TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
THƠ VIẾT TẶNG THAY LỜI CHÚC PHÚC XIN ĐƯỢC GỬI TỚI CÁC THẦY CÔ GIÁO NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20.11
ƠN THẦY
Từ bục giảng
Nơi mái gianh lớp học sơ tán giữa làng
Bụi phấn vương theo dấu chân thầy
Ngả màu thời gian cùng năm tháng.
Nay em về thăm tóc thầy đã bạc
Bóng dáng liêu xiêu như nét chữ vội vàng
Chí nam nhi mà nước mắt hai hàng
Thầy nắm chặt tay em, nắm mãi.
Thầy cười cho em vui, rồi thầy điểm lại:
"Lớp mình giờ còn mấy cậu đi xa
Khánh Công an, Trung cán bộ quan toà
Cả em nữa trưởng thành rồi đấy nhỉ.
Còn mấy em lên đường đi đánh Mỹ
Phương bây giờ đã nghỉ lại Trường sơn
Số phục viên nay cũng khá hơn
Giữ trọng trách các ban ngành trong xã..."
Thầy nhớ từng tên và nêu tất cả
Căn bệnh lười, quên học ham chơi
Những lấm lem lọ mực đổ đầy vơi
Quên sách bút, thiếu bài hay chuyện phiếm.
Bài không soạn khi thầy chấm điểm
Vở như thừa giấy trắng "vẽ voi"
Thước gỗ bản to thầy dứ dứ thay roi
Đập thẳng cánh mặt bàn tung giáo án.
Thầy chỉ doạ thôi, đâu thầy có đánh
Mà lớp im như tờ, tất cả mặt tái xanh
Không dám ngẩng đầu hồi hộp chờ nhanh
Tan buổi học ra cổng trường vẫn sợ.
Ngày qua ngày khỏi bệnh quên...
Đạo thầy trò theo năm tháng nhân lên
Mùa thi danh sách đỗ kín tên
Cũng là lúc hiểu nghĩa thầy, một đời em mang nợ.
Nay về thăm thưa với thầy trang vở
Một trang đời sạch đẹp y nguyên
Như những gì thầy đã dạy không quên
Được sáng mắt, sáng lòng với trái tim nhân hậu. 14.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
QUA LY CÀ PHÊ ĐEN
Tí tách
Tí tách
Giọt cà phê
Đắng
Đen
Màu thời gian
Đêm
Nhỏ xuống
Ngày.
Nâng khoảng đêm trên tay
Ấm
Ngày heo may lạnh
Giọt cà phê
Đen
Như mũi khoan sắc cạnh
Xuyên vào nỗi nhớ tháng năm.
Nhâm nhi giọt thời gian
Như đạo kiêu binh
Thuốn
Xăm
Khắp cơ thể
Lục tìm
Kéo về bao hoài niệm:
Từ nguồn nước non cao
Sông dài
Rộng biển
Trong sâu thẳm địa tầng
Đến lồng lộng trời cao.
Thêm một lần ngược lại kiếp ba đào
Để thấu được nhân tình thế thái
Dẫu là chốn nguyên sơ hoang dại
Hay giữa đời cát bụi cuồng phong
Ai! ai đã thuỷ chung son sắc một lòng
Ai bội bạc tham vàng bỏ ngãi
Còn ai nữa là Lý thông
Ai anh hùng thời đại?
Qua màu đêm
Ta nhận biết ban ngày.
Nâng ly cà phê đen
Ấm bàn tay
Đã đánh thức trái tim, khối óc
Tý tách rơi
Tý tách
Màu thời gian
Đêm
Nhỏ xuống
Ngày
Ngoài kia cuộc đời vẫn hối hả vòng quay. 15.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2006 10:13:00 bởi NGYEU >
LỆ THƯỜNG
Giữ lệ thường điểm tâm mỗi sáng
Hôn em trước lúc đi làm
Mạnh bước đời dẫu muôn dặm quan san
Ngàn hồ hải vẫn nghe lòng tấu nhạc.
Sông nước mây trời thắm tình bầu bạn
Nụ hôn sớm ngày nặng nghĩa giai nhân
Đất nước bốn mùa như bốn mùa xuân
Có tình em đâu cũng ngát hương hoa vị quả.
Sớm hôn em - trưa dịu cơn nắng hạ
Nếu đông về giá buốt chẳng thấu tim
Biển cả non cao mạnh bước vững tin
Hồn thơ mãi thức lòng trang nam tử.
Dẫu không hết một ngày xa nhau
Mà nụ hôn cháy bỏng
Hẹn chiều về trao em vòng tay ấm
Như lệ thường anh trao trọn trái tim yêu.
Thêm một ngày hạnh phúc bởi biết yêu. 16.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MỘT NGÀY
Lại một ngày mang câu thơ ra hong
Mong nắng sớm xua tan đi giá lạnh
Đợi bướm ong gieo sắc hương sóng sánh
Gói tim mình tôi tặng cho em.
