.:Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên:.
tinhcuoimayngan 24.06.2006 13:44:34 (permalink)
"Hãy là chính mình, em ạ"
Không thể để bài này ở đây đc nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2006 15:08:47 bởi tinhcuoimayngan >
#1
    huyennguyen 24.06.2006 16:17:16 (permalink)
    chà, xem ra có vẻ rất ngộ, rất kiên cường mạnh mẽ...
    buồn nhiều không nhóc?
    Hhehehe...
    #2
      hoamattroi 25.06.2006 23:41:44 (permalink)


      Trích đoạn: huyennguyen

      chà, xem ra có vẻ rất ngộ, rất kiên cường mạnh mẽ...
      buồn nhiều không nhóc?
      Hhehehe...


      Ơ, HN bi nhiêu tuổi rồi mà sao ai cũng gọilaf nhóc hết vậy ta??
      #3
        tinhcuoimayngan 27.06.2006 20:44:11 (permalink)
        HN sinh năm 1978, tinhcuoi còn bé nên đành chịu bị gọi là "nhóc"vậy:)
        Có những nỗi đau làm tâm hồn ta không phút nào bình yên, nhưng rồi tất cả sẽ qua, thời gian sẽ làm chúng phai nhạt và tan biến. Nhưng không phải trường hợp nào chúng cũng tuân theo qui luật ấy, có thể sẽ để lại vết trong trái tim ta, và mỗi khi nhắc đến, ta cảm giác như những kỉ niệm xưa đang hiện lên. Rất rõ nữa là đằng khác. Dù sao thì chúng cũng tạo cho tinhcuoi cảm hứng để bộc lộ qua những dòng chữ này, cảm ơn các anh chị đã cùng đồng cảm và chia sẻ...
        #4
          tinhcuoimayngan 02.07.2006 23:05:47 (permalink)
          MỘT MÌNH

          Tối chủ nhật. Ngòai trời mưa rả rích. Mưa hòai, nó buông một tiếng không rõ đang trách ông trời hay một lời than thở...

          Chợt nhớ lời của chị phục vụ sáng nay: "Sao đi có một mình vậy em, buồn không?". Lúc ấy, đáp lời chị là một nụ cười, không tươi lắm đâu, chỉ như là một cách tránh đi sự thật mà thôi...

          Mười mấy năm nay, nó chỉ có một mình. "Một mình", cụm từ ấy không phải chỉ một kẻ sống biệt lập với xã hội, vì sự thật nó có rất nhiều bạn, có thể hòa mình vào tập thể bất cứ lúc nào. Nhưng nó có cảm giác mình vẫn một mình hay đúng ra là một kẻ cô đơn, nhất là vào lúc này. Thế giới riêng của nó chỉ có duy nhất nó mà thôi, độc thọai với chính bản thân.

          Không phải lúc nào "một mình" cũng có nghĩa là cô đơn, vì sự thật nó thích ở nhà một mình, ăn cơm một mình, cảm thấy mình như thoát khỏi ánh mắt của người lớn, có thể làm mọi thứ mình thích trong những khoảng thời gian ấy.

          Không biết có ai một mình đang lang thang trên mạng như nó bây giờ không?...
          #5
            tinhcuoimayngan 13.07.2006 18:18:52 (permalink)
            SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU
            Tinhcuoimayngan


            Hôm qua mẹ đưa ta tấm thiệp sinh nhật, bảo của M. gửi. Một lúc sau ta mới nhớ rằng mình từng có một người bạn tên M, rồi tự trách mình sao chóng quên. Bạn bè với nhau là thế, vậy mà bẵng đi một năm đã quên nhau rồi. Một năm, khoảng thời gian đó đã đủ xóa đi trong tâm trí ta những cái tên, những kỉ niệm từng dặn lòng phải lưu giữ. Sinh nhật bạn đúng vào hôm ta bận, không đi bạn lại trách ta vô tình. Ừ, có lẽ bạn không trách ta đâu, bạn bè lớn rồi, còn bận nhiều việc... Ta vẫn còn chần chừ mãi giữa đi và không...
            Chiều nay mưa rả rích. Ta ngồi một mình, lòng chợt nhớ đến mùa mưa năm nào " Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thuở mắt xanh xao...". Mùa ấy chưa xa đâu, bạn nhỉ. Cái hôm từ biệt thầy cô, bè bạn ta không khóc vì ta nghĩ chẳng có gì phải khóc, vẫn còn gặp lại nhau cơ mà, có biến mất đâu mà sợ. Phải, vẫn còn gặp lại nhau, nhưng điều quan trọng là ta muốn hay không cơ. "Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau", không hiểu sao nghe đến câu này, ta bật khóc. Trịnh đã khẳng định như thế, vậy mà ta lại sống như một kẻ vô tình trong suốt thời gian qua. Bạn vẫn sống trong thành phố này, có chi đâu mà "xa xôi cách trở", thế mà ta chẳng buồn liên lạc. Hằng ngày, ta vẫn gọi điện cho tụi bạn mới, tán dóc đủ điều. Hằng ngày, ta vẫn online chat với những người bạn ảo chưa một lần gặp gỡ. Thế mà với bạn, không một cú điện thọai, không một mẩu tin nhắn offline. Tệ quá phải không?
            Bạn ạ, ta quyết định rồi. Ta sẽ đến dự sinh nhật của bạn. Nhất định đấy.

            21.6.06
            #6
              huyennguyen 26.07.2006 21:42:41 (permalink)
              Cảm thấy nhóc rất quen. Có lẽ là người quen thật. Nhưng có lẽ cũng ko cần biết nhiều hơn thế.
              Một mình, hai chữ có nhiều cuốn hút đấy nhóc ah!
              Hãy tin đi, thế giới này có rất nhiều người giống nhau. Chỉ vì họ ko nói chuyện cùng nhau thôi.
              #7
                huyennguyen 26.07.2006 21:44:01 (permalink)



                Ơ, HN bi nhiêu tuổi rồi mà sao ai cũng gọilaf nhóc hết vậy ta??



                Hihi, ko dám, ko dám, chỉ vì quen miệng. Nếu có thất lễ, xin cho tạ tội.
                #8
                  tinhcuoimayngan 27.07.2006 20:07:45 (permalink)


                  Trích đoạn: huyennguyen

                  Cảm thấy nhóc rất quen. Có lẽ là người quen thật. Nhưng có lẽ cũng ko cần biết nhiều hơn thế.
                  Một mình, hai chữ có nhiều cuốn hút đấy nhóc ah!
                  Hãy tin đi, thế giới này có rất nhiều người giống nhau. Chỉ vì họ ko nói chuyện cùng nhau thôi.


                  Chắc chắn chưa bao giờ gặp anh Huyennguyen. Đó chỉ là cảm giác thôi, có cùng một tình yêu văn chương nên "cảm thấy quen" cũng là chuyện thường tình...[sm=3.gif] Có thêm một người giống mình không biết nên sướng hay khổ nữa, bản thân vui cũng nhiều nhưng buồn dường như át hẳn cái vui ấy rồi
                  #9
                    tinhcuoimayngan 27.07.2006 20:11:20 (permalink)

                    VẨN VƠ




                    Một mình trong bóng tối, điếu thuốc cháy dở, thả theo làn khói về những hòai niệm xa xưa... Xưa thế nào nhỉ? Có như khói trắng đã bay đi thì không bao giờ nhìn thấy nữa? Xưa tưởng chừng chìm trong quên lãng là những ngày đầu gặp em... Ta không biết, hay đúng hơn không muốn nghĩ đến. Người đã xa thì níu lại làm gì, giờ em đã là gió trời Tây, mang hơi lạnh buốt, còn tôi là gió nội, cách nhau nghìn trùng...
                    _ Anh nghĩ gì thế? Đến người xưa phải không? Tôi biết mà...
                    Rồi nàng khóc.
                    Ôi chao, suy tư làm chi, vẩn vơ làm chi hở trời...
                    #10
                      tinhcuoimayngan 08.08.2006 16:25:41 (permalink)
                      TRANH TỐI



                      o

                      O O



                      _ Mày đừng viết truyện buồn nữa
                      _ Tao thích những truyện có kết thúc buồn. Vậy mới tạo cho người ta cảm giác tiếc nuối một cái gì đó.

                      ............

                      _ Mày già quá.
                      _ Tao đâu có già. Còn trẻ trung lắm <cười>

                      ........



                      Lời của D. hôm nay như gọi ta bước khỏi cơn mê của chính mình. Bao lần ta tự vỗ về bản thân bằng suy nghĩ, bằng lời của Ng. "Văn chương cần sự trải nghiệm", để rồi chấp nhận thất bại, ta vẫn không thoát khỏi những lời cay nghiệt ấy, nó sẽ theo ta đến lúc trưởng thành. Họ - những kẻ khiến ta chìm trong hoang mang, lo lắng sao lại nói dễ dàng đến thế? Ta bơi trong biển hồn, không bám víu được vào bất cứ thứ gì. Muốn dìm chết cái già nua ấy đi, nhưng không biết tìm ở đâu khi chính ta đây luôn trấn an mình.

                      Tại sao những ngày này năm trước D. không buông lời ấy, vậy mà giờ đây... Tại sao không phải L, V - hai người bạn thân nhất mà lại là D?

                      Sáng nay đi cùng bạn bè sao cảm thấy mình lạc lõng. Định về nhưng nhìn lại ai cũng vui vẻ cả, muốn làm kẻ khác người ah? Thế là đi. Bao lần ghét mưa thì nay thầm cảm ơn nó, để tụi bạn hoãn lại cuộc vui, để ta lặng lẽ về nhà cùng những guồng quay trong cơn mưa lạnh. Có áo mưa nhưng vẫn để đầu trần. Đầu tóc ướt sũng. Có kẻ nhìn ta lạ lẫm. Ai đời một con bé đồng phục học sinh lại như thế? Thầm nghĩ mẹ sẽ la. Nhưng không như vậy. Thế cũng tốt. Tốt ư?... Có lẽ ...

                      Mưa trắng trời. Một thoáng lạnh khẽ rùng da thịt. Đan hai bàn tay vào nhau, những ngón tay bao lần thầm ước được thon dài cứ xoắn lấy nhau, tận cùng kẽ ngón, siết chặt mong tìm hơi ấm của chính mình. Nhưng lòng lạnh quá. Lạnh vì lẽ nào? Tự bao giờ? Nhìn vào gương. Nét trẻ con vẫn in dấu, không hề có chút gì của những đứa trường chuyên chỉ biết học và học, của những con mọt sách thi thoảng khẽ đẩy gọng kính trễ trên sống mũi, hay của những "bà già" mơ ước nọ kia. Ta thực tế đến thực dụng, đôi lúc cay nghiệt, quyết đoán, nhưng đôi lúc lại mềm yếu đến không ngờ.

                      Đọc xong quyển "Trăm năm cô đơn", thầm tự hào vì mình đọc nhanh hơn những người khác, nhưng cái cô đơn của dòng họ Buênđya dường như thấm dần vào tâm hồn. Có lẽ nó khác với cái cô đơn này, nhưng nếu chúng cùng hòa quyện, lại có mưa làm nền, có hơi lạnh thêm vào, thì bức tranh hiện ra sẽ là gì đây?


                      . . . . . .
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2006 16:29:47 bởi tinhcuoimayngan >
                      #11
                        Khải Nguyên 28.08.2006 08:02:13 (permalink)
                        Happy birthday...


                        Ngày mai em đã... chừng ấy tuổi
                        Nghĩa là hôm nay đấy, phải không em?
                        Tình cuối mây ngàn là cái nick name
                        Tôi đi tìm em từ dòng tên em đấy!

                        Có bé năm nay đỗ 2 trường - vui vậy?
                        Và những vui buồn cứ len lén viết nên
                        Tôi đi tìm em từ một cái tên
                        Để nhận ra một tâm hồn thanh khiết

                        Ngày sinh em - hôm nay, anh nói lời rất thiệt
                        Xin chúc em mãi là một cô gái - hiền ngoan!

                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9