TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
XIN EM VỀ VỚI CÂU THƠ
*
Biết rằng không thể có em
Tôi - Bầu, bí cạn
Em - Sen giữa hồ.
*
Gỗ lim gói gém bao giờ
Riếp non tôi phải đợi chờ
Kiếp nao?
*
Rằng không thể với trăng sao
Đêm ôm giấc mông
Em vào thơ tôi.
*
Sớm ra mặn chát bờ môi
Sao tàn, mộng cháy
Tôi ngồi ngẩn ngơ.
*
Xin em về với câu thơ
Cho ngày dịu nắng
Đêm mơ giấc nồng.
*
15.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BẾN THƠ TÔI ĐỢI CHỜ EM
*
Tôi giận mình đã không giữ nổi em
Để lạc nhau giữa mùa thương nhớ
Câu dân ca: "Người ơi! người ở..."
Ai vô tình mang gói lại trong thơ.
*
Đi tìm em giữa chốn mộng mơ
Gặp lại bến đò thơ dạo trước
Nơi mây gió quyện bao lời nguyện ước
Đò nay đâu, người cũng chẳng thấy về.
*
Bến sông xưa còn dào dạt câu thề
Tôi mỏi mắt trông về cửa bể
Trăng lên khơi sao lòng buồn đến thế
Một nỗi buồn gió trải dọc triền đê.
*
Cái lạnh thoáng về từ chốn sơn khê
Vò nỗi nhớ, lòng càng tê tái
Đò thơ ơi! biết bao giờ trở lại
Chở em cùng về, vui tình thắm duyên quê.
*
Tôi tự trách mình bởi một chút đam mê
Mơ mộng đó, mà giữ em không thể!
Nay biết tìm nơi chân trời góc bể?
Còn yêu tôi, bến thơ hãy tìm về.
*
Đợi chờ em, lưu bút thơ đề.
*
15.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
SAY MỘT VẦNG TRĂNG
*
Bia rượu không say
Nửa ngày say Nguyệt
Cùng tâm đắc vần thơ tứ tuyệt
Khi xa rồi chia nhau một vâng trăng.
*
Chẳng ai chê ít nhiều, chung một nét nhân văn
Câu thơ đẹp dầm trong bia rượu
Cao - thấp, xa - gần, nhìn trăng ai cũng hiểu
Trăng không của riêng mình, trăng sáng cả muôn nơi.
*
Đâu phải rượu bia để hồn ta chơi vơi
Mà ngây ngất bởi tứ thơ mới lạ
Quên cái nóng giữa trưa nắng hạ
Nghe trong lòng phơi phới xuân sang.
*
Chia tay rồi một mảnh trăng anh mang
Như đã nhận câu thơ em trao gửi
Dẫu thân xác mai sau vào cát bụi
Câu thơ còn đọng lại ngàn năm.
*
Như tình mình thắp sáng mãi vầng trăng.
*
16.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NỖI BUỒN NGANG HẠ
*
Dốc ngược túi lục tìm câu thơ sót
Nhâm nhi ngày dài nỗi nhớ không em
Câu thơ viết mùa trăng trao gửi làm quen
Em không nhận, biết có còn hay rớt?
*
Bão tuyết, mưa dông có kỳ có đợt
Mà lòng người lửa đốt quanh năm
Rát bỏng tim mình hay tê tái bởi giá băng
Lộn rách túi một vần thơ chẳng thấy.
*
Giá tôi đừng quen em ngày ấy
Chắc bây giờ trời chẳng u ám gió mây
Nắng ấm ngập tràn hoa thắm trên cây
Cả em nữa, sao mãi vương đầy khoé mắt.
*
Em đi rồi, câu thơ vương mất
Nghiêng túi rách giữa mùa vớt lại bóng mây trôi
Nghe như ấm hơi người, tôi đặt lên môi
Thấy xót mặn vị thơ gợi nhớ về một thuở.
*
Nhớ ngày ấy em thắp lên ngọn lửa
Soi tim hồng, anh ghép nhạc vào thơ
Mới đó thôi mà như thể trong mơ
Cơn ác mộng cứ rập rình gõ cửa.
*
Nay không em, hồn thơ giờ tan rữa
Hay thơ buồn theo gió theo mưa
Bến sông xa ai hát khúc đò đưa…
Nghe man mác nỗi buồn về ngang hạ.
*
17.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
THÁNG BA NGÀY TÁM
Theo mẹ tôi đi
Dọc tháng ba, ngày tám
Như ngọn mùng tơi gầy quấn bờ rào.
Quả sung xanh chát nghẹn cổ, bên ao
Mùa giáp hạt những ngày dài đứt bữa.
*
Vạt áo tả tơi mẹ che trời đổ lửa
Cửi áo mền đắp con lúc giá đông
Dìu con đi qua những dòng sông
Mót lạc sót, khoai vương
Để nhớ thời, nhớ vụ.
*
Ngày tám, tháng ba
Mẹ chẳng tròn giấc ngủ
Bữa ngọn bí, quả bầu mà vẫn giữ lời ru
Cho mát lòng con, mẹ vít mảnh trăng thu
Đêm! huyền thoại mẹ kể bao chuyện cũ.
*
Nay ơn mẹ con được phần no đủ
Mẹ gom từ ngày tám, tháng ba
Chắt chiu cuộc đời bao cay đắng xót xa
Để nên trái , nên hoa
Mẹ cho con tất cả.
*
17.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NẾU MÀ
*
Dẫu rằng...
Tôi rất yêu em
Vợ tôi
Lại có máu ghen nhất vùng.
*
Tôi!
Không có máu anh hùng
Hoạ khi ra vẻ... nổi khùng
Vợ đánh nốc ao.
*
Nếu mà!..
Có được ngôi cao
Đông cung, tôi đón
Em vào cùng tôi...
*
19.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2007 16:49:46 bởi NGYEU >
TỬU NGUYỆT LÃM HOA
Tôi ngỡ ngàng, Trăng nằm giữa đài hoa
Lòng bỗng sợ gió thu về lay nhẹ
Giọt sương rớt ôm trăng về đất mẹ
Buồn! sớm mai hoa gục xuống bên hè.
*
Đợi trăng về, Quỳnh e ấp phòng the
Sáng lấp loáng ngọn tre, sáo diều đưa lối
Tửu - Nguyệt - lãm Hoa, khách thơ chờ đợi
Trăng gió lên khơi, Quỳnh hé nở đón mời.
*
Đêm dần trôi, sương níu kéo trăng rơi
Đánh thức nhuỵ hoa dâng hương mật ngọt
Mở rộng cánh muốm ôm trăng cho trọn
Sợ đêm tàn trăng ngủ với sương tan.
*
Cảnh đẹp, vắng người, lòng ta những mênh mang.
*
19.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ANH VỀ Anh về Xin lỗi cùng em Núp trong thơ Để mon men tới gận. * Đã một thời Đánh mất xuân Để em đơn lẻ bước chân Lối mòn. * Mộng sao Quên buổi trăng tròn Có Mơ, quên Mận Non cao, quên đèo. * Anh về Sống lại thuở nghèo Xin em bớt giận Cho neo bến đời. * Gột tim Thề với đất trời Mượn câu thơ để thay lời Cùng em. * 19.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BIẾT GỬI TRAO AI * Thư viết mấy lần
Không gửi
Sợ em cười
Đành gom lại câu thơ.
*
Dền dứ mãi
Định trao
Trong mơ
Vẫn cái tính dại khờ, mắc cỡ.
*
Nay em lấy chồng
Tình lỡ
Trời chụp xuống đầu
Xám xịt thuở mộng mơ.
*
Nát cõi lòng
Tang tóc câu thơ
Cũng bởi tại ta
Mãi khờ với dại.
*
Thôi!
Thì trả thơ về hoang dại
Em đã sang đò
Còn biết gửi trao ai.
* 20.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Kim Yến ơi! Cho KG thả đôi dòng nha:
CHẲNG THẤY
Người cũng đã về như ta mong
Sao nghe se sắt ở nơi lòng
Cứ như đã chết từng con sóng
Chưa kịp tới bờ - Giữa mênh mông
Ta thả hồn về với hư không
Thương cánh chim trời gặp bão giông
Tìm đâu thấy nữa miền yên ả
Để ngủ mà mơ thấy nắng hồng
Kim Giang
Trích đoạn: KimGiang
Kim Yến ơi! Cho KG thả đôi dòng nha:
CHẲNG THẤY
Người cũng đã về như ta mong
Sao nghe se sắt ở nơi lòng
Cứ như đã chết từng con sóng
Chưa kịp tới bờ - Giữa mênh mông
Ta thả hồn về với hư không
Thương cánh chim trời gặp bão giông
Tìm đâu thấy nữa miền yên ả
Để ngủ mà mơ thấy nắng hồng
Kim Giang
KIM GIANG! N XIN NỢ DÀI HẠN NHÉ
ĐÂU CHỈ RIÊNG TA
*
Bao câu thơ không đắp nổi hình hài
Vẫn cát sỏi
Trở về miền hoang dại.
Một dấu ấn
Nếu người không để lại
Chẳng đợi nắng mưa nhiều
Thời gian sẽ xoá đi.
*
Đừng mang sức dã tràng
Như một kẻ cuồng si
Mình chưa hiểu đã tường trời, tỏ đất
Lại vội vã bỏ đi đường mật
Trong nắng mưa
Chiu chắt mấy kiếp người.
*
Giữ cho nhau hơi thở, nụ cười
Cùng với niềm tin
Ta làm nên tất cả.
Xin nhớ câu: Đèn sáng cho muôn ngả
Nhưng chân mình - một bóng tối bao la.
*
Đắp được hình hài! Đâu chỉ có riêng ta.
*
24.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NHỚ BUỒN KHÁT HẠ
*
Dát câu thơ vào nỗi nhớ
Che bớt sầu
Gắng đợi...
Chút mưa ngâu
Mượn đất trời nói hộ đôi câu
Rằng người đi
Buồn.
Riêng tôi khát
Hạ.
*
25.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2007 11:50:05 bởi Huyền Băng >
MỘT BÀN TAY
*
Ngửa bàn tay
Một đời nắm giữ
Sau khoảnh khắc huy hoàng
Mỏi mệt
Chuyện tỉnh say.
*
Giữ của người
Những thứ mượn, vay
Sáng, tối
Ai hay
Trắng, đen
Nhơ nhớp.
*
Không đọng với thời gian
Giờ trắng tay - của mất
Bởi khối óc con tim buông những điều chân thật
Chỉ còn lại màu chàm
Nhuốm chai sạm
Một bàn tay.
*
25.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TIẾNG THỜI GIAN
*
Bính bong
Bính...bo..o...bong!…
Tiếng thời gian
Rơi!
Hay níu kéo ta về miền xa
Tàn úa.
Nơi hoang sơ không màu
Mênh mang, không ngọn lửa
Bao vui buồn liệu có tàn theo.
*
Mang hoà tan vào khoảng trong veo
Ta giữ thời gian
Rơi chậm lại
Cho hơi thở phủ kín miền hoang dại
Mãi nhịp đập con tim
Không chấp nhận an bài.
*
Bính bong
Bính...bo...o…bong...
Tim rung chuông
Thời gian dài, rộng
Tiếng nhạc vui!
Xua tan nỗi u hoài.
*
26.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TRÊN SỢI CHỈ MỎNG MANH
*
Tôi đã đi trên sợi chỉ
Mong manh
Tâm - gác chốn đỏ son
Thân - đổ vào vũng tối.
Sợi chỉ không có lỗi
Mà người đời xô đẩy
Kế mưu sinh.
*
Biết ngã
Phủi dơ
Đứng dậy.
Ngẩng cao đầu
Bước tiếp
Chỉ mong manh.
*
Lắng đọng tim tôi
Màu đỏ
Kẻ độc hành
Sẽ không ngã
Bởi tim mình đã thức.
*
26.07.07
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: