TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
Đã lâu lắm, hôm nay Thuấn mới có dịp, xin họa với Nghiêu nè: BIẾT LÀ Biết là anh viết cho em Dòng tin nhắn nhỏ Bao đêm Chòng chành Nhìn trời Trăng vẫn còn xanh Có cơn Mưa lạ Lòng thành bể dâu Bỗng dưng Vần vũ Đớn đau Tưởng ai rút ván cắt cầu Đổi thay Ta còn Người ấy vẫn đây Mà như đã lạc mỗi ngày Mỗi xa Sông đời có lúc Thăng hoa Nhìn con Cá lặn Chim sa Xót lòng Không ai Tìm lá Diêu Bông Làm sao em dám Cất công đợi chờ Gối gai Nhiều lúc chỉ mơ Đêm Thanh Gió lặng Vần thơ nối vần Kim Giang
Trích đoạn: KimGiang
Đã lâu lắm, hôm nay Thuấn mới có dịp, xin họa với Nghiêu nè:
BIẾT LÀ
Biết là anh viết cho em
Dòng tin nhắn nhỏ
Bao đêm
Chòng chành
Nhìn trời
Trăng vẫn còn xanh
Có cơn Mưa lạ
Lòng thành bể dâu
Bỗng dưng
Vần vũ
Đớn đau
Tưởng ai rút ván cắt cầu
Đổi thay
Ta còn
Người ấy vẫn đây
Mà như đã lạc mỗi ngày
Mỗi xa
Sông đời có lúc
Thăng hoa
Nhìn con Cá lặn
Chim sa
Xót lòng
Không ai
Tìm lá Diêu Bông
Làm sao em dám
Cất công đợi chờ
Gối gai
Nhiều lúc chỉ mơ
Đêm Thanh
Gió lặng
Vần thơ nối vần
Kim Giang
CẢM ƠN KIM GIANG VỀ BÀI THƠ HAY, Ý ĐẸP.
THƠ CHO NGƯỜI RA ĐI
Thôi đành!..
Níu giữ làm chi
Không vui nữa
Để người đi an lòng.
Cửa sông con nước lớn ròng
Vườn xuân ai hẹn
Cây bòng đơm hoa.
*
Ngoài trời gió nổi mưa sa
Tiễn người
Lòng những xót xa nỗi niềm.
Bởi không trọn nghĩa kim tiền
Sao đành giữ gái thuyền quyên giữa dòng.
Bến đời
Khi đục khi trong
Cầm lòng
Chẳng dám ước mong ngày về.
*
Cũng may
Chưa một ước thề
Ghét - yêu
Người cứ đi về
Tại tâm.
Không kim bằng
Chẳng tình thâm
Ta đâu đến nỗi hồ cầm đứt giây.
* 01.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NỤ HÔN
Yêu em
Vội vàng
Nụ hôn rơi xuống vùng trăng khuyết
Thẳm sâu không nhấn chìm
Như con thuyền chồm trên sóng biển
Dạt vô bờ
Nụ hôn vỡ trong tim.
*
Ngậm nụ hôn
Vầng trăng khuyết đầy lên
Ta - thuyền nhỏ mắc cạn nơi hồ hải
Chút thảnh thơi
Giữa miền hoang dại
Hiện nguyên hình với thực tại
Càn - Khôn.
*
Đánh thức mình
Từ khi rớt nụ hôn
Ta nhận thấy sắc màu tạo hoá
Ôi! nụ hôn đo chiều sâu biển cả
Nụ hôn lấp đầy vầng trăng khuyết trời cao
Trong tim mình muôn tiếng nhạc xôn xao.
* 02.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TRẢ LẠI EM
Như mưa nguồn theo gió xô vách núi
Táp thung sâu
Ân huệ em trao
Những nụ hôn
Say đắm ngọn ngào.
