Thân chủ đầu tiên
Vô Danh 30.06.2006 13:17:47 (permalink)
Thân Chủ Đầu Tiên
Phương nằm daì trên caí bàn làm việc và chán nản ngáp những caí thật sự vĩ đại. Bên cửa sổ thì Vinh mơ mộng nhìn ra cửa sổ đầy những đám mây trên bầu trời thu buồn bã trôi đi.
Tâm, em của Phương thì luây huây maĩ cũng không biết đề gì lên tấm cacton mà cả ba người dự tính làm bảng tên cho văn phòng thám tử tư cuả mình.
Phương là một người có thể noí nếu cố gắng thì có thể đạt được nhiều thứ hơn là ngồi đuổi ruồi ở caí văn phòng mới mở naỳ. Là một người mê Sherlock Holmes mê mệt quyết định đi theo con đường naỳ có vẻ hơi phiêu lưu nhưng laị là sở thích duy nhất cuả cậu dù khi cha mẹ cậu còn sống luôn phản đối gay gắt, rồi một tai nạn giao thông đã giúp cậu đạt thành ước nguyện tuy gia sản bị mất hết vaò tay ông chú nhưng với một buổi gặp gỡ Vinh một học sinh vừa du học ở Mỹ về cùng sở thích nên cùng nhau mở văn phòng tự lập.
Vinh con người cuả nghẽ thuật và cả nghệ thuật phá án. câu du học ở một ngôi trường nổi tiếng ở North Carolina, có dịp gặp được thanh tra Phil Bardle bậc thầy phá án cuả FBI và được một lời khen quí giá đối với caí tính kiêu căng cuả ngaì cảnh sát. vinh về nước cùng mờ văn phòng thám tử với mục đính đưa tên mình di8 xa hơn là một vùng quê như N.Carolina.
Vinh phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một câu hỏi kiểu "hỏi cũng như không":
_ Hồi naỹ giờ có ai vô không vậy?
Phương không thèm mở mắt mà đáp:
_ Nếu lỗ tai tao đúng thì chuă có ai.
Tâm hỏi:
_ Bữa giờ chưa ai nhờ phá án gì à.
Vinh đáp:
_ Coi như là có.
Tâm hỏi lại:
_ Sao lại là coi như.
Phương đáp giùm cho Vinh:
_ Thì nếu không taị con meò nhà bà Hai nghịch đem caí nhẫn xuống giường thì tuị anh có thể có một chiến công đầu tiên.
Đang noí thì chuông reng, Vinh chạy ra mở cửa thì một bà khách mập mạp bước vào với bộ đồ bộ chỉ có ở những người bán hàng ở chợ và tay cầm tờ bích quảng cáo cửa văn phòng thám tử Phương Vinh.
Phương lầm bầm :
_ Hi vọng bà ta không có nuôi mèo.
Chưa để bà ta giới thiệu Vinh đã hỏi ngay.
_ Xin hỏi hàng thịt của cô ở chợ nào ạ.
Người đàn bà có vẻ bị sốc trước câu hỏi đó. Vinh mỉm cười ý nhị tư đáp cho bà ta ngay.
_ Bà đừng ngạc nhiên vì tôi biết bà bán thịt, vì công việc phán đoán nghề nghiệp thân chủ là kiến thức cơ bản nhất mà người thám tử nào cũng phải biết.
Ở phía sau một giọng nói khác có vẻ tinh ranh hơn một chút vang lên:
_ Và nếu người bà toát ra mùi thịt heo nồng nặc mà chỉ khi tiếp xúc lâu lắm mới có được, và nếu chúng tôi không nhân ra được thì quả là hổ thẹn phát bích chương khắp nơi nói chúng tôi là những người giỏi nhất. Và nhân đây xin nói luôn có lẽ bà một người lâu nghề vì tôi chỉ gặp một người có mùi hơn bà là bà lão bán cá ở chợ Cầu Muối chắc bà biết mà phải không, cá thì mùi nhiều hơn heo.
