Mật Ngữ Lụy Phiền
maigia 30.06.2006 02:01:15 (permalink)
Mật Ngữ Lụy Phiền


Tôi giật mình choàng dậy vì chuông điện thoại reo giữa khuya. Chưa hoàn hồn hoàn toàn, tôi dụi mắt định hướng, ai mà gọi giờ này vậy kìa? Tôi vừa suy nghĩ vừa với tay lấy ống nghe.

-- Alô, xin lỗi ai gọi đầu giây đấy ạ?

Tôi nghe có tiếng sụt sùi khóc:
-- Trang đây, Hoàng Trang đây, anh còn nhớ không? Anh vừa cho em số điện thoại tối qua đó?

À, tôi nhớ ra rồi. Hoàng Trang là người tôi mới quen trong Vườn Thơ, giúp sửa lỗi chính tả những bài thơ, văn có nhiều tâm sự nhưng sai dấu hỏi ngã nhiều lắm vì cô bé sinh trưởng tại miền Tây. Phải nói cô ta là người miền Nam "gặt". Mẫu tự t và c cuối chữ lộn tùng phèo, dấu hỏi thay cho dấu ngã và ngược lại... Cô bé có tâm hồn lắm, nhưng ít lâu nay cứ bị một ít người đeo đuổi xin hình, hay bị người quen rình rập cấm giữ kiểu stalking, lén lút theo rình mò gây phiền toái có thể nhờ pháp luật can thiệp, nhưng stalking trên thế giới ảo thì chưa có pháp luật dính líu vào trừ phi đăng hình làm tổn hại hay gây nguy hiểm tới cá nhân một người nào. Dĩ nhiên, tôi có thể nhờ Ban Biên Tập loại trừ hắn ra khỏi diễn đàn, nhưng như thế cũng làm mất tự do diền đạt của người viết.

-- Có chuyện gì vậy?
-- Anh ấy lại đăng bài đòi tự vận nếu em không yêu anh ta nữa, em run quá, em sợ bị trách nhiệm lỡ anh ấy làm thật.

Tôi đã từng làm nhân viên xã hội đối phó những khủng hoảng này rồi, tôi trấn an:

-- Em yên tâm, mỗi cá nhân quyết định là do bản thân họ chứ có liên hệ gì với em đâu, em không yêu người ta thì có mắc mớ gì tới mạng sống của anh ta đâu. Đúng là cải lương rẻ tiền, chẳng đáng là đấng trượng phu, nam nhi chi cả. Cho dù hắn có viết thư trách cứ gì em nữa, em cũng chẳng có lỗi lầm gì trước pháp luật hay với lương tâm vì mỗi người đều chịu trách nhiệm về đời mình.

-- Nhưng em vẫn sợ anh ạ! Anh có cách nào giúp em không?
-- Em có thể gởi thẳng tới Ban Biên Tập nói sự thật và yêu cầu họ loại hẳn bút hiệu đó ra khỏi Diễn Đàn nếu anh ta phiền toái em nhiều quá, hoặc là em phớt lờ chẳng thèm đọc chi những câu thơ, câu văn khóc lóc ỉ ôi đó mà.
-- Nhưng thấy cũng tội anh ấy, lỡ anh ấy tự vận thật thì sao?

Tôi biết cô bé mới lớn này giàu tình cảm và anh kia cũng biết điểm đó nên đã áp lực mạnh:

-- Việc anh ấy làm là tự anh ấy quyết định mà thôi, chẳng liên quan gì tới em. Em đã cứu sống anh ta một lần, không lẽ em phải cứu sống mãi hoài sao, bác sĩ cứu sống người tự tử một lần vì lẽ nhân đạo, nhưng nếu người ta cố tình tự tử lần nữa thì bác sĩ cũng lắc đầu thương hại mà thôi. Em chẳng nghe Đức Kitô nói: "Tội ngươi đã được tha, hãy đi và đừng phạm tội nữa," hay không? Em đã cứu sống anh ta một lần, coi như em có thể nói: "Anh đã được sống lại rồi hãy sống và để người khác sống!"

-- Nhưng lỡ annh ấy làm thật?

Tôi còn ngái ngủ nên cũng cảm thấy hơi bực bội vì tính không dứt khoát của cô bé này, tội nghiệp những người giàu tình cảm thường khổ vì người khác, chuyện cô tình cờ cứu anh kia sống cũng rất tình cờ. Họ chẳng quen biết nhau, quen qua Vườn Thơ thôi, anh ta tâm sự với cô bé về chuyện thất tình của anh và nói ý định anh định quyên sinh. Cô bé lúc đó mười bốn hay mười lăm tuổi gì đó sợ hãi và thương người quá nên khuyên anh gắng sống đợi cô ta trưởng thành cô ta sẵn sàng kết duyên với anh ta nếu lúc đó cô chưa thương ai, mà lúc đó anh ta đã quá 30 tuổi đời! Ơi ra pháp luật xử thì anh này bị tội dụ dỗ con gái vị thành niên chứ chẳng chơi, già cái đầu mà đi tâm sự với một cô con nít! Anh ta cứ bám riết cô bé ba bốn năm rồi, chẳng cho cô quen ai cả vì sợ lỡ cô yêu ai thì giấc mộng dê già ngậm cỏ non của anh tan thành mây khói. Tiên sư bố nó, trên đời sao có những thằng đàn ông tiểu nhân thật! Tôi chẳng nề hà chuyện tuổi tác! Nếu đó là tình yêu thật thì giới ranh tuổi tác, giàu nghèo, địa vị, màu da, đâu có ý nghĩa chi! Nhạc sĩ Tùng Giang kia già 60 hơn còn cưới được cô vợ trẻ đẹp cỡ 20 kia mà, còn hơn cả bản nhạc tình nào đó tôi đã có một vài lần nghe, "Khi anh hai mươi, em mới sinh ra đời. Ngày anh bốn mươi, em mới tròn hai mươi" gì gì đó!

Ở xứ Mỹ, có cô giáo phải đi tù vì ăn nằm với cậu học trò dưới tuổi thành niên. Cậu học trò bây giờ đã trưởng thành, cô giáo cũng đã mãn hạn tù, và hai người vẫn còn yêu nhau và đã tiến tới hôn nhân! Ôi sức mạnh của tình yêu thật khó hiểu, nhưng tôi cũng phải phục lăn cặp nhân tình này, tình yêu của họ đã phải trả một giá rất đắt, bị xã hội ruồng bỏ, nhưng là một tình yêu bất chấp thử thách chướng ngại, để được tự do đi tới với nhau sau nhiều năm kẻ ở trong tù, người ở ngoài học hỏi lớn lên. Tiếng gọi tình yêu mạnh mẽ thật! Chẳng phải chỉ là sức mạnh của hạch tuyến, mà còn là sức mạnh của trái tim!

Nhưng tình yêu độc đoán, một chiều không phải là một tình yêu thật sự, tình yêu chân chính là sự đáp lại của hai trái tim cùng rung một nhịp, cùng nhìn một hướng. Tôi nhớ lại một câu nào đó viết rằng tình yêu giống như một cánh chim, nếu bạn thả chim bay, mà chim còn quay trở lại, thì con chim thuộc về bạn, còn nếu chim bay đi, thì chim chẳng phải của bạn. Tình yêu mà giam giữ, ràng buộc thì chẳng khác gì đem nhốt chim trong lồng son, có khi là lồng tre, là cũi sắt thì còn gì là tình yêu! Cuộc đời ngắn ngủi, mau qua như sương khói, tình yêu cũng mong manh, tại sao con người không biết qúi chuộng mối tình cảm tự nhiên chân tình. Tôi im lặng một hồi suy nghĩ:

-- Em tính nào cũng tật ấy, thương người không phải chỗ, em giúp anh ấy là bản tính thương người, tính mẫn cảm của em, còn yêu anh ấy hay không là quyền tự do của em, anh ấy không có quyền gì, hay khả năng gì mà ràng buộc em cả! Không tin anh, em đi hỏi ba má, anh chị của em đi hay bất cứ một cố vấn tâm lý nào đó ở trường! Anh ta làm vậy em chưa chửi vào mặt dày mặt dạn là còn may cho anh ta đó!

-- Thôi, thôi em van anh! Đừng nói nữa!

-- Anh không nói nữa đâu! Mật ngữ tình yêu của anh ta là mật ngữ phiền lụy, em mà cứ giây mơ rễ má với anh ta là làm khổ thân cho mình thôi! Anh nghĩ em vừa mới vào đại học thì lo học hành cho thành tài đi. Chuyện tình cảm thì từ từ, có chi mà vội! Chuyện anh ta là của anh ta, anh ta 36, 37 tuổi rồi anh ấy phải tự lo liệu đâu phải khóc lóc năn nỉ ỉ ôi với một cô bé 17, 18! Đe doạ này, đe dọa kia, đúng là kế tiểu nhân, bỉ ổi!

Cô bé nín the, chẳng dám nói gì sau tràng mắng của tôi. Tôi chẳng ghét bỏ gì anh kia, chỉ thấy anh ta hơi làm quá nên đâm ra khó chịu, yêu người chi mà chèn ép quá, tình yêu phải là tự do hoàn toàn cơ mà! Ép quá tôi gọi nói chuyện trực tiếp với ba má cô bé, cho họ chửi ông dê già kia một mách cho chừa tính dụ dỗ kẻ ngây thơ! Ối giời ơi, tình yêu gây bao phiền lụy, và mật ngữ tình yêu có khi là nọc độc giết cả tình cảm của con người!


Mai Gia
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9