Em ra xứ Bắc quê người
(SaMacTim)
Em học quen dần những tiếng "lắm cơ,
Ừ nhỉ, dạ vâng, ứ thèm, nỏ chịu"
Em tập đánh vần bằng giọng miền Nam nũng nịu
Để bước ra làm cô gái nội thành
Để mai lỡ có về làm dâu thảo "mẹ anh"
Cũng được thương yêu như mẹ mình thuở nọ
Khi đi quanh phố bàn chân như trong rọ
Thầy, U ngoan, hiền như tiếng gió êm tai
Thấy chưa!
Gái miền Nam đâu đã kém chi ai
Cũng học làm dâu cũng giỏi giang ghê đi chứ
Hà Nội phước phần.
Hà Nội tình tứ
Mùa Thu dịu dàng, cho em lụy đi xa
Rồi em sẽ quen dần với Phan Thanh Giảng, Đống Đa
Thăm Hàng Vải mua lụa về may áo
Sớm mai theo "mẹ" ra hàng Gai, hàng Gạo
Bữa cơm chiều học món "chạo tôm" ngon
Hà Nội em về dung dị lại môi son
Trong chơn chất miền Nam
Nghe mùa Thu ca hát
Tiếng dân ca quê mùa thơm ngát
Xứ Bắc quê người
Em góp nhặt
Quê Em!
Khi đọc xong bài thơ, không nói, chắc hẳn ai cũng hiểu, đây là bài thơ, là tấm lòng, là tình yêu của một người con gái miền Nam yêu và thương một chàng trai Hà Nội. Tôi không có cái may mắn là chàng trai ấy, chỉ là một anh con trai Hà Nội, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội - đơn giản là thế. Nhưng khi đọc bài thơ này, thấy ấm lòng một cách lạ kỳ.
Hẳn là họ rất yêu nhau, và hai người đã hứa hẹn đủ điều để tiến tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc! Trong bài thơ không có 3 từ "em yêu anh", không có 2 từ "tình yêu", cũng không có 2 từ "hạnh phúc". Nhưng, ta nhận ra và cảm thấy tình yêu đằm thắm, dịu dàng, tha thiết và thiêng liêng nhưng đầy trách nhiệm của hai người, giữa hai người!
Hạnh phúc như một lâu đài! Để có nó, người ta phải bắt đầu từ nền móng, từ những viên gạch đầu tiên. Ở đây, những viên gạch ấy chính là những điều khiến cô gái băn khoăn ngay từ những thứ tưởng như nhỏ nhặt nhất!
Thường nói, "dạy con từ thủa còn thơ/dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về", hình như chàng trai có nói gì đấy với cô gái và chắc chắn cô gái đã biết lo lắng và quan tâm đến từng chi tiết, những vụn vặt tưởng chừng rất nhỏ của đời thường, để xây nên lâu đài hạnh phúc của chính mình, với người yêu mình và với gia đình "bên ấy!".
Em học quen dần những tiếng "lắm cơ,
Ừ nhỉ, dạ vâng, ứ thèm, nỏ chịu"
Em tập đánh vần bằng giọng miền Nam nũng nịu
Để bước ra làm cô gái nội thành Tình yêu của cô gái vô tư, trong trẻo và thật đáng yêu! Đọc thơ thấy "ghét" cái từ "lỡ" trong câu "để mai lỡ có về làm dâu thảo mẹ anh" - ghét nhưng thực ra là yêu, người ạ! Hình như, con gái miền Nam, gốc miền Nam "giỏi giang và kém chi ai", cứ thích nói ngược thì phải!
Hà Nội phước phần.
Hà Nội tình tứ
Mùa Thu dịu dàng, cho em lụy đi xa Thì ra là thế... Tại Hà Nội đẹp, Hà Nội tình tứ, Hà Nội có phước phần nên cô gái quyết chí lấy chồng xa... Hà Nội hay trai Hà Nội nhỉ? Hình như tuy 2 mà 1, tuy 1 mà 2!? Chàng trai ấy chắc chắn là hội tụ những đức tính cần có của người đàn ông, hội tụ đủ đầy nét thanh lịch của trai Hà Nội và hơn hết, một Hà Nội linh thiêng và hào hoa đã gọi mời, đã gõ cửa trái tim và nâng nhẹ bàn tay cô gái ấy lên xe hoa ngày cưới. Điều này luôn thức ngủ cùng với họ, đúng không?
Tôi thấy vui vui, khi bài thơ như lời tâm sự của cô gái có nhắc đến những địa danh của Hà Nội: Những Phan Thanh Giản, Đống Đa, Hàng Vải, Hàng Gai, Hàng Gạo... cô mường tượng cái ngày cô "về làm dâu nhà người", cô sẽ cùng mẹ chồng đi chợ, sắm sanh, tíu tít, hồn nhiên, vô tư và trong sáng. Đến cả món ăn ngon của đất Hà Thành cô cũng biết - món "chạo tôm", thì anh con trai Hà Nội phước phần là phải (!).
Tôi yêu nhất ở khổ thơ cuối, hội tụ đủ đầy tất cả...
Hà Nội em về dung dị lại môi son
Trong chơn chất miền Nam
Nghe mùa Thu ca hát
Tiếng dân ca quê mùa thơm ngát
Xứ Bắc quê người
Em góp nhặt
Quê Em! Tình yêu ấy là tất cả. Anh - Em, miền Bắc - miền Nam, Hà Nội - Sài Gòn hay đâu đó của miền Nam đã, đang và sẽ hoà quyện làm một. Cái "dung dị" và cái "chơn chất" gặp nhau, giao cảm, giao hòa để "quê em", "quê người" là một, để mùa hạnh phúc tỏa hương, để thu Hà Nội là mùa cưới của đôi trai tài gái sắc ấy.
Bất giác, tôi chợt nhớ tên của một câu truyện ngắn cũng chính là tên của một bộ phim truyện "Bao giờ cho đến tháng mười", tháng mười là thu đấy, thu Hà Nội - thu của tình yêu lứa đôi.
Viết bài này, tôi nhớ đến tác giả của bài thơ, cô gái ấy chưa một lần ra thăm Hà Nội. Vậy mà, sao cô có được những tâm tư, những nghĩ suy, những khát vọng, những yêu thương dung dị, ngọt ngào, sâu lắng và thiêng liêng đến thế! Mong trai Hà Thành hãy nuôi và giữ mãi nét "thanh lịch" để ấn tượng về Hà Nội, về Người Hà Nội mãi đẹp trong mắt, trong tim của bạn gái gần xa...
Xin chúc phúc cho hai người. Xin cảm cơn tác giả của bài thơ "Em ra xứ Bắc quê người", mong em sẽ là "nàng dâu hiền thảo" tương lai của "Hà Nội - linh thiêng và hào hoa"...