Người nói là Phương. Bây giờ anh ta mang một bộ mặt mới rất linh hoạt khác hẳn với cái vẻ ủ rũ ban nãy. Tới băt tay bà khách với một nụ cười lịch thiệp nhất và thêm vào một câu hỏi:
_ Á ! xin hỏi bà có nuôi mèo không ạ.
_ Không.
Đó là câu đầu tiên bà ta nói ra và với cái giọng không thể lạc đâu được của một người bán hàng ngoài chợ và cả ba có cảm giác không nên kích động bà phn ra những lời chửi thề độc địa nhất của một người bán thịt có thể nghĩ ra. Và không cần lâu ý nghĩ đó được chứng minh ngay:
_ ĐM nó các anh biết không tôi bị người ta lừa đảo và tôi muốn các anh phài mang lý lẽ lại cho tôi.( một tràng chủi thề.)
Chữ "lý lẽ" có thể là chữ lịch sự nhất bà ta có thể nói được. và bà ta lai ngồi thẳng vào ghế và lại tiếp tục:
_ Như các anh nói, tôi là người bán thịt ở chợ Cầu Muối và tôi đến đây muốn các anh đem về 3 triệu của tôi trong tay tên lừa đảo, được không.
Vinh nhẹ nhàng đáp:
_ Vậy xin bà nói rõ cho anh em tôi biết là chuyện gì xảy ra.
_ Tôi không có thời giờ nhiều. Tôi phaỉ về và ba anh chị về với tôi, tôi sẽ kể .
Kết thúc củn ngủn và bà ngang nhiên đi trước dẫn đường. Vinh và Phương vội vã đi theo và để Tâm lại để giữ văn phòng một công việc mà Phương cho rằng vô ích còn hơn một con thiêu thân vào lửu hay con dã tràng se cát vậy.
_ Tại sao mày nghĩ vậy.
Vinh hỏi với giọng hơi bất bình.
_ Dã tràng se cát còn được ở ngoài biển coi như là đi nghỉ mát suốt đời đi.
_ Còn thiêu thân.
_ Thì nó thích thế còn em gái tao, tao cá với mày một chầu trà đá nó thà đi nghe ông thầy Lý lớp 12 của chúng mình đọc kinh còn hơn là canh cái văn phòng mà như không có con ma nào thèm du ngoạn một chuyến.
_ Bây giờ các anh nghe tôi nói chưa.
Bà bán thịt gợi chuyện. Vinh trả lời:
_Vâng thưa bà.
Vinh rút cuốn sổ ra và bắt đầu ghi chép còn Phương thì thơ thẩn trò chuyện với một cô gái ở bên cạnh.
_ Tôi tên là Chinh, mọi người gọi tôi là Chinh Thịt Heo.
Người đàn bà bắt đầu câu chuyện bằng cách kể lể về thân thế ba tuổi tới bốn mươi tuổi. nhưng chỉ mới đến hai mươi tuổi thì bị Vinh chặn lại:
_ Thưa bà , bà có thể đi vào chuyện chứ ạ.
_ Ừ! tôi có đứa con gái tên Trinh, nó tốt nghiệp đại học y từ tháng trước; nó lấy họ mẹ từ khi thằng cha chó chết đi theo con hồ ly tinh ĐM thằng cha đó. con bà nó.
Vinh vội chặn lại:
_ Thưa bà, bà nên trở về câu chuyện.
_ Ừ, mà tôi nói đến đâu rồi.
_ Bà đến:Ừ tôi có đứa con gái tên Trinh, nó tốt nghiệp đại học y từ tháng trước; nó lấy họ mẹ từ khi thằng cha chó chết đi theo con hồ ly tinh ĐM thằng...Được rồi Vinh. Tao dừng nè.
Phương chen vào sau khi tạm biệt cô gái cùng đường vẻ mặt có vẻ vui vẻ lắm. Vinh thì nhăn mặt lại khi những lời chửi thề được phát ra từ miệng bạn mình.
_Ừ! tiếp tục đi ĐM cái thằng kĩ sư trời đánh nữa chứ; con Trinh nó đi theo thằng đó sau những lời thúi tha nó dụ con nhỏ. Nó còn trộm mất ba triệu đồng ở nhà cho thằng đó.
***
_ Mày nghĩ sao về chuyện này hả Phương.
Vinh hỏi Phương trên đường đến chợ.
_ Một người con gái đã tốt nghiệp đại học luật không dại gì thí cả tương lai đề đi theo trai, trong thời đại này tao không nghĩ có chuyện đó.
_ Vậy nên bắt đầu bằng những người hàng xóm quen biết bả.
_ Khỏi tao đi rồi.
Câu trả lời mang lại cho Vinh nhiều sự nghi hoặc.
_ Lúc mày lo nghe bà ta tâm sự về cuộc đời bả đó
_ Vậy con nhỏ mày trò chuyện...
_ Chính xác. Mày nghĩ tao vô trách nhiệm tới nỗi để mày điều tra một mình sao hả.
Vinh hỏi lại:
_ Sao mày biết con nhỏ đó quen bả. Mày chưa gặp nó mà.
Phương trả lời với vẻ mặt lộ sự tự mãn
_ Này muốn biết chuyên thân chủ là tốt nhưng những chuyện xung quanh mày cũng rất nên chú trọng. Và nói cho mày biết chúng ta có một địch thủ.
Vinh hà hốc mồm ra ngỡ ngàng.
_ Mày bảo sao?
Phương trả lời.
_ Với một giọng nói đầy sự nghi ngờ và một con mắt láo liên tao có thể kết luận con nhỏ đó không phải thám tử thì cũng là theo dấu bà ta. Khi tao hỏi nó làm gì thì nhận được câu trả lời rằng. và Phương cất giọng yểu điệu đến muốn nhức xương sống lưng ra" dạ, em chỉ đi dạo quanh thôi ạ".
_ Em chỉ đi dạo quanh thôi mà ăn mặc model thế và con mắt láo liên chứng tỏ một trăm phần trăm là nói dối, và một một cuốn sổ vắt ở lưng quần không khỏi người khác nghi ngờ.
_ Sao mày nhận xét thế đuợc. Trong khi tao chưa nói về cuốn sổ
_ Tao cũng xem thư em nào cở mà làm mày mê mẫn thế chứ nhưng tới khi tao nhìn con mắt mày không thực sự muốn làm quen mà chỉ nhằm thăm dò thôi cũng biết mà.
Phương nói với giọng mừng rỡ giả tạo.
_ Cám ơn mày đã tin tao.
Và Phương ôm chầm lấy Vinh nhưng Vinh chặng có cử động nào như là người gỗ và Phương tiếp tục những lời tưng bốc "bốc" nhất.
_ Mày quả là người bạn tốt nhất, vĩ đại nhất và tin bạn nhấ... Sao mày không đẩy tao ra.
Vinh vẫn đứng như trời trồng. Phương thì nhìn qua vai trái Vinh và há hốc mồn ngạc nhiên.
Trên thành cầu là một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, ông ta có vẻ mới trải qua một cơn ác mộng lớn làm quần áo ông ta xốc xếch lượm thuộm hết chỗ tả. Và dễ thấy nhất là ngương mặt hốc hác đến khó tin là có thật. Và ông ta là người mà bà bán thịt gọi là tên kĩ sư dụ dỗ con gái bà ta.
_ Ổng dậy chưa hả?
Vinh hỏi Tâm với giọng lo lắng.
_ Chưa đã nửa giờ rồi mà còn mê mạn
Tâm vừa trả lời vừa cầm chén cháo đã vơi nửa bước ra khỏi căn phòng. Trong căn phòng Phương đang đặc kín với những suy nghĩ về tiến triển bất ngờ ngay từ buổi đầu điều tra
đã đưa lai. Cậu nhíu mày nắm mắt tìm đủ lí do giải thích cho sự việc kì lạ này . Bỗng Tâm chen vào .
_ Có thể ông ta ân hận tư sát .
_ Vậy cô gái . Vinh nhắc nhở .
_ Chết rồi .
Phương lẩm bẩm .
_ Đúng vậy đây là cách giải thích tốt nhất .
_ Và... Tâm nói
_ Ông ta sợ tội tự tử. Vinh tiếp lời và đứng lên chán nạn.
_ Tại sao ông ta giết cô ấy .
Câu nói xoáy mạnh vào bộ óc hai nhà thám tử trẻ tuổi của chúng ta . Họ không ngờ lại còn một mắc xích quan trọng đến thế trong suy luận của họ . Họ nhìn nhau lắc đầu và vào lại thế bí thì cánh cửa được gõ . tâm ra mở của thì thấy một quí bà nhà
giàu bước vào mà mùi dầu thơm Pháp không lẫn vào đâu đươc cứ quanh quẩn bà ta và những chiếc nhẫn hay dây chuyền trang sức có thể tất cả là hàng hiệu làm các thám tử lần đầu tiên cảm nhận mình quá nghèo so với người thân chủ mới .
Bà vội vã kéo chếc ghế ra ngồi và bắt đầu câu chuện bằng mức nhanh nhất có thể .
_ Tôi không có nhều thời gian ở đây và tôi muốn có một câu hỏi cho các cậu. Không đợi trả lời bà ta tiếp:
_ Tôi muốn hỏi con rễ tôi sao rồi .
Cả ba cùng ngạc nhiên dĩ nhiên vì không biết con rễ bà ta là ai cả và cũng ngạc nhiên khi bà ta không hỏi ở nơi nào hay có đến đây không mà lại hỏi ra làm sao.
Phương nhún vai đáp:
_ Có lẽ bà nầm đây với một văn phòng mạch chăng .
_ Tôi không lầm, con rễ tôi nằm trong kia và tôi muốn nó kể về con gái tôi giờ ra sao vì nó là người duy nhất biết tin con bé tội nghiệp.
Cả ba không hẹn mà choáng vì câu nói đó .
Tâm nhẹ nhàng hỏi lại.
_ Bà nói rõ hơn xem.
_ Con rễ tôi nằm trong kia và tôi muốn nó kể về con gái tôi giờ ra sao vì nó là người duy nhất biết tin con bé .
_ Con bà là ai chứ.
Phương có vẻ hết nhịn nỗi phần vì vụ án rắc rối phần bực mình bà ta nãy giờ.
_ Con gái tôi tên là Lê Ngọc Minh.
_ Không phải Nguyễn Ngọc Trinh à .
Bà ta có vẻ sốc trước câu hỏi của Vinh người nãy giờ im lặng không nói gì .
_ Phải và nó cũng là Nguyễn Ngọc Trinh. Thế các người quen bà Chinh thịt heo chứ .
_ Có, cả ba đồng thanh đáp.
_ Bà ta là ân nhân của tôi.
Bà ta bắt đầu kể.
_ Cách đây hai mươi năm khi chồng tôi qua đời, hai mẹ con tôi lâm vào cảnh thiếu hụt, rốt cục phải ra đường ăn xin và một hôm gặp bà Chinh tại chợ cầu muối vào buổi sáng định mệnh đó. Thấy Minh nó mặt mày sáng sủa bà ta nhận nuôi nó và chúng tôi xa nhau từ đó. Rồi tôi lấy một ông chồng giàu có và rất thương tôi. Tình yêu, tiền bạc vẫn không làm tôi nguôi ngoai được vết thương xa con gái.( Phương và Vinh nhăn mặt lại) rồi chồng tôi phát hiện ra, Nhưng thay vì gận dữ ông ta lại xúc động và trước khi ông ta nắm mắt đã để lại cho con bé một gia tài lớn là một xưởng may lâu đời cùng căn nhà ở đường Bùi Hữu Nghĩa. Rồi một tuần trước tôi nhận được một lá thư vô danh nói con gái tôi đang bị nguy hiểm, các cậu có biết là tôi lo lắm không. Sau đó tôi mời một nữ thám tử đáng tin cậy theo dõi con tôi, nhưng đột nhiên con tôi mất tích vào khoảng hai ngày trước và tôi nhờ cô ta đi tìm thì cô ta gặp các cậu ( Vinh nhìn Phương nháy mắt). rồi cô ta đi theo các cậu ( đến lúc này Phương và Vinh há hốc mồm ra) Cô ta nói các cậu cứu con rễ tôi và đem về đây có đúng không.
Giờ bà ta không còn gấp rút như trước bà ta như một người đàn bà cần nơi tâm sự và đến đây bà ta trút ra cả. Nhưng chỉ một thoáng thôi vì bà ta lại cuống lên với vệc tìm con và cứ hỏi liên miên về con bà ta
_ Xin mời bà về đi ạ.
_ Đúng, Tâm đâu tiễn khách.
Bà mẹ đau khổ như bị dội một xô nước lạnh vào mặt bà không nói được lời nào về hai câu nói bất ngờ của hai chàng thám tử trẻ người bà đang nhờ vả, Tâm ý nhị tiễn bà ta ra cửa rồi quay lại hỏi hai người anh ngay:
_ Chuyện gì thế, sao lại đuổi bà ta chứ?
Vinh không trả lời gục mặt vào lòng bàn tay mà im lặng Phương giải tỏa bằng một điếu thuốc và nhả khói ra và mơ mộng vài phút im lặng đó bị tiếng nói của Tâm làm gián đoạn:
_ Anh dậy rồi à?
_ Tôi ở đâu đây.
_ Đừng lo anh đang ở văn phòng thám tử Vinh Phương thôi, chúng tôi cứu anh khi anh định tự sát .
_ Tại sao không cho tôi chết .
Phương vén màn bước vào :
_ Tại sao anh lại tìm cái chết khi anh chỉ mới ngoài hai mươi thế .
Người đàn ông gục mặt vào lòng bàn tay thổn thức gì đó không nghe được chợt ông ta như phát hiện ra điều gì, ông ta lấy tay sờ soạng khắp người và phát hiện ông ta đã được thay bộ quần áo xốc xếch dơ bẩn bằng bộ đồ có vẻ không hợp với gương mặt trơ xương và dơ bẩn của ông ta hiện thời.
_ các người đã đến gần tôi à?
Tâm giải thích cho ông ta vì lúc ông ngất cần không khí thoáng hơn và sạch sẽ hơn nên thay áo cho ông thôi chứ không có ý gì khác, và ông ta lại la lên.
_ cô đã đến gần tôi à?
Tâm giải thích:
_ Chỉ lúc đó thôi.
_ Cô đến gần tôi. Ông ta la lên như bị mấy đồ không bằng.
Ầm!
Ông ta đóng sầm cánh cửa lại một cách bất lịch sự nhất có thể làm. Vinh vẫn ngồi đó không nói gì, tới khi Phương ngồi xuống thì Vinh nói nhanh.
_ Mày có để ý thái độ ông ta không ?
_ Có, ông ta giữ một cái gì rất quan trọng trong cái bộ đồ cũ. Mà chắc chắn không phải tiền .
_ Đúng không ai tự tử mới được cứu lại lại lo lắng về tiền bac.
_ Chính xác đó là cái gì .
_ Một cái gì đó liên quan đến sự việc.
_ Và cũng có thể là liên quan tới cô gái .
_ Ông ta không giấu được lâu đâu. Này Phương coi cái này nè.
Một tờ báo cũ hồi tuần trước và đống báo kế bên chứng tỏ nó được lục trong đóng báo đó.
_ Một tỉ phú ngành diệt may bị bệnh tim qua đời để lại tài sản khổng lồ cho bà vợ ông ta, góa phụ Phạm Thiên Liên... ( tiếp theo trang 7).
Phương hỏi .
_ Ổng có phải là người chồng nhân hậu mà bà thân chủ mới của chúng ta nhắc tới không.
_ Chắc là đúng . Vinh đội nón đi ra ngoài và gọi với lại:
_ Tâm, Anh bỏ cơm tối nhé .
Phương lục ra một cuốn sổ nhỏ không có ghi chép gì cả trong túi áo sơ mi của ông ta cùng một bộ bài tứ sắc chưa mở . Phương ngồi im tới giờ cơm tối ăn hai ba đũa cực lẹ và ngồi suy nghĩ tiếp.
Tới khoảng ba giờ sáng hôm sau Vinh vẫn chưa về còn Phương thì gục trên bàn làm việc ngáy o o, Tâm đã đi ngủ thì một bóng đen từ từ tiến vào kéo tấm màn ra chợt bị Phương bắt lại. Một tiếng động nhỏ lúc hành động đã đánh thức Phương vì Phương là người rất tỉnh ngủ. Bóng đen vùng ra thì bị Phương khoá lại bằng một thế Aikido (Phương là một võ sĩ Aikido đai nâu một ngạch) Tâm nghe tiếng động ra mở đèn lên thì Phương giựt mình thấy là cô nữ thám tử gặp trên đường đi đến nhà bà bán thit.
Phương đột ngột thả ra không tự chủ. Cô bạn đồng nghiệp của Phương biết mình trong thế khó xử cũng không nói được gì . Qua một phút im lặng Phương Phóng cuốn sổ tìm thấy ở túi áo cho cô đồng nghiệp và nói .
_ Trả cho cô đây, cô nên hợp tác với tôi trong việc này vì thân chủ cô và cũng là vì cô. tôi có tể nhắc phone lên mà đưa cô nhiều rắc rối với tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Cô không muốn thế chứ .
Lời Giải đáp
Phương giành được tế chủ động chỉ sau một câu nói ép cô thám tử vào tế hợp tác hoặc vào tù.
Cô ta tỏ ra không bị tác động bởi lời nói của Phương. Vậy ra cô ta đã chuẩn bị trước sự việc này . Cô lạnh giọng phản kịch
_ Vậy à, theo luật thì tôi có quyền lấy lại những gì của tôi vì anh đã ăn cắp cuốn sổ của tôi khi nói chuyện trên vỉa hè .
Phương không bất ngờ khi bị phản kích đẹp mắt như vậy nhưng chỉ bị bất ngờ vì cô ta có thể bịa chuyện tỉnh như thế . Nhưng với nụ cười chắc thắng Phương lại nói .
_ Tôi phản đối sự truy ố vì tôi biết cô có hai cuốn sổ như nhau và cuốn này cô đã mất từ trước đó khoảng ngày mà cô gái con riêng thân chủ cô mất tích . Phải nói cô rất được việc khi tìm thấy cô ta nhanh như vây.
_ Đúng! trước khi hung thủ tung khói mù dụ bọn tôi vào bẫy .
Vinh xuất hiện bất ngờ trước cánh của và theo là cô Trinh ( hay Minh cũng được). Cô ta chạy ào vào phòng người đàn ông hét to lên:
_ Anh Thanh.
Phương thì tỏ ra ngạc nhiên trước sự việc này .
_ Trước khi hung thủ tung khói mù dụ bọn mình vào bẫy?
_ Đúng .
Vinh trả lợi Và nhìn mặt cô bạn thám tử thì thấy vẻ mặt không có gì là bất ngờ .
_ Cô đã tìm đến khu gác thượng.
Cô gái nói .
_ Đúng! sau đó phát giác hai vợ chồng họ.
_ Và cô để quên cuốn sổ cô đang cầm trên tay lại. Anh chàng tên Thanh không muốn cô bị vạ lây nên khi tự tử đem theo phi tang chứng cứ cho cô.
_ Đúng!
Phương như hiểu ra câu chuyện chen vào .
_ Tại sao cô bỏ đi.
_ Vì tôi không thể cứu họ ra.
_ Còn bộ bài tứ sắc .
Tâm hỏi . Cô gái trả lời .
_ Anh ta muốn tố giác ngầm vì cỗ gác thượng là nơi bà Chinh bán thịt cho thuê cỗ gầy sòng tứ sắc .
Vinh gật gù .
_ Mụ hàng thịt ra chiêu phủ đầu độc địa quạ Anh ta mà báo cảnh sát là bị tóm ngay khi kịp khai báo . Nhưng có một điều tôi chưa hiểu là vì sao anh ta tự sát .
_ Vì anh ta đã muốn làm nó trước rồi .
Cô Trinh bước ra vai dìu người chồng khốn khổ đặt lên ghế bành phía của sổ rồi lấy khăn giấy chùi nước mắt nói tiếp:
_ Anh ta bị vỡ nợ ngân hàng và muốn mượn lại ba triệu tiền hỏi cưới tôi mà anh ấy đưa mụ ta khi trước .
