Gửi em,
Em có biết rằng anh đã yêu em rồi không? Chẳng biết từ khi nào anh đã thấy yêu em. Chỉ biết rằng tình yêu đó cứ lớn dần, lớn dần và giờ đây nó đang bùng cháy. Anh yêu em mà anh đâu có nói ra. Anh nhút nhát, không dám nói lời yêu em. Để rồi bây giờ khi anh nhận ra đã đến lúc anh không thể giấu kín lòng mình nữa, muốn ngỏ lời cùng em, thì em đã yêu một người khác. Anh cảm thấy bầu trời như tối sầ lại, mặt đất như cuồng quay, cõi lòng anh tan nát, nỗi đau tràn ngập tâm hồn anh. Anh thật ngu ngốc quá. Người ta nói "Phải tận dụng thời cơ","Cơ hội không đến lần thứ hai". Đúng vậy, anh đã nhút nhát, không nắm lấy cơ hội khi em đang ở kề bên, bày tỏ lòng mình, để bây giờ em đã không còn bên cạnh nữa. Em còn nhớ cái lần anh đưa em bức thư tình và nhờ em "tư vấn hộ" không? Em nói rằng "Thế là anh đã bắt đầu biết yêu rồi đấy!" Em nói đúng, anh đã bắt đầu biết yêu. Nhưng em đâu có biết, hoặc là em giả vờ không biết, rằng người anh yêu chính là em, mà không phải là một ai khác. Anh không những say mê giọng hát "suýt trở thành ca sĩ" của em, mà anh còn say mê cả tâm hồn và con người của em nữa. Nhưng em ơi, thật trớ trêu khi đến lúc anh nhận ra tình cảm anh dành cho em đủ lớn, đủ sức giúp anh vượt qua sự nhút nhát của bản thân để ngỏ lời yêu em thì em đã yêu một người khác. Người ta nói "Yêu là đau khổ. Thà đừng yêu còn hơn". Không, anh cũng biết vậy nhưng tình yêu của anh dành cho em mãi không thay đổi. Dù cho chúng ta có đi hai con đường riêng biệt, mỗi người một cuộc sống, nhưng anh vẫn không bao giờ hết yêu em. Nếu như có thể quay ngược thời gian (điều này là không thể) thì anh sẽ không nhút nhát, không ngại ngùng mà nói với em rằng "Anh rất yêu em". Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Anh sẽ không còn được thốt lên câu "Anh yêu em" với em thêm lần nào nữa. Anh chỉ có thể cầu chúc cho em và người đó sống vui vẻ hạnh phúc. Anh cũng mong "người đó yêu em như anh đã từng yêu em"...
Đây là bài thơ anh mới viết, anh mong rằng khi em đọc nó em sẽ nhớ tới anh - người nhút nhát - đã từng yêu em.
Nhút nhát Anh thấy mình đã yêu
Nhưng tại anh nhút nhát
Chẳng nói câu chân thật
Rằng anh rất yêu em
Anh nhớ em từng đêm
Ngồi một mình thao thức
Đưa bàn tay lên ngực
Thấy dạt dào yêu thương
Nhớ mái tóc tỏa hương
Nhớ đôi môi đỏ thắm
Nhớ bàn tay ta nắm
Ngỡ tình thật đậm sâu
Bỗng tim anh nhói đau
Biết em yêu người khác
Anh trở nên ngơ ngác
Giữa dòng đời chơi vơi
Vậy cũng đành thế thôi
Tình yêu anh đã mất
Chỉ vì câu chân thật
Nhút nhát chẳng nói ra...
VLONG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2006 08:37:13 bởi RUOI >