HOA CỎ MAY
Ngang dọc cuộc đời không hết một mùa thu
Bắt gặp cỏ may vương vào nỗi nhớ
Mà ai đó đã vô tình một thủa
Để bây giờ ta những ngất ngây say.
Hương sắc đất trời ta nắm gọn trong tay
Kẻo lỡ gió thổi bay và bụi trần níu bám
Mảnh mai, nhẹ nhàng nhưng hoa không vô cảm
Dẫu bão biển, mưa ngàn hoa vẫn còn mãi với thời gian.
Không khoe sắc màu, chẳng sầu cảm đa đoan
Mà nặng nghĩa cưu mang một trời nắng gió
Dịu mát những triền đê, mượt mà đồng cỏ
Cùng với nước non hoa không sống bởi riêng mình
Lặng lẽ yêu, lặng lẽ tự tình
Để sống hết mình dẫu biết người vô cảm
Không khô cháy dưới trời nắng hạn
Chẳng lụi tàn bởi giá lạnh mùa đông.
Có một người lặng lẽ đứng trông
Giang rộng vòng tay che bụi trần nắng gió
Để giữ lấy HOA CỎ MAY nho nhỏ
Mà lắng sâu tình người.
Dịch Vọng, 10.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU