Cơn gió khóc Đã có lần gió kia bật khóc
Bởi nỗi niềm trằn trọc buổi năm canh
Cây xác xơ không lá chỉ trơ cành
Như đồng điệu cùng mong manh cơn gió
Cơn gió khóc đã đôi lần có
Khóc rất nhiều đến đỏ cả mắt đêm
Lời gió thì thào nhưng nhớ lắm nào quên
Dù chỉ đủ sức làm tấm phên lắc nhẹ
Trong gió nổi lên những nỗi đau giằng xé
Lửa ân tình đã quạnh quẽ tái tê
Gió cứ đi hun hút chẳng lối về
Sương lững thững bước nặng nề theo gió
Đến bao giờ ánh trăng khuya lấp ló
Sưởi ấm lòng cơn gió nức nở đây
Đến bao giờ cơn gió hết dứt day
Cho vết xước đỡ trầy theo ngày tháng
Em ơi em có bao giờ vơi cạn
Kỷ niệm là bến cảng lúc hoàng hôn
Gió có khóc gió sẽ nhẹ nhàng hơn
Và em cũng không cô đơn, anh biết!
SongDuy