Người con yêu nhất Bố đã đi rồi không về nữa
Mẹ cùng con sớm tối ở bên nhau
Vai mẹ nặng hơn năm tháng ngả phai màu
Đêm thanh vắng ôm nỗi đau mẹ khóc
Bố đã đi rồi ngôi nhà trơ một góc
Mẹ một mình bao cực nhọc con thơ
Sáng tinh sương đến những buổi trăng mờ
Đôi quang gánh cũng bơ phờ không nói
Niềm vui của mẹ là những lần con nói
Gọi "Mẹ ơi" giọng chưa sõi, mẹ cười
Xua đi hết những tủi hờn, mẹ nguôi
Con no giấc mẹ rạng ngời đôi mắt
Bố đã đi rồi nhưng mặt trời chưa tắt
Bỏ đằng sau sắp đặt của thời gian
Mùa oi bức hay gió buổi ngày hàn
Mẹ vẫn thắp trong tim một không gian đầy nắng
Thời gian trôi cho tóc mẹ thêm sợi trắng
Để con thơ nay đã đặng mùa vui
Xa xưa ấy một tay mẹ đẩy lùi
Con gom cất ở trong lời mẹ dạy
Con hiểu rằng tình yêu thương vẫn cháy
Rằng niềm tin vẫn chảy chẳng bến dừng
Thành công nào chẳng vấp ngã rồi sưng
Và con biết, Mẹ - người con yêu nhất!
SongDuy