*
Nắng phơi cành, víu lá
Ngỡ chiêm bao
Em phờ phạc
Tôi quay cuồng trong mắt bão
Quên cả thế gian
Tưởng mình trên ốc đảo
Chìm trong mưa
Bao mật ngọt rót vào.
*
Chợt nhận ra
Mãi nỡ để em trao?
Đâu hào hiệp của trang nam tử
Tôi vùng dậy
Gom tháng ngày dự trữ
Trả lại em kẻo mang tiếng phụ tình.
* 03.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2008 09:16:00 bởi NGYEU >
MÁCH EM
Đã nói rồi:
- Nếu gặp vợ anh
Đừng đánh bằng ngôn ngữ
Thiên hạ trộm nghe
Kích động thêm hung dữ
Sẽ chẳng là gì dẫu sư tử Hà Đông.
*
Nếu gặp, đừng đánh tay không
Hãy dùng guốc cao 10cm
Anh ôm chặt
Em gắng đòn sấm sét
Chớ thương hại nhẹ nhàng
E toi mạng cả hai.
*
Không giấu mãi được đâu
Sẽ bắt gặp nay mai
Nhớ phòng trước kẻo xảy điều bất trắc
Em đánh, anh ôm
Thắng! điều cầm chắc
Nhưng...Nhớ phòng...Ai đó lại đánh em.
Chuyện thường tình
Gắng tập cho quen.
* 03.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÔI XIN EM
Xin em chút tuổi hai mươi
Cho khoảng trời tôi đầy nắng
Gió hanh hao không mang về vị đắng
Những khô cằn che đậy dưới màu son.
*
Được gối đầu trên mảnh trăng non
Níu mơ mộng nuôi sống ngày tiều tuỵ
Là em đã cho tôi vài ba thế kỷ
Hoa cỏ tươi trên đá sỏi khô cằn.
*
Em không cho! như dập tắt hôn hoàng
Rêu sẽ phủ thân cây già khô mục
Câu thơ chết giữa điêu tàn địa ngục
Tuổi hai mươi tôi xin trả cho người.
* 04.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIÓ MIỀN HOANG MẠC
Gió
Gió cuốn cát bay
Dập nát cỏ cây
Hoang mạc.
*
Đá im lìm
Bình yên nhờ đất, cát
Cuồng phong về
Đá nghiêng ngửa xô nhau.
*
Tuế nguyệt thi gan
Nhưng đá đổi màu
Gặp gió phải quay đầu
Không thể tự mình che chắn.
*
Gió vô hình
Đá một thời cứng rắn
Đá - lộ dáng dấp ngoài
Gió - sức mạnh giấu vào trong.
*
Ôi!
Hoang mạc
Khô cằn
Chỉ còn gió thong dong...
* 05.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CẦY ĐÊM
Nửa đêm
Vợ lay
D...ậ...y...Dậy...
Cầy
Không dám bầy hầy
Ngoan ngoãn làm theo.
*
Thương thằng bé
Quắt
Tý teo
Bò ngược nên đèo
Ngụp xuống đồng sâu.
*
Thượng điền cạn
Khổ thân trâu
Hạ điền như thể ao dâu
Cuối mùa.
*
Giá như
Xưa vô cửa chùa
Giờ đâu lâm cảnh vợ lùa
Cầy đêm.
* 05.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
LẠC VÀO VÀO MIỀN NHỚ
Dẫu không ngõ trúc vườn đào
Chẳng đêm nguyệt tỏ cùng sao trên trời.
Chiều say
Lạc chốn bến đời
Nắng nghiêng nghiêng đổ
Tơi bời bãi ngô.
*
Mơn man cơn gió ven đô
Đất như đổi chỗ
Trời xô bên mình.
Bao lời muốn nói
Lặng thinh
Nghe sôi dòng máu trong mình
Đổi trao.
*
Còn hơn cả những chiêm bao
Sông kia ngừng chảy
Động đào kém hoa
Lạc vào miền nhớ
Hoan ca
Ven đô chiều hạ
Lòng ta dạt dào.
* 06.06.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU