênh trong mộng mị phẳng lì hoang mang sơ nguyên tươi mát bát bất tịnh độ an nhiên...
Thưa anh viết cái gì một chuỗi những ngữ vựng dường như hiếm người dùng tới như thế ạ? Quy luật đào thải và đánh điếm ngôn ngữ của Văn nghệ bây giờ đạt tới một xảo diệu vươn ra cùng thế giới, anh còn ngồi đây hoang mang. Nhưng. thưa, nhưng!
Hoang mang, sơ nguyên, tươi mát, tịn độ, an nhiên còn có thể hiểu được (tạm hiểu được), còn bát bất là cái gì, nghe không ra?
Anh biết về cái gì gọi là Tánh không luận? Trung quán luận? Hoặc giả, Nhất nguyên luận?
Long Thọ Bồ Tát (Nagarjuna) là người sáng tạo ra Bát Bất, cha đẻ của Triết học Tánh không. Nagar trong Phạn ngữ có nghĩa là Rắn. Nơi Rắn rít hội tụ? Là Tánh không? Theo Long Thọ, có 8 cái không, dựa trên bốn cái không của nhà Phật:
Bất sinh - Bất diệt (Không sanh- Không chết)
Bất thường- Bất đoạn (Không liên tục- không đứt đoạn)
Bất lai - Bất khứ (Không đến- không đi)
Bất đồng - Bất dị (Không giống - chẳng khác)
Hiểu cho một đoạn vài lời, đã thấy sức công phá của một ngàn vì sao nổ tung đom đóm mắt. Ngất ngây. Hà huống? Hà huống, nguyên một trường đoạn dằng dặc của văn, của đời người, của đời sống?
Thế cho nên, đi từ một góc độ (nói theo ngôn ngữ hiện đại-hại điện) nguồn cội, thì thích nghi là gì? Có phải là cố quên?
Phải, cố quên! Quên tất. Ngay cả những siêu việt, những uẩn khúc ngữ nghĩa, biểu tượng, triết học, Tánh Không,... cũng nên gom vào một xó tối cùng với kim tiêm, ống chích, băng vệ sinh phụ nữ, rác rưởi... nằm cùng nhau ở một công viên hôi thối nào ở thành phố đang vươn mình lao lên đánh đổi này...
Cuộc chơi rẻ rúng thật!



15 Câu hỏi ngắn
i.
ở một chốn
không lãnh thổ
không biên giới
không định tuyến
làm sao
bắt một nhịp cầu?

--oOo--

ii.
thể hiện ra sao
những niềm thật
của nhìn nhận,
nhưng không mặc nhận?

--oOo--

iii.
cớ nào
đời sống chỉ toàn là dấu " ? "
khi tâm hồn
chỉ mỗi dấu " ! "?

--oOo--

iv.
ngôn từ nào
nơi chốn ấy của riêng mình?

--oOo--

v.
bao nhiêu -
giá phải trả
cho trọn vẹn của đêm?

--oOo--

vi.
đã nghe hết
nốt-nhạc đời của tri giao?

--oOo--
viị
khoảng trống nào giữa nhịp thở
và thơ?

--oOo--

viii.
bao giờ biết
bây giờ,
là quá khứ?

--oOo--

ix.
cần bao lâu
để bắt một sát-na?

--oOo--

x.
thấy,
nghe chưa
miên vọng của lòng khuya?

--oOo--

xi.
làm sao nhớ những điều phải quên
để quên những điều phải nhớ?

--oOo--

xii.
e.
e?
when " és " "e" cummings?

--oOo--

xiii.
thử nghiệm, mới?
thử.nghiệm mới?
thử?mới nghiệm?
thử?
nghiệm?
mới?

--oOo--

xiv.
tiết tấu nào của thinh lặng?
bát độ nào của thời gian?

--oOo--

xv.
có gì giữa cảm và nhận?
bao xa,
khoảng cách giữa lý và tình?


to huyennguyen, SH nghĩ nếu bạn trả lời hết 15 câu hỏi ngắn của Ngô Tất Nhiên này có lẽ bạn sẽ thấy cuộc sống dễ chịu hơn chăng
Asin 06.10.2006 14:17:32 (permalink)
Chào Sen Hạ, rất lý thú với loạt những câu hỏi mà bạn đặt ra cho Huyền Nguyên. Mỗi người có cách trả lời khác nhau, vậy Asin mạo muội trả lời bạn nhé, dù rằng mọi câu trả lời đều không có ý nghĩa cho mỗi câu hỏi.

1
ở một chốn
không lãnh thổ
không biên giới
không định tuyến
làm sao
bắt một nhịp cầu?

Có cần thiết không? để làm gì? Bắc cầu cho ai? Cầu là gì? Nối liền cái gì? Bản thân câu hỏi đã chứa đựng câu trả lời.

2.
thể hiện ra sao
những niềm thật
của nhìn nhận,
nhưng không mặc nhận?


Niềm thật là gì? Niềm thật của mặc nhận có là mặc nhận? Mặc nhận cái gì, ra sao?
Câu hỏi đã tự trả lời câu hỏi.

3.
cớ nào
đời sống chỉ toàn là dấu " ? "
khi tâm hồn
chỉ mỗi dấu " ! "?


Tâm hồn mỗi dấu "!" ? Đời sống toàn là dấu "?", Hỏi gì, hỏi ai, hỏi để làm gì khi mặc nhiên là mặc nhiên.

4.
ngôn từ nào
nơi chốn ấy của riêng mình?


Ngôn từ là vay mượn hữu hình?, là nguỵ biện thể tính?, là khoác áo cho gió?, là lấy ô che cho mưa?
Nơi chốn là định danh? vậy cái chốn riêng mình không phải là nơi đây, ngay lúc này, là hôm nay sao ?

5.
bao nhiêu -
giá phải trả
cho trọn vẹn của đêm?


Bao nhiêu? Cái gì bao nhiêu? Giá phải trả cho trọn vẹn một đêm là giá gì? Anh trả cái gì thì là trả cái đó, nguyên thức là là là mà.

6.
đã nghe hết
nốt-nhạc đời của tri giao?


Nghe rồi, nghe nữa, vĩnh viễn nghe cái cuộn xoáy vòng tâm thức, lôi cuốn cả phù du hư ảo vào viễn tượng thinh không? Còn không?

7.
khoảng trống nào giữa nhịp thở
và thơ?

Là khoảng lặng khi thơ đi vào hai lỗ mũi, đi ra hai lỗ mũi, là tịch nhiên bất động?

8.
bao giờ biết
bây giờ,
là quá khứ?

Bây giờ, quá khứ, chỉ là cái mà tự thân thể tượng đã thể tượng ra. Với ta dù là mười vạn tám ngàn năm về trước cũng chỉ gói gọn trong Hôm nay, Nơi đây, và Ngay lúc này.

9.
cần bao lâu
để bắt một sát-na?


Trong một sát na, ta bắt được sát na vậy ?

10.
thấy,
nghe chưa
miên vọng của lòng khuya?

Trong cái tịch nhiên bất động khi vòng thái cực trở thành lưỡng nghi, lưỡng nghi hoá tam tài, tam tài sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái ...và đúng nó quay trở lại thành một vòng chu thiên...cái sát na ấy ta nghe, ta nhìn, ta sờ mó, ta nhào nặn..

11.
làm sao nhớ những điều phải quên
để quên những điều phải nhớ?


Ta chẳng cần biết nhớ, cũng chẳng thiết quên, chỉ có trong lạnh căm của thể xác, của cháy bỏng tâm linh thì nhớ và quên hoà nhập thành Vô Niệm, tất cả khởi phát từ vô niệm.. "Làm sao rót đầy chén hư không?"

12.
e.
e?
when " és " "e" cummings?


Mọi tư tưởng và ngôn ngữ đều sẽ chết, chỉ có ngôn ngữ và tư tưởng không phải là ngôn ngữ và tư tưởng sẽ sống?.

13.
thử nghiệm, mới?
thử.nghiệm mới?
thử?mới nghiệm?
thử?
nghiệm?
mới?


Mọi thử nghiệm đều thất bại, chỉ có thật sự đắm chìm trong bi thương tột độ, thống hận tột cùng mới nghiệm ra?

14.
tiết tấu nào của thinh lặng?
bát độ nào của thời gian?


Thinh lặng là dấu nặng, là mắt rồng, là mắt của những nghệ sỹ điên lang thang trong viễn tượng hoang tàn. Thời gian vô tượng hình, tượng thể, bất biến,. Lấy gì để đo, chỉ có thể cảm trong cô liêu nhất mực và tĩnh lặng tột cùng

15.
có gì giữa cảm và nhận?
bao xa,
khoảng cách giữa lý và tình?


Trong sát na của tịch nhiên bất động, suất tính để hoá thành một rực rỡ của một vũ trụ khác, còn cảm và nhận? còn khoảng cách? còn lý? còn tình?
huyennguyen 06.10.2006 19:47:59 (permalink)


Trích đoạn: Sen Hạ

15 Câu hỏi ngắn
i.
ở một chốn
không lãnh thổ
không biên giới
không định tuyến
làm sao
bắt một nhịp cầu?

Nối từ đâu sang đâu? Để cần phải bắc một nhịp cầu?
--oOo--

ii.
thể hiện ra sao
những niềm thật
của nhìn nhận,
nhưng không mặc nhận?

Tùy thích.

--oOo--

iii.
cớ nào
đời sống chỉ toàn là dấu " ? "
khi tâm hồn
chỉ mỗi dấu " ! "?

Vì tâm hồn toàn dấu chấm than! nên đời sống toàn nhiên dấu hỏi.

--oOo--

iv.
ngôn từ nào
nơi chốn ấy của riêng mình?

Hằng hà sa số. Cứt! Chẳng hạn.

--oOo--

v.
bao nhiêu -
giá phải trả
cho trọn vẹn của đêm?

Bắt đầu từ khi nào là đêm?

--oOo--

vi.
đã nghe hết
nốt-nhạc đời của tri giao?

Bản nhạc đã cũ. Lời nhạc còn mới nguyên.

--oOo--
viị
khoảng trống nào giữa nhịp thở
và thơ?

Quẻ Phục Kinh Dịch.
--oOo--

viii.
bao giờ biết
bây giờ,
là quá khứ?

Bằng nhau.

--oOo--

ix.
cần bao lâu
để bắt một sát-na?

Im lặng, câm miệng lại!

--oOo--

x.
thấy,
nghe chưa
miên vọng của lòng khuya?

Hãy nghe tiếng tim đập.
--oOo--

xi.
làm sao nhớ những điều phải quên
để quên những điều phải nhớ?

Vì suy nghĩ.

--oOo--

xii.
e.
e?
when " és " "e" cummings?

Dạ thưa lúc đó bây giờ, dạ thưa con rất ơ thờ hỏi han...
--oOo--

xiii.
thử nghiệm, mới?
thử.nghiệm mới?
thử?mới nghiệm?
thử?
nghiệm?
mới?

Một Là Một.
--oOo--

xiv.
tiết tấu nào của thinh lặng?
bát độ nào của thời gian?

Ồn ào.
Suy niệm.


--oOo--

xv.
có gì giữa cảm và nhận?
bao xa,
khoảng cách giữa lý và tình?

Trả lời hết rồi.


to huyennguyen, SH nghĩ nếu bạn trả lời hết 15 câu hỏi ngắn của Ngô Tất Nhiên này có lẽ bạn sẽ thấy cuộc sống dễ chịu hơn chăng?