Thêm một ngày đã thành lệ quen
Câu thơ viết vui lòng em mỗi sớm
Che cho em từng cơn mưa nắng
Chắn những chiều tuyết lạnh với sầu đông.
Thơ bác cầu cho em qua sông
Làm ngọn hải đăng giữa bốn bề biển cả
Như ánh trăng soi trên cung đường nghiệt ngã
Thắp sáng lửa lòng luôn sưởi ấm trái tim yêu.
Có thơ anh bên mình em không còn bước cô liêu
Bao tư lự đăm chiêu không hằn trong khóe mắt
Để gặp lại trong chiều vẫn nguyên lòng cầm sắt
Lại một ngày thơ anh viết cho em. 17.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TRÁI CHÍN
Nâng trái chín trên tay
Mấy ai hiểu những ngày dài mưa nắng
Hương vị ngọt dấu bao điều cay đắng
Chắt chiu từ lòng đất thâm sâu.
Trái chín trên tay tươi một sắc màu
Che đậy những vết sâu bầm tím
Dẫu đi những nỗi buồn bịn rịn
Trước khoảng thời gian về với cội nguồn.
Để được dâng hương mật một đôi tuần
Trải qua những tháng năm dài sương gió
Nếu gặp may tắm tuần trăng tỏ
Hoạ vô thường gió giật với mưa sa.
Trái chín đầu cành rấm bao nỗi xót xa
Của kẻ vô ơn chờ vin cành, vứt vỏ
Chẳng bón chăm diệt sâu trừ cỏ
Nhấm mật đường mà quên ngay chót lưỡi đầu môi.
Giá như đời cứ để nổi trôi
Trái rơi rụng nguyên lành về đất mẹ
Ai bội bạc vô tình nơi trần thế
Ắt hiểu rằng hương mật có từ đâu.
Như tim mình hiểu lòng đất thâm sâu. 18.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TRÁI CHÍN
Nâng trái chín trên tay
Mấy ai hiểu những ngày dài mưa nắng
Hương vị ngọt dấu bao điều cay đắng
Chắt chiu từ lòng đất thâm sâu.
Trái chín trên tay tươi một sắc màu
Che đậy những vết sâu bầm tím
Dẫu đi những nỗi buồn bịn rịn
Trước khoảng thời gian về với cội nguồn.
Để được dâng hương mật một đôi tuần
Trải qua những tháng năm dài sương gió
Nếu gặp may tắm tuần trăng tỏ
Hoạ vô thường gió giật với mưa sa.
Trái chín đầu cành rấm bao nỗi xót xa
Của kẻ vô ơn chờ vin cành, vứt vỏ
Chẳng bón chăm diệt sâu trừ cỏ
Nhấm mật đường mà quên ngay chót lưỡi đầu môi.
Giá như đời cứ để nổi trôi
Trái rơi rụng nguyên lành về đất mẹ
Ai bội bạc vô tình nơi trần thế
Ắt hiểu rằng hương mật có từ đâu.
Như tim mình hiểu lòng đất thâm sâu.
18.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
cỏ cây chăm bón với chờ trông quả chín hương thơm vị ngọt nồng trao bán tặng cho từ khó nhọc cầm ăn có nhớ kẻ vun trồng. DUY GIANG đệ họa với huynh -bài thơ chủ đề hay quá.đệ chúc gia đình vui nhé.
TRAO EM GIỮ TRỌN TRÁI TIM YÊU
Anh chẳng ngại em là gái Kinh thành
Mà chân tay lấm lem bùn đất
Không nứt nẻ mùa hanh hao gió bấc
Cũng không nhuộm tô sặc sỡ những sắc màu.
Chỉ thấy em năm tháng giãi dầu
Bao mưa nắng dội mái đầu son trẻ
Nhẫn nhục chuyên cần, thảo hiền giống mẹ
Mà nụ cười luôn thường trực trên môi.
Tôi đã trao em giữ trái tim tôi
Nơi trái tim em không bao giờ phai nhạt
Mặc ngoài đời bụi trần gió cát
trong em tim luôn sạch, máu hồng.
Hai trái tim chung nhịp đập tương đồng
Không nguội lạnh lúc giá đông
Chẳng cháy thành tro khi thiêu trong lửa bỏng
Mãi ấm nồng khi hai dòng máu trộn vào nhau.
Kể từ đây chung một nỗi thương đau
Chung nỗi buồn vui như chung niềm tin yêu cuộc sống
Xe săn sợi tơ thả diều lên trời lộng
Níu trăng sao ta dệt những mộng đào.
Tôi đã tin, đã yêu và tôi đã trao
Trái tim thắm nơi tôi trọn đời em cất giữ
Mặc vũ trụ cuồng quay, mặc đất trời giận dữ
Ta trong nhau vui sống trọn kiếp người. 20.11.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU