từ mô hình internet tôi gửi tặng những nhà kiểm duyệt
một bài thơ
bạn nghĩ
chữ sẽ được hút khỏi giấy
vào một cái chai
từng cần mẫn hút vô số chữ
lắc lắc lắc lắc
cho đến khi mọi chữ đều mềm nhũn
và ngoan ngoãn
se sẽ được đổ lại giấy
hoặc bạn nghĩ
chữ sẽ bị những nhát chém
ngang dọc chéo
rồi được dọn xác khỏi trang giấy
một cách bí mật
các con chữ sống sót được xô lại gần nhau
hoặc các khoảng cách được biện hộ bằng tân hình thức
độc giả sẽ phán xét:
kẻ viết đã tạo ra một thứ sạch sẽ và nhạt nhẽo
hoặc bạn nghĩ
bạn sẽ chẳng đọc được gì
vì bài thơ chẳng bao giờ đến được với bạn
nó mãi nằm lại trong bộ sưu tập của các nhà kiểm duyệt
có thể tác giả còn vinh hạnh được chung số phận với tác phẩm
hoặc có thể bạn nghĩ rất khác
khi trí tưởng tượng của bạn quá tuyệt
hoặc kinh nghiệm trận mạc của bạn quá dầy dặn
nhưng có lẽ bạn sẽ chẳng nghĩ gì
bài thơ được sinh ra
bạn đâu đón chờ nó
các nhà kiểm duyệt rồi cũng quá mệt mỏi
không còn thời gian dọn dẹp những thứ họ nghĩ là rác
bởi đã đến lúc họ phát hiện
cả thế giới quanh họ là rác
họ thèm về với những đứa trẻ
vắt óc giải thích cho chúng phải đến một tuổi nào đó mới nên chọn nói bậy hay không
đừng để sự tục tĩu làm chủ
nếu đó không là sự lựa chọn của hiểu biết
khi thế giới không còn độc giả
thơ càng lênh láng khắp chốn
chúng ta tiếp tục khinh bỉ thơ
nhưng mỗi chúng ta đều sản xuất hàng loạt
và mặc lại cho riêng thơ ta khái niệm về sự cao quý từ thời cổ đại
việc chỉ còn ta đọc ta là nỗi cô đơn của ngôi sao
nhưng rồi sẽ không thể không có
lúc nào đó bạn thốt lên:
tôi biết làm gì
trong một thế giới tự do, ngu muội và đầy ngộ nhận
câu hỏi ta là ai biến mất
hiểm họa tiếp tục tự do sinh nở
nó đâu khá hơn thế giới trước đây
bạn sẽ luyến tiếc những nhà kiểm duyệt
như xót xa cho những ông đồ già
nhưng bạn hoàn toàn nhầm lẫn
khi bạn không hiểu nổi sự cần của thơ
bạn không thể tìm thấy nó
thế giới là hội chợ hàng nhái
chúng ta cùng mã vạch với các nhà kiểm duyệt
khi chúng ta đánh mất sự tự kiểm duyệt