Tên này đã hỏi hay ta đã hỏi như thế? Tên này đã trả lời hay ta? Ngô Tất Nhiên là thằng hỏi những câu khốn nạn nhất, bởi vì hắn có lương tâm.
Cuộc sống của ta đi trên nước sôi, quen rồi. Không cái gì làm ta dễ chịu được nữa. Ngay cả khi viết những câu trả lời tèm lem đánh lừa này.
To Asin: Bác coi chừng sức phá hủy thể tạng ghê gớm của Hố Thẳm. Thấy bác đang đi vào rừng...
huyennguyen 06.10.2006 20:18:16 (permalink)
Kính thưa bà con cô bác họ hàng nội ngoại lân cận xa xôi!
Đã đến đây để tiễn đưa con, em chúng tôi là huyennguyen về nơi mai táng cuối cùng.
Nơi mai táng cuối cùng là bên góc đồi sim mà con, em chúng tôi đã "hái cho mình một đóa đẫm tương tư". Dù đã được điều trị bởi những thiên tài bác sĩ: Bùi Giáng, Andre Gide, Anbert Camus, John Stenbeck, Umberto Eco, W. Faulkner, E. Hermingway, K. Yasunari, Niestchez, Heidergger, Ekhart, Karl Japsper, G. Grass, Phạm Công Thiện, Tuệ Sỹ, Khâu lão, Đam lão, Mấu Nì, J. Christ,... ETC... vẫn không qua khỏi căn bệnh trầm kha tiêm nhiễm lâu ngày, đã di căn sang trái tim. Và sâu mọt đã đục khoét vào óc não, biến nó thành một đống phân bò, mà đem bón cho cây thì cây thối chết, bón cho đất thì đất biến thành sa mạc hoang vu không tìm ra ốc đảo trú ngụ. Căn bệnh đã khiến cho thằng con cháu bất hiếu của chúng tôi, (vì ngoài chuyện suốt ngày lảm nhảm lăng nhăng đi rông thì không làm việc gì khác!) tứ chi không sức, ăn nhờ ở đậu thiên hạ, mua sóng gió về làm nhà, mua trăng sao về trang trí nội thất, mua phù du về quấn mền mà ngủ như nằm ngủ trong vỏ kén cô đơn của lão Phạm Duy ngày em yêu đi lấy chồng. Em của thằng con, cháu tôi là nàng Khuynh Thành Mỹ Nhân chết ngoẻo từ lâu lắc, Giáng Hương hạ trần choàng khăn xoan bay hai vai qua đò bên kia, là Tuyết Nữ Nhạn Sương Mù đã an nhiên xoè hai cánh mà bay giữa tinh khôi xa ngái ngút ngàn. Tại vì khăng khăng yêu người đã chết, một mực tương tư tiên nữ hạ phàm, duy nhất không đổi dạ với Vô Tận Xứ Hàn Băng Cô Đỉnh nên đã từ trần vào lúa 00h 00' 00'' 1/36000... tích tắc.
Con, cháu chúng tôi đã ra đi giữa độ điên đang lên bất tận và bắt đầu ăn mòn chính tay chân huyết mạch phế quản của mình để sống, trong sự ái ngại quan hoài sâu sắc của bè bạn đã tìm khắp Bắc Nam lội nguồn Sơn Thái để tìm tuyết liên ngàn năm về cứu chữa cho anh.
Nay gia đình chúng tôi vô cùng hân lạc báo tin, và xin chia vui cùng khắp anh em họ hàng thân bằng quyến thuộc, anh tuyệt tận hơi thở. Theo di nguyện của anh, chúng tôi sẽ an táng anh cùng hai manh chiếu rách và một nắm cơm thiu, ngoài nghĩa địa Gò Mắm (gần nghĩa địa Gò Dưa cho gần với quan anh của anh là Bùi Giáng). Ngày mở cửa mả anh cũng là ngày chúng tôi sẽ lấy nước lã và toàn tập những rác rưởi di cảo đốt tất tật thành than hóa sinh cùng anh.
Xin phụng cáo!
Quyên Đỗ Tuấn Nam 06.10.2006 21:48:55 (permalink)