_ Cô toan tự tử theo phải không với vết dao cỗ ổ tay cô .
Phương quan tâm hỏi cô gái khi thấy một vết dao chạy dài từ bắp tay đến cổ tay. Và lắc đầu nói thêm.
_ Phải nói cô thật gan dạ khi chọn kiểu chết khô máu này .
Rồi ngước lên vinh buông câu hỏi .
_ Sao mày tìm ra cô ta.
Vinh sải bước tới bên kệ sách ngả lưng vào tuờng mà đáp.
_ Có gì đâu. Tao thấy ngôi nhà lợp ngói hình tam giác mà trần nhà hinh vuông. Tao cá chắc có cái gác thượng và khi tao theo dõi thấy bà ta phủi bụi quần áo khi đi ra bán hàng. Thật kì lạ khi một cái áo hay mặc có bụi cứ như là để trong xó nhà một năm vậy.
_ Mày nhìn thấy máu heo còn dính trên áo sao.
_ Đúng! Nhờ thế tao đoán cái áo đó hay được sử dụng và bà ta vừa đi chỗ nào đó đầy bụi bặm. Và thế là bằng nghề leo tường khi còn ở bên mĩ tao được huấn luyện kĩ tao vào cứa cô gái ra.
Tâm như vỡ lẽ ra điều gì nên quay sang hỏi cô thám tử. Không lẽ chị leo như anh Vinh à .
Cô ta bụm miệng cười khúc khích và đáp .
_ Không tôi không lên. tôi chỉ chọi cuốn sổ lên và trao đổi qua chữ viết cho im lặng và khi bà hàng thịt ề tôi vội lánh mặt mà quên lấy cuốn sổ. Rồi thân chủ tôi gặp nói tôi ráng đưa anh Thanh khỏi văn phòng này nên tôi mới ở đây.
_ Vậy động cơ gây án là gì .
Tâm hỏi và chờ câu trả lời từ tất cả mọi người thì chột một viên cảnh sát mặc đồng phục vào giơ một cuốn sách pháp luật thừa kế ra nói:
_ Đây là động cơ thưa cô. Bà ta sẽ được hưởng ố tiền thừa kế to lớn từ ông triệu phú ngành dệt may vừa qua đời để lại cho cô Trinh đây nếu pháp luật không liên lạc được với cô ta.
_ Xin lỗi tôi là Hạ Sĩ Bùi Kiếm Thước rất vui và thích thú dược hợp tác với các vị đây.
Rồi ông ta bắt tay từng người. Và thông báo bà Chinh đã bị bắt và hi vọng văn phòng Vinh Phương sẽ hợp tác với cảnh sát khi hai bên có việc cần .
Mọi người ra về chỉ còn Vinh và Phương ở lại ( Tâm chuẩn bị đi học).
_ Mày tìm ra chủ lá thư thông báo cho bà góa phụ về sự nguy hiểm đang ề cận con gái bà ta chưa.
Vinh hỏi Phương. Phương trả lời .
_ Bà ta sẽ bất ngờ lắm khi biết chính cô con gái bà làm ra.
_ Đúng một kế hoạch xin tiền mẹ ruột sắc sảo.
_ Sau đó tên Thanh sẽ cứu Cô Trinh và xin cưới tế là đủ tiền trả nợ .
_ Kế hoạch thực đơn giản .
_ Nhưng vô tình giúp ta mở ra một vụ án khó xảy ra sau đó .
Sau đó hai người không nói gì chột Phương hỏi Vinh.
_ Nếu là mày thì mày có chấp nhận một bà mẹ bỏ con hằng mấy nay không nhận lại mà giờ đây khi mất hạnh phúc gia đình mới nhớ đến đứa con.
Vinh như bị câu hỏi đó làm tác động và cậu ta bước ra cửa định đi đâu đó và không quên quay lại trả lời:
_ Không
#1
    Vô Danh 30.06.2006 13:20:15 (permalink)
    Gửi CT.Ly và các Mod:
    _ Theo yêu cầu của bạn mình gom bài vào làm một bài rồi. Bạn có tể xóa các topic khác
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9