TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
Trích đoạn: NGYEU
SỐNG ĐỂ YÊU NHAU
........................................................
Một cánh chim trong dông tố tơi bời
Dẫu kiệt sức vẫn tìm về tổ ấm
Một con ong không xây thành sáp mật
Một ngôi sao không chiếu sáng bầu trời.
..........................................................
07.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Ta té ngã trong bể tình lận đận
Nghe yêu thương hóa thù hận mịt mù
Hận thân ta hận cả phút phù du
Như lật đật gượng lên rồi ngã tiếp....
Ôi tình yêu! Ai xui chi bất diệt
Bóp` nát tình, tình vẫn lại hồi sinh
Tàn hết đêm, ta lại đón bình minh
Thêm ngày mới lại thêm lần yêu mới...
Tình lật đật nhưng tình luôn đi tới.....
Trích: MÈO CON - LCB
Ta té ngã trong bể tình lận đận
Nghe yêu thương hóa thù hận mịt mù
Hận thân ta hận cả phút phù du
Như lật đật gượng lên rồi ngã tiếp....
Ôi tình yêu! Ai xui chi bất diệt
Bóp` nát tình, tình vẫn lại hồi sinh
Tàn hết đêm, ta lại đón bình minh
Thêm ngày mới lại thêm lần yêu mới...
Tình lật đật nhưng tình luôn đi tới.....
Trích đoạn: hoahong
Xuân của đất trời hay xuân của lòng ta
Bừng sắc hoa chút say tình lưu luyến
Núi thẳm mây ngàn hay dạt dào của biển
Tấm chân tình xin dâng trọn quê hương
Thuở bé thơ vẫn chưa biết vấn vương
Nước mắt rơi vì xa nhà xa mẹ
Lặng lẽ nhìn, tay vẫy vẫy đằng xa
Bóng cây bóng lá bất chợt lại lùi xa
Thảng trong tim vẫn là tình ngây dại
Để giờ này ta về còn đọng mãi
Bóng cha lặng thầm và hình mẹ nơi đâu
_______________________
Hic. Em lại gặp bác nè.
THAY LỜI CẢM TẠ ÔI! một CON MÈO, một bông HOA Chẳng ngại đông về, đến thăm ta Thơ phú mấy vần mang xướng hoạ Hạnh phúc nhất đời chỉ riêng ta. 10.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NẾU MỘT MAI
Anh xa rồi ai thắp lửa tim em
Ai gối đầu tay những đêm dài kỷ niệm
Ai đọc thơ em nghe quên ngoài trời mưa rét
Ai quạt mát đêm hè, ai ôm ấp chở che?
Em chẳng cần nhung gấm lụa the
Những thứ đó đâu làm em ấm lại
Những thứ đó đâu làm vui trẻ mãi
Em sẽ chết mỏi mòn nếu phải vắng xa anh.
Thề với đất trời em chỉ yêu mình anh
Dẫu phải ở mái tranh nhưng ngọt lành cơm bữa
Em chẳng sợ bão dông hay nắng hè đổ lửa
Anh che chắn cuộc đời, cát bụi chẳng sầu vương.
Đã lâu rồi em gửi trọn yêu thương
Nơi trái tim anh, em trở thành hoang dại
Chìm đắm, ngất ngây, em say, say mãi
Đời đâu cần tiên cảnh bồng lai.
Nếu phải đi anh giữ chí liêu trai
Cùng thơ thức những đêm trường em đợi
Để ngày về anh đọc câu thơ mới
Tim chúng mình lại nhóm lửa lên khơi.
Tình chúng mình mãi mãi chẳng hề vơi
10.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NẾU MỘT MAI
Anh xa rồi ai thắp lửa tim em
Ai gối đầu tay những đêm dài kỷ niệm
Ai đọc thơ em nghe quên ngoài trời mưa rét
Ai quạt mát đêm hè, ai ôm ấp chở che?
Em chẳng cần nhung gấm lụa the
Những thứ đó đâu làm em ấm lại
Những thứ đó đâu làm vui trẻ mãi
Em sẽ chết mỏi mòn nếu phải vắng xa anh.
Thề với đất trời em chỉ yêu mình anh
Dẫu phải ở mái tranh nhưng ngọt lành cơm bữa
Em chẳng sợ bão dông hay nắng hè đổ lửa
Anh che chắn cuộc đời, cát bụi chẳng sầu vương.
Đã lâu rồi em gửi trọn yêu thương
Nơi trái tim anh, em trở thành hoang dại
Chìm đắm, ngất ngây, em say, say mãi
Đời đâu cần tiên cảnh bồng lai.
Nếu phải đi anh giữ chí liêu trai
Cùng thơ thức những đêm trường em đợi
Để ngày về anh đọc câu thơ mới
Tim chúng mình lại nhóm lửa lên khơi.
Tình chúng mình mãi mãi chẳng hề vơi
10.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
KHÔNG CÒN...NẾU CHO EM như dòng sông con nước êm đềm trôi thời gian mãi... bước vào đời quá khứ tình yêu ta biết bao mùa ấp ủ để tuổi xanh khao khát một bóng tình. nắng xuân về trải mộng ngàn lung linh anh nhớ mãi một tâm tình mùa hạ bao nồng say trong khúc nhạc hoa lá cánh phượng, tiếng ve ,áo trắng tan trường rồi thu vàng nhuộm thắm bước yêu đương ngàn hoa cỏ cùng gửi hương hò hẹn trăng mùa thu cho vần thơ mộng rõ bóng hay trăng cùng tỏ một lối thề. tình yêu ơi...ai cho những say mê tim rộn rã trong bốn bề trông ngóng anh nhớ em đếm sầu trong tĩnh lặng bước thu qua...lại ngóng bước thu về. mãi tìm em trong giấc mộng Cháo Kê và thương em khi mưa về Ngâu hẹn anh sẽ trao tình hẹn mùa xuân thắm cho lối thề...chẳng còn nếu...xa em. DUY GIANG. ĐỆ vào thăm Huynh nè....huynh và gia đình khỏe không vậy...? chúc gia đình đón No en vui nhiều nhé...
Trích đoạn: DUY GIANG
KHÔNG CÒN...NẾU CHO EM
như dòng sông con nước êm đềm trôi
thời gian mãi... bước vào đời quá khứ
tình yêu ta biết bao mùa ấp ủ
để tuổi xanh khao khát một bóng tình.
nắng xuân về trải mộng ngàn lung linh
anh nhớ mãi một tâm tình mùa hạ
bao nồng say trong khúc nhạc hoa lá
cánh phượng, tiếng ve ,áo trắng tan trường
rồi thu vàng nhuộm thắm bước yêu đương
ngàn hoa cỏ cùng gửi hương hò hẹn
trăng mùa thu cho vần thơ mộng rõ
bóng hay trăng cùng tỏ một lối thề.
tình yêu ơi...ai cho những say mê
tim rộn rã trong bốn bề trông ngóng
anh nhớ em đếm sầu trong tĩnh lặng
bước thu qua...lại ngóng bước thu về.
mãi tìm em trong giấc mộng Cháo Kê
và thương em khi mưa về Ngâu hẹn
anh sẽ trao tình hẹn mùa xuân thắm
cho lối thề...chẳng còn nếu...xa em.
DUY GIANG.
ĐỆ vào thăm Huynh nè....huynh và gia đình khỏe không vậy...?
chúc gia đình đón No en vui nhiều nhé...
VẪN BIẾT Vẫn biết rằng nơi ấy một người yêu Bao đêm trắng ôm vần thơ chờ đợi Biển rộng sông dài trời cao xanh vời vợi Đôi đàng cách trở một niềm thương. Nơi phương trời lòng tôi những vấn vương Yêu thương lắm chốn trang đài đẫm lệ Gửi trong gió chút nóng cay vị quế Lòng dẫu yêu chưa dám hẹn câu thề. Đường hành quân mai mốt được quay về Nếu gặp lại bông hoa Trinh nữ Nơi nắng đợi mưa chờ quên ngày quên thứ Đem thơ gói tim mình tôi trao trọn đời em. Mây gió cuộc đời đưa đẩy bon chen Sông núi hải hồ níu bước chân người lính Tâm vẫn yêu mà không quyền toan tính Càng thương người nơi ấy đợi chờ tôi. Thời gian đốt cháy xám bờ môi Bao đêm trắng nén nghẹn ngào hơi thở Câu thơ mấy lần viết dở Một người xa một người mãi đợi chờ. Vẫn biết rằng yêu như thể mộng mơ. 10.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Huynh cảm ơn Đệ đã thăm, Chúc Đệ cùng đại gia luôn bằng an
HÀ NỘI ĐỢI NGƯỜI VỀ
Đã qua mùa dông bão
Cây nhãn vẫn nở hoa
Đang chờ ngày kết quả
Hẳn còn đợi người xa.
Nơi dốc khuất sau nhà
Lối ra bờ đê ấy
Giờ bóng người đâu thấy
Chỉ gió mưa lạc loài.
Sóng Tây hồ vỗ lại
Thầm thì tiếng gọi ai
Hồ gươm nước xanh mãi
Nỗi nhớ nhung ai hoài.
Đây Tràng thi, Hàng bài
Sấu già như hoang dại
Đường Cổ ngư thắm mãi
Hoa bằng lăng đợi chờ.
Người ơi đến bao giờ
Sẽ về thăm phố cũ
Qua ngàn năm giấc ngủ
Thăng long thức dậy rồi.
Ngược dòng về nguồn cội
Thăm Cấm thành ngày xưa
Trải qua bao nắng mưa
Nguyên hình hài dáng vóc.
Nơi xa người đừng khóc
Hẹn một mai trở về
Hà nội tình vẫn thế
Sắc son một câu thề.
12.12.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GỬI NGƯỜI KHÔNG NHẬN THƠ TÔI
Lặn lội trong giá rét đầu mùa
Gom nhặt câu thơ vương ghép lại
Gửi cho em, em không xem ném lại
Chẳng một lời chê bai.
Dấu nỗi buồn của kẻ liêu trai
Cặm cụi kiếm tìm câu thơ vương vãi
Như góp nhặt cả những điều khờ dại
Tặng người, người chẳng yêu thơ.
Tôi gói về những sầu muộn mộng mơ
Đợi nắng ấm mai ngày hong lại
Chờ đợi người có vui trở lại
Trao tận tay người, người có vui?
Ngóng phương trời mù mịt xa khơi
Chỉ thấy mênh mang bốn bề nắng gió
Lòng chất sầu buồn lây cây cỏ
Mong tin người như hoa đợi sương đêm.
Nơi ấy nỗi buồn có được dịu êm
Hay người cũng cồn cào bão nổi
Trót để người kém vui, tôi xin tạ tội
Thay vần thơ - tôi dâng cả tim mình.
Chỉ ước mong cho người được yên bình
Và hạnh phúc trong cuộc đời nhung lụa
Thơ người trả! tôi chẳng buồn chi nữa
Mang câu thơ trải khắp nước non này.
Gieo thơ rồi giọt lệ rớt môi cay. 13.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NHẬN HOA NGƯỜI TẶNG
Hẳn nơi ấy Mai vàng còn phong nguỵ
Xuân chưa về, nắng đỏ bước người đi
Giữa khoảng phân kỳ một chút vân vi
Biết người giận vẫn gửi hoa ra tặng.
Buồn hay vui mà lòng ta chết lặng
Nhận hoa người nặng trĩu cả tâm tư
TI GÔN tươi mà chẳng một phong thư
Hoa đỏ thắm không một lời nhắn gửi.
Hoa rung rinh sao lòng tôi buồn tủi
Hay vọng về bão nổi khơi xa
Ôm vào lòng tôi che chở bông hoa
Để dông tố khỏi dập vùi hương sắc.
Sợ hoa rét trong chiều gió bấc
Sẽ sầu lòng người tặng ở phương xa
Áp vào môi tôi sưởi ấm cánh hoa
Như gửi trả người ta ân nghĩa. 14.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
THƠ BUỒN TRÓT GỬI CHO NGƯỜI Trót gửi người câu thơ buồn Mặt trời cũng tủi chiều luồn bóng mây Đông tàn tuốt lá trơ cây Gửi thơ đi giữa trời đầy gió mưa. Biết giờ người nhận được chưa Thơ buồn liệu có muối dưa xót lòng Ví rằng chẳng nhớ cùng mong Câu thơ như thể bướm ong hoa tìm. Ngỡ rằng thơ để làm tin Mà sao đọc lại trăm ngìn xót xa Bay rồi một cánh chim Đa Nỗi buồn giăng mắc trời xa mịt mùng. Tưởng thơ bày tỏ cội nguồn Mà sao lại viết giữa tuần trăng suông Giờ người chăn trải rèm buông Giận mình nỡ viết thơ buồn gửi đi. Xuân có hẹn, hoa có thì Nước non ngàn dặm ai thì đợi ai Người đi dẫu chẳng đơn sai Lòng ta vẫn thấy u hoài câu thơ. Trót rồi gieo mộng, ươm mơ Gửi người cả những câu thơ ai hoài Giận mình là một chí trai Buồn không dấu nổi vật nài vần thơ. Người xa ơi! biết sao giờ? 14.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MƯA TỰ LÒNG NGƯỜI
Cơn mưa nào dầm ướt áo anh
Có phải thế mà lòng người nguội lạnh
Cả những lúc ngoài trời mưa tạnh
Nghe trong lòng vẫn rả rích mưa rơi.
Gió mưa nào xô đến tự mù khơi
Giá lạnh nào từ non ngàn giăng mắc
Không lay chuyển tấc lòng cầm sắt
Chỉ có lòng người dập tắt lửa tình yêu.
Thủa mới quen mưa ướt sũng trời chiều
Chỉ đủ mát hai trái tim nồng cháy
Rồi khao khát nhớ mưa ngâu tháng bảy
Dẫu chúng mình yêu lắm những tuần trăng.
Trong đông ngàn gọi gió bấc mưa giăng
Tay vẫn trong tay khắp nẻo đường bay nhảy
Vai đỡ, ngực che giá băng nào có thấy
Khi trái tim dục môi ấm trao người.
Mặc gió mưa vẫn rạng rỡ nụ cười
Ta vẫn hát giữa biển trời dông tố
Có hay đâu đầu nguồn thác đổ
Phía chân trời góp gió đợi cuồng phong.
Nay nắng hanh sao băng giá ngập lòng
Trời mây tạnh mà tim người tê tái
Mưa đất trời không làm ta buồn mãi
Sao người đành mang lại sầu vương.
Ôi! mưa tự lòng người vừa giận lại vừa thương.
15.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
HẸN MỘT MAI Mờ mịt trời nam không cánh nhạn Âu sầu biển bắc cá biệt tăm Có ai về cho tôi hỏi thăm Ở nơi ấy em bây giờ vui khoẻ? Trời đất núi sông ngàn trùng chia rẽ Mưa gió vô tình phai nhạt phong thư Nước chảy đá mòn không vơi bớt tương tư U ám cả trời đông cây cỏ buồn lá đổ. Xưa ai đã khơi nguồn bể khổ Để bây giờ còn đó ngàn dâu Muôn dặm hải hồ biển rộng sông sâu Biết nơi ấy có em mà đường đời cách trở. Một kiếp ba sinh mà không thành duyên nợ Nên ngút ngàn kẻ Bắc người Nam Ngóng trông về trong nớ chốn Đèo ngang Ngàn heo hút mơ bóng người lữ thứ. Hà nội buồn, càng lạnh cơn rét dữ Thương Sài sòn trong đó gặp phong ba Mưa gió mịt mùng dài thêm khoảng cách xa Lòng thầm nhủ đợi mùa hoa Đào nở. Mang sắc hoa tôi gửi vào trong nớ Như gửi tình đất bắc nối trời nam Hẹn xuân về băng giá mây tan Đào - Mai thắm giữa muôn vàn thơ nhạc. 16.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
EM HÃY VỀ VỚI TRÁI TIM ANH
Anh mang tim mình dầm trong hạt mưa sa
Để dịu mát cơn nắng thiêu mùa hạ
Quen chịu đựng khi khô cằn sỏi đá
Chẳng ngại gì băng giá mỗi chiều đông.
Em đừng về nơi ấy dòng sông
Chớ tham vọng chốn mênh mông biển cả
Đừng xối xả nơi đầu nguồn thác đá
Một mai rồi nắng gió lại chia xa.
Em cứ dịu hiền như giọt mưa sa
Tim anh đó một đời em lưu lại
Đừng mộng mơ nơi địa đàng hoang dại
Theo mây gió trời phiêu bạt chốn hoang vu.
Không để em buồn, anh sẽ hát ru
Một câu hát ngàn đời không ngủ
Tim anh đó em toàn quyền làm chủ
Cho máu hồng luôn thắm lại ngày xanh.
Ơi giọt mưa mong manh
Hãy trọn đời em về ngự trái tim anh
Trái tim sạch nồng nàn
Giọt mưa càng long lanh.
16.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2006 11:11:49 bởi NGYEU >
EM HÃY VỀ VỚI TRÁI TIM ANH
Anh mang tim mình dầm trong hạt mưa sa
Để dịu mát cơn nắng thiêu mùa hạ
Quen chịu đựng khi khô cằn sỏi đá
Chẳng ngại gì băng giá mỗi chiều đông.
Em đừng về nơi ấy dòng sông
Chớ tham vọng chốn mênh mông biển cả
Đừng xối xả nơi đầu nguồn thác đá
Một mai rồi nắng gió lại chia xa.
Em cứ dịu hiền như giọt mưa sa
Tim anh đó một đời em lưu lại
Đừng mộng mơ nơi địa đàng hoang dại
Theo mây gió trời phiêu bạt chốn hoang vu.
Không để em buồn, anh sẽ hát ru
Một khúc ngàn ngàn đời không ngủ
Tim anh đó em toàn quyền làm chủ
Cho máu hồng luôn thắm lại ngày xanh.
Ơi giọt mưa mong manh
Hãy trọn đời em về ngự trái tim anh
Trái tim sạch nồng nàn
Giọt mưa càng long lanh.
16.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
thơ anh viết với trời xanh mưa nhỏ
mắt em sầu đọc thật rõ từng câu
một mùa sầu trời đất phải cho Ngâu
em mãi mãi là tình đầu mát mẻ.
langtuhanoi
chúc bạn vui
Trích đoạn: langtuhanoi
thơ anh viết với trời xanh mưa nhỏ
mắt em sầu đọc thật rõ từng câu
một mùa sầu trời đất phải cho Ngâu
em mãi mãi là tình đầu mát mẻ.
langtuhanoi
chúc bạn vui
ĐỌC THƠ ANH Đọc thơ anh Khoé mắt em long lanh Xanh ngàn nỗi nhớ. Câu thơ vui buồn Một thủa Như vầng trăng không thể khuyết bao giờ. Đọc thơ rồi Hồn vào mộng vào mơ Em thầm gọi tên anh nồng nàn trong hơi thở. Choàng giấc điệp, không anh Em bỡ ngỡ Sợ lạc về quá khứ hoang sơ. Thả hồn tìm rừng mận, mùa mơ Mong gặp được yến oanh Nơi đào nguyên mộng ước. Thơ đứt đoạn Khoé mắt rưng lệ ướt Anh đi rồi vần thơ cũng chia đôi. Nâng câu thơ áp sát bờ môi Để tìm lại hơi thở người xa vắng Cả không gian im lìm hoang vắng. Ngước nhìn trời Em thấy khuyết vầng trăng Soi gương giờ thấy khoé mắt em nhăn. 17.12.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU.
Một ngày chủ nhật vui bởi được tiếp kiến với LANGTUHANOI
Thân mến!
ôi !...thơ.. thơ... ta điên đầu vật vã với nàng thơ thơ là em hay em là thơ vậy? đời như thơ xin em hãy là thơ.