TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
KHÔNG THỂ TRẢ EM RỒI
Chẳng thể nào anh trả được cho em
Ngày tháng cũ
Ngây ngô
Khờ dại.
Một nụ hôn
Nửa đời còn say mãi
Đêm trăng ngà
Còn ấm lại vòng tay.
Cho nhau rồi
Một chút men say
Đêm đồng nội
Mật thơm tràn thảm cỏ
Ta ngây ngất
Nghiêng trời
Trăng tỏ
Nụ hôn trao
Đắm đuối những hẹn hò.
Cửa bể
Đầu mom
Sào ai cắm giữ đò
Nghe rạo rực khắp mình
Mơn man - gió.
Không thể trả cho em
Ngày xưa đó
Một mùa trăng
Lỡ đánh đắm con đò.
Nay tìm về
Bờ bãi sóng xô
Thấp thoáng triền đê hoa cà hoa đỗ.
Em đòi lại
Cả một thời nhung nhớ
Không thể trả được rồi
Anh đền lại câu thơ
Mong nguôi ngoai nỗi buồn
Quên ước hẹn mộng mơ. 25.04.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÔI ĐI TÌM EM Hoạ theo bài đùa với bạn thơ của KIM GIANG Tôi đi tìm em
Em níu nhành Trạng nguyên che lối
Dấu vết còn đây
Hơi bàn tay nóng hổi
Cánh hoa vương
Tôi xao xuyến bồi hồi.
Bặt tin em
Em đoạn tuyệt tình tôi?
Chỉ gửi lại câu thơ viết vội
Cung đường ấy hàng cây xanh bối rối
Buồn thương tôi
Bởi em đã xa rồi.
Mới ngày nào tình ước mộng lên ngôi
Nay chưa hết mùa xuân
Gió về
Rơi rụng lá.
Chân trời xa đã ngời lên
Mùa hạ
Ai gieo sầu
Lòng ta những giá đông.
Tôi hỏi thăm
Thì em đã sang sông
Như con sáo sổ lồng
Bay về phương trời rộng
Tôi dám trách em đâu
Chỉ tiếc mình tan mộng
Như chỉ buồn sao em không nói một câu.
Nhớ thương nơi phương trời
Giờ biết em nơi đâu
Có còn nhó những câu thơ hay thả vào quên lãng
Ở nơi ấy mùa này trăng có sáng
Chốn đào nguyên có gặp chút bẽ bàng.
Tôi vẫn tìm em
Hồn thơ cứ lang thang
Phiêu bạt khắp địa đàng chỉ thấy ngút ngàn nắng gió
Nếu biết em được vui nhiều nơi đó
Thì lòng tôi cũng nhẹ nhõm đôi phần.
Tôi đi tìm
Gần hết quãng đường xuân
Em xa rồi
Tôi mòn mỏi bước chân. 26.04.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VỀ ĐI EM
Trời sắp sáng rồi
Thôi em hãy về đi
Để lễ vu quy yên bề hai họ.
Tôi ơn em
Cho nguyên tuần trăng tỏ
Trước khi xuống đò
Không một chút đắn đo.
Ơi con sông đào đừng gió giật sóng to
Để mai sớm em tôi về bên đó
Rầu mà chi nụ hoa cây cỏ
Hãy xanh tươi
Nâng bước em về.
Thôi nín đi em
Dẫu không vẹn câu thề
Ta chia chữ thuỷ chung để trọn bề gia thế
Đạo hiếu từ ngàn xưa đã thế
Nặng công dưỡng dục sinh thành
Đừng luyến tiếc chi anh.
Hửng đông rồi
Em hãy đi nhanh
Kẻo trời sáng hai ta thành trọng tội
Cầu nơi ấy đừng mưa dông bão dội
Chốc nữa thôi là lễ đón dâu rồi.
Về đi em!
Anh cầu nguyện đất trời
Cho nơi ấy em yên bề hạnh phúc
Kỷ niềm hai ta xem như tình khúc
Thì trăm năm đôi lúc có nghĩa gì.
Về đi em!
Hãy yên bước ra đi
Anh không tiễn bởi ngoài trời sắp sáng
Kẻo người oán vong tình bội bạc
Chuyến đò ngang lại lỡ bởi bẽ bàng.
Lau đi em
Kìa lệ rớt hai hàng
Đừng khóc nữa, hãy lên đàng cho sớm
Tình chia ly ai người không đau đớn
Khóc mà chi liệu có ích gì.
Đi đi em!
Đã đến lúc phân kỳ
Ôm lần cuối anh có lời chúc phúc
Rồi mai đây bến đời trong hay đục
Ở nơi này anh luôn cầu chúc cho em.
26.04.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
HỎI EM
Nửa đêm anh tỉnh giấc
Nghe tiếng em thở dài
Thương em mà ái ngại
Biết nỗi buồn tại ai?
Bởi đoản chí, hèn trai
Thành bất tài vô lực
Cứ mơ màng siêu thực
Quên cơm áo gạo tiền?
Hay quên nghĩa vợ hiền
Tối ngày mơ với mộng
Ôm Net. - thơ để sống
Vợ hao gầy uổng công?
Không sưởi được mùa đông
Chẳng che dông mùa hạ
Chỉ rườm rà hoa lá
Cạnh đó mà như xa?
Em không thích tôi ca
Hay chẳng yêu thơ phú
Muốn tôi là ông chủ
Quyền cao với sang giàu?
Cứ khắc khoải canh thâu
Đành hỏi em cho thấu
Em ơi! buồn vì đâu
Yêu anh xin đừng giấu?
Anh ơi! đừng nghĩ xấu
Em rất yêu anh mà
Nhưng nghĩ thương mẹ già
Quê xa, trời trở rét.
Ghì chặt em. Rõ ghét!
Thế mà anh cứ lo
Làm anh những đắn đo
Giờ bắt đền em đó. 27.04.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VỀ LẠI HƯƠNG BÌNH
Theo em
Tôi bước xuống đò
Bồng bềnh sóng nước
Câu hò chao nghiêng.
Tôi té nhào
Em đỡ tôi lên
Cứ chông chênh mãi
Nỗi niềm riêng con đò.
Phá Tam Giang ai trải rộng câu hò
Mênh mang
Gió đẩy
Đò về Kim Luông.
Giật mình
Thiên Mụ gióng chuông
Tràng Tiền ai vội
Nón nghiêng sang bờ.
Người về
Vĩ Dạ đề thơ
Đò chiều, tôi cứ ngẩn ngơ
Ngự Bình.
Văn Lâu ai hát tự tình
Hết nam ai
Lại nam bình
Huế thương.
Ngự Bình đổ xuống sông Hương
Đò em
Tôi ngã
Đêm trường qua nhanh.
Theo em
Tối đến cấm thành
Hương Bình
Đò mãi tròng trành trắng đêm.
Mỗi lần về
Biết mấy yêu thêm
Hương Bình thơ mộng
Không quên câu hò.
27.04.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
HƯƠNG GIANG THƯƠNG NHỚ SẦU VÂY
Trăng buông lơi
Tiếng sáo chơi vơi
Câu hò tràn sông nước
Nhớ thương ơi Ngự Bình
Thuyền ai kia
Có ngược về thôn Vỹ
Về Tam Giang?
Cho nhắn đôi câu hẹn hò.
*
Trăng ơi trăng
Sao cứ buông lơi
Nghiêng trời trăng sáng
Có rớt nơi Ngự Bình
Đò ai xuôi, xuôi về Đập đá
Về Kim Luông?
Nhớ đón tôi bên Tràng Tiền.
*
Em đi mô
Có nhớ tôi chăng?
Để chừ tôi nhớ
Khúc Nam ai, Nam bằng
Còn mênh mang
Câu hò trên sông nước
Một màu xanh
Xanh tím thơ bao mộng mơ.
*
ơi! Hương Giang
Em đón tôi sang
Mái nhì, mái đẩy
Xốn xang mạn thuyền.
Giờ không em
Câu hò nghe xao xuyến
Một mình tôi
Bao nhớ thương đầy vơi.
*
Ai bên tê
Có nhớ bên ny?
Nếu về cho nhắn
Mấy câu mong chờ
Rằng câu thơ
Đôi bờ Hương Giang ấy
Giờ mù mây
Ôi! Nhớ thương với sầu vây.
02.05.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÌM NGƯỜI EM GÁI ĐÔNG HƯNG
Trai Thái Bình tìm gái Đông Hưng
Điệu tò vò* mãi rưng rưng nỗi buồn
Câu lới lơ* nối bước đường trường*
Hẹn cùng đào liễu* một vùng trời xuân.
Sử bằng* sao cứ chông chênh
Xẩm xoan* tìm đến, trống quân* gọi về
Luyện năm cung* một câu thề
Chầu văn* ai dạo, xẩm huê* huê tình.
Xưa ai nghiêng nón bên đình
Trúc xinh tủi phận một mình dưới trăng
Giếng làng níu bóng chị Hằng
Xa em đã mấy mùa trăng khuyết tròn.
Gốc đa, ruộng mía lối mòn
Cỏ cây in gót chân son đã mờ
Đông Hưng ơi! biết bao giờ
Gặp em trao một câu thơ Thái Bình.
Cung đàn, tiếng sáo tự tình
Điều chèo xưa hát sân đình đêm trăng
Giờ em có nhận cho chăng
Để xanh khóm trúc mùa măng kế mùa.
Ngoài kia lá rụng vườn chùa
Tìm em, tôi đội nắng mưa ngút ngàn
Cứ riêng tôi chút bẽ bàng
Với vần thơ cũ mơ màng trắng đêm.
02.05.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
* Những điệu hát chèo
ƠN MẸ TRỌN ĐỜI
Nón rách
Nghiêng bờ
Mẹ vục bóng mây.
Đồng chiêm trũng
Nắng tràn đầy
Cơn khát.
Cánh cò gầy, lả vào câu hát
Bờ tre quê xào xạc
Nỗi cơ hàn.
Thân mẹ khô gầy
Như cái sào cong
Mẹ cõng áo tơi
Tháng năm che nắng hạ
Tháng bảy mưa dông
Lội dọc mùa cầy cấy
Lưng oằn thêm
Bát cơm mãi không đầy.
Lai láng đồng chiêm
Mồ hôi mẹ đổ đầy
Tóc bện đất
Át hương chanh, bồ kết
Trong cơn mơ
Một bữa no không đến
Suốt năm canh
Ếch nhái cứ kêu trời.
Tắm nắng
Dầm mưa
Khô héo một kiếp người.
Chạy đua với thời gian
Vật lộn với đất trời
Mẹ giành trọn cho con hơi thở, nụ cười
Sinh dưỡng con lên vóc lên người
Từ nơi đồng chiêm quanh năm bùn nước.
Nay quê hương đã qua thời ngập úng
Nghèo đói
Cơ hàn mẹ đã đẩy lùi xa
Ơn mẹ trọn đời
Con xin dâng mẹ bài ca. 03.05.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU