Hà Nội chiều mưa bão
Trường Phi Bảo
Hà Nội ơi thương quá chiều mưa bão
Giông gió mịt mùng bốn phía giăng giăng
Câu thơ chìm trong nỗi nhớ dùng dằng
Ngập nước mắt, đau thắt lòng, xót dạ
Đường ở Thủ Đô bây giờ xao xác quá
Đất hoá thành sông, phố mênh mông biển
Cái rét lùa về sầu nghiêng dáng mẹ
Chở che đàn con héo tấm thân gầy
Đã yêu Hà Nội từ lúc mới sanh đây
"Cảm" người Hà Nội qua từng hơi thở
Biết Hà Nội bao đêm rồi trăn trở
Mưa tối trời, anh giấc ngủ có yên
Muốn hát ru anh cho ấm áp một miền
Ngặt ngoài kia bao cảnh đời lầy lội
Hà Nội ơi...yêu...mà không thể tới
Xin gởi nắng Miền Nam chan chứa chút niềm mong
Mong gặp Hà Nội trong buổi sớm trời trong
Mong hạnh phúc lại long lanh mắt trẻ
Mong nụ cười nở hoài trên môi mẹ
Và mọi tấm lòng biết san sẻ cho nhau.
Hà Nội của anh, em thương nhớ dạt dào
Thiêng liêng lắm tình quê hương mời gọi
Chiều mưa bão nghe tim mình thêm nhói
Hà Nội ơi... ơi hỡi Hà Nội ơi!
3/11/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2008 22:20:39 bởi Trường Phi Bảo >
CẢM ƠN DIÊN VỸ VÀ TRƯỜNG PHI BẢO ĐÃ GHÉ THĂM CÙNG VỚI THƠ HOẠ CHIA SẺ NỖI NIỀM NGÀY HÀ NỘI MƯA LŨ.
Ảnh nguồn Vietnamnet. EM ĐỪNG VỘI TRÁCH BỌN ANH
Hà Nội lũ. Hà Nội chìm
Đâu phải lỗi bọn anh!
- Anh thiết kế, anh xây
Sao đành làm như vậy?
- Mưa lũ do trời, người nỡ lòng đưa đẩy
Lại đổ lỗi bọn mình duyệt - vẽ - với kẻ xây.
*
Chỉ ngần ấy tiền mà rải tựa gió mây
Bao khoản phải chi?
Từ lúc vẽ đã mấy tầng phải ký.
Rồi xin thầu, dưới - trên sao cho hoan hỷ
Ngày khai trương, chi tới lúc khánh thành
Em tính thử xem, biết bao cuộc họp hành.
*
Tiền có thế thôi! Cứ phải rải mành mành
Kẻ giám sát, đứa nghiệm thu
Cứ lu bù đầu óc.
Cả mình nữa, bao công lao khó nhọc
Húc vào làm chả nhẽ lại tay không?
Có được công trình, bọn anh tốn bao công.
*
Hà Nội bây giờ như thể hồ sông
Bởi những con dấu hồng đè trên chữ ký
Tự chôn chặt tầm nhìn thế kỷ
Như đạo bùa ám những lương tâm
Những công trình chết dưới nước ngâm.
Anh nặng túi rồi, em ơi! cứ lặng câm
Áo giấy mặc vào cần gì nữa lương tâm.
*
04.11.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2008 17:30:31 bởi Huyền Băng >
Ảnh nguồn VietNamNet.
HÀ NỘI CHÌM KHI CHƯA TRỌN NGÀN NĂM
Hà Nội chìm!
Tím tái câu thơ
Kẻ chết - người sinh
Đều dở
Hạnh phúc tưởng chừng oà vỡ
Theo gió mưa lũ cuốn trời.
*
Ai thương ai? Lòng dạ tơi bời
Trăm nhớ ngàn thương
Đôi lời không nói hết
Hà Nội chìm!
Rồng Thăng Long có kết
Chuyện ngàn năm, nay nhớ lại chữ ngờ.
*
Thời đại bàng hoàng! Hơn cả trong mơ
Trách trời đất vô tình, nghẹt thở
Thương kẻ chết, người sinh ngày dang dở
Mãi ngậm ngùi duyên nợ chuyện trăm năm.
Hà Nội chìm!
Khi chưa trọn ngàn năm.
*
05.11.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2008 17:31:57 bởi Huyền Băng >
CÒN TUỲ TÂM Ý CHỦ
Lũ dâng tràn
Thể hiện mình
Ào ạt cuốn phăng đi tất cả
Nhưng rác rưởi, bọt bèo vẫn vật vờ các ngả
Lẩn tránh, chối từ biển cả với quyền uy.
*
Thách thức ngang tàng
Phớt dư luận
Ngáng người đi
Gieo mầm bệnh
Hoạ - bẩn dơ sự sống.
*
Nơi lũ qua rác giờ chất đống
Thức tỉnh
Tay này chổi giễ ra oai
Bèo bọt hết đường, rác rưởi bám vào ai
Người ngay thẳng, nhất tâm sức thắng ngàn cơn lũ.
*
Đời bẩn - sach! còn tuỳ tâm ý chủ.
*
07.11.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Trích đoạn: Đuyên Hồng
TIẾNG THU GỌI VỀ
Vẳng nghe có tiếng gọi...Thu
Ngoảnh trông chỉ thấy mịt mù mây giăng.
Vĩnh Tường còn tỏ vầng trăng
Đò sang Vĩnh Thịnh còn chăng hỡi người?
*
Vời trông héo hắt nụ cười
Màu đông đã nhuốm tháng mười hanh hao.
Trời không một cánh diều chao
Đường xa khuất nẻo, nôn nao nhớ người.
*
Tìm về thương nhớ đầy vơi!
Vẳng nghe có tiếng ru hời, gọi ...Thu.
Trách mình mơ mộng, giao du
Để giờ lỡ bước, tiếng Thu gọi về.
*
Sang phà, lòng những não nề
Lời ru càng rõ, ta về với ai?
Giận mình xưa nỡ đơn sai
Buồn! nghe Thu gọi mà gai xăm lòng.
*
25.10.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
@ Anh Đoàn Văn Nghiêu: Anh vẫn viết khoẻ thế, đều như vắt chanh! Vào thăm anh mượn bức tranh đề thơ nhé... Chúc anh vui
VĨNH TƯỜNG CHIỀU SANG
Ai đau? Sông đỏ đôi bờ
Vĩnh Tường phà cuối người chưa sang đò
Biết nay có đợi mà chờ
Người xa Vĩnh Thịnh ước mơ gửi về..
Áo anh vương nặng cầu thề
Tình bay theo gió bốn bề thu đưa
Ai ngồi nhớ lại câu thơ
Tình bằng đã xướng đong đưa câu hò…
Chiều nay sóng nước lập lờ
Nghe như có tiếng gió chờ đợi ta
Vĩnh tường nở mấy mùa hoa
Bến xưa đã vắng, bao la sương trùm…
Monday, 27 October 2008
Đuyên Hồng
QUÊ EM VĨNH TƯỜNG
Mênh mang sương trắng mênh mang
Làn tơ vương bóng ai ngang qua phà
Sông Hồng má ửng phù sa
Như men của nắng như là rượu mơ
Lạc đường ngọn gió vu vơ
Mà nôn nao sóng nghiêng bờ bến say
Một lần thôi...Đã qua đây
Để thương để nhớ để ngây ngơ chiều
Bãi bồi non ngấn dấu yêu
Tròn căng mịn dải yếm điều lưng quê
Cỏ Chằm May ngả triền đê
Chờ thêu vạt áo người về đêm trăng
Mắt ai ai níu dùng dằng
Trời xao xuyến lưới điện giăng phím đàn
Hò lơ Con Xít ngược ngàn
Tri âm nhớ bạn bạn vàng đi đâu
Còn đây xanh mướt hàng Cau
Duyên chưa tới vụ nên Trầu chưa têm
Ru mình sông chảy lặng êm
Sau lưng anh đó Quê em Vĩnh Tường
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 17:39:31 bởi KimGiang >
N MƯỢN Ý BÀI VIẾT CỦA KIM GIANG ĐỂ VIẾT BÀI NÀY, TẶNG KIM GIANG ĐÓ.
BÊN SÔNG TÔI ĐỢI CHỜ EM
Gió tràn qua bến sông
Kéo mây sang trời Vĩnh Thịnh
Con nước lững lờ xuôi về nơi vô định
Tôi ngẩn ngơ tìm một dáng hình.
*
Bên ấy trung du - miền đất yên bình
Hồn thơ quyện khói lam chiều ai thả
Ngược một cánh chim bay lên từ miền hạ
Nét dân ca khắc hoạ ngang trời.
*
Núi nghiêng chiều, lòng dạ chơi vơi
Đất bụi đỏ, không bóng người chờ đợi
Bến nước rộng hơn, nỗi buồn vời vợi
Chỉ xào xạc bãi bờ tiếng lá buông lơi.
*
Thu đổi màu phía mặt trời rơi
Lòng khắc khoải nếu biết người có tới
Thì đông sang tôi vẫn chờ vẫn đợi
Để gặp em dẫu chỉ nói một lời.
*
Bên kia sông Vĩnh Thịnh cứ xa vời.
*
08.11.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2008 17:33:29 bởi Huyền Băng >
Ảnh VietNamNet. NỖI BUỒN NGẬP CHỐN PHỒN HOA.
Câu thơ nào cho em
Khi thành phố chìm trong mưa lũ
Đói rét chen vào giấc ngủ
Bồng bềnh bao nỗi âu lo.
*
Mây gió kín trời phủ một màu tro
Ơi phố cổ ai có đò chờ sẵn
Đường sinh - tử phố thành sông cắt mặt
Ngàn năm tròn không đủ chứa buồn đau.
*
Ngập rác rưởi bùn lầy, còn gì để cho nhau
Trời cứ mưa mau, sắc màu nhợt nhạt
Nốt nhạc khuyết chẳng vẹn nguyên câu hát
Giá lạnh kín trời mà bỏng rát lòng ta.
*
Thương người gần xót kẻ ở xa
Bốn phía phồn hoa chìm trong mưa gió
Già cả, ốm đau, gầy còm trẻ nhỏ
Quên sao hết? đêm - ngày đói khát với buồn lo.
*
11.11.08
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2008 17:35:33 bởi Huyền Băng >