NHỚ NGƯỜI Xưa ta về, đường mòn gót nhỏ
Chiều qua mau, sáng ánh điện vàng
Sáng mắt ai dịu dàng trước ngõ
Mắt trông theo lòng chợt rộn ràng
Xưa ta về đường mưa ướt lối
Ngập ngừng theo nhau, biển động buồn
Gió lao xao, tình nghe rất tội
Sóng dâng cao ngày trời mưa tuôn
Nụ tình thơm ép vào cuối vở
Lời hẹn hò gửi ngọn cây cao
Hồn trông theo giọt mưa bỡ ngỡ
Mắt dõi theo chiếc lá lao đao
Nay ta về đường xa người lạ
Ngậm hơi sương đếm tháng năm rơi
Đốt que diêm tìm người trong khói
Thấy đất trời xa, lòng rối bời.