Khi lòng vui trăng cười...khúc khích
Lòng buồn trăng thút thít...trên cao
Lu mờ thêm những vì sao
Ánh trăng vàng vọt...úa nhàu màn đêm
Oanh Oanh
Buồn hay vui bên thềm trăng đổ
Khóc hay cười người vỗ giấc mơ
Gió qua đâu dễ tình cờ
Bởi mênh mang đã ngẩn ngơ thuở nào
Nguyên Thoại
Dẫu buồn vui...trăng cười trăng khóc
Cũng lòng người thóang chốc trôi qua
Sẽ thành kỉ niệm thôi mà
Cất vào góc nhỏ sâu xa tâm hồn
Oanh Oanh
Cất vào tận tâm hồn người hả
Răng không đem gởi cả vào thơ
Dăm ba con chữ lơ ngơ
Như con sóng nhỏ lay bờ yêu thương
Nguyên Thoại
Tâm hồn là một ngăn kỉ niệm
Cất giữ bao câu chuyện nên thơ
Cất bao nhiêu mộng nhiêu mơ
Bao nhung bao nhớ bao chờ bao mong...
Oanh Oanh
Quên cùng nhớ sao đong cho đủ
Vui cùng buồn biết giữ cho đầy
Thôi thì gởi gió cho mây
Gởi mưa cho nắng gởi ngày cho đêm
Nguyên Thoại
Nắng tháng tư nhớ cơn mưa qúa
Cho lá tươi... mát cả bờ môi
Mưa ơi nắng đã gọi mời
Lạy trời mưa xuống... dạo chơi chốn này
Oanh Oanh
Mưa và nắng đổi thay cho lá
Vui và buồn đổi cả màu mây
Dòng sông khi cạn khi đầy
Bởi con thuyền nhỏ ... vừa đây ... đó rồi !
Nguyên Thoại
Nắng gọi mưa cho đầy sông suối
Vui gọi buồn đắm đuối nhớ nhung
Sóng xô hoa tím chập chùng
Chiêm bao bờ bến mông lung...thuyền về...
Oanh Oanh
Câu thơ nhớ ... xin đề hạt nắng
Câu thơ quên ... lẳng lặng theo mưa
Chòng chành nỗi nhớ hai mùa
Nắng mưa mưa nắng ... đong đưa cùng thuyền
Nguyên Thoại