Trích đoạn: huyennguyen

Kính thưa bà con cô bác họ hàng nội ngoại lân cận xa xôi!
Đã đến đây để tiễn đưa con, em chúng tôi là huyennguyen về nơi mai táng cuối cùng.
Nơi mai táng cuối cùng là bên góc đồi sim mà con, em chúng tôi đã "hái cho mình một đóa đẫm tương tư". Dù đã được điều trị bởi những thiên tài bác sĩ: Bùi Giáng, Andre Gide, Anbert Camus, John Stenbeck, Umberto Eco, W. Faulkner, E. Hermingway, K. Yasunari, Niestchez, Heidergger, Ekhart, Karl Japsper, G. Grass, Phạm Công Thiện, Tuệ Sỹ, Khâu lão, Đam lão, Mấu Nì, J. Christ,... ETC... vẫn không qua khỏi căn bệnh trầm kha tiêm nhiễm lâu ngày, đã di căn sang trái tim. Và sâu mọt đã đục khoét vào óc não, biến nó thành một đống phân bò, mà đem bón cho cây thì cây thối chết, bón cho đất thì đất biến thành sa mạc hoang vu không tìm ra ốc đảo trú ngụ. Căn bệnh đã khiến cho thằng con cháu bất hiếu của chúng tôi, (vì ngoài chuyện suốt ngày lảm nhảm lăng nhăng đi rông thì không làm việc gì khác!) tứ chi không sức, ăn nhờ ở đậu thiên hạ, mua sóng gió về làm nhà, mua trăng sao về trang trí nội thất, mua phù du về quấn mền mà ngủ như nằm ngủ trong vỏ kén cô đơn của lão Phạm Duy ngày em yêu đi lấy chồng. Em của thằng con, cháu tôi là nàng Khuynh Thành Mỹ Nhân chết ngoẻo từ lâu lắc, Giáng Hương hạ trần choàng khăn xoan bay hai vai qua đò bên kia, là Tuyết Nữ Nhạn Sương Mù đã an nhiên xoè hai cánh mà bay giữa tinh khôi xa ngái ngút ngàn. Tại vì khăng khăng yêu người đã chết, một mực tương tư tiên nữ hạ phàm, duy nhất không đổi dạ với Vô Tận Xứ Hàn Băng Cô Đỉnh nên đã từ trần vào lúa 00h 00' 00'' 1/36000... tích tắc.
Con, cháu chúng tôi đã ra đi giữa độ điên đang lên bất tận và bắt đầu ăn mòn chính tay chân huyết mạch phế quản của mình để sống, trong sự ái ngại quan hoài sâu sắc của bè bạn đã tìm khắp Bắc Nam lội nguồn Sơn Thái để tìm tuyết liên ngàn năm về cứu chữa cho anh.
Nay gia đình chúng tôi vô cùng hân lạc báo tin, và xin chia vui cùng khắp anh em họ hàng thân bằng quyến thuộc, anh tuyệt tận hơi thở. Theo di nguyện của anh, chúng tôi sẽ an táng anh cùng hai manh chiếu rách và một nắm cơm thiu, ngoài nghĩa địa Gò Mắm (gần nghĩa địa Gò Dưa cho gần với quan anh của anh là Bùi Giáng). Ngày mở cửa mả anh cũng là ngày chúng tôi sẽ lấy nước lã và toàn tập những rác rưởi di cảo đốt tất tật thành than hóa sinh cùng anh.
Xin phụng cáo!




Cậy nắp quan tài nhìn anh lần cuối.
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 17 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9