TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
THÁNG BA ĐI LỄ CẦU AN Tháng ba
Lên phủ xuống đền
Chầu văn ai hát
Quyện mềm khói hương.
Non cao
Mờ ảo màn sương
Chênh vênh vách núi
Dặm truờng Nam mô!
*
Đá mềm
Phật tử nhấp nhô
Vọng nơi cùng cốc
Tiếng Cô hầu đồng.
Phất phơ yếm thắm
Khăn hồng
Non cao trầm mặc
Thinh không ảo huyền.
*
Dẫu là chưa đến cửu tuyền
Non xanh
Đồng rông
Thắm miền viễn du.
Cung đàn văn ngỡ khúc ru
Tĩnh tâm
Để tỉnh
Chân tu một đời.
*
Tháng ba
Hương ngát đất trời
Xuống đền lên phủ
Có lời cầu an.
Gập ghềnh
Muôn dặm quan san
Sá chi
Cốt được Dân an Thái hoà.
*
15.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGÀY KHÔNG EM
Ngày không em
Biết đâu là biển mặn
Như chẳng cay dẫu đã gừng già
Và chắc gì cây cỏ ra hoa
Mặt trời đó nhưng đất cằn sỏi đá.
*
Sẽ về đâu
Đường đời muôn ngả
Có lạc loài giữa cát bụi phong ba
Ong bướm cũng chẳng về
Trăng sao lặn phương xa.
*
Ngày không em
Chẳng có rét tháng ba - bởi đâu có nàng Bân
Không mưa ngâu tháng bảy
Nốt nhạc câu thơ như bụi đời ai thấy
Chỉ mưa gió tràn đầy bốn phía hư vô.
*
15.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TIẾNG ĐÀN ĐÁ
Mưa đục gió bào không thức lên tình đá
Mấy triệu năm rồi vẫn giá lạnh thuở nguyên sơ
Nước khoan rỗng lòng hồn vẫn trơ trơ
Người chẳng thể vô tâm, bao nỗi niềm trăn trở.
*
Không để đá ngủ yên đánh thức lên nhịp thở
Gọi hồn về từ cùng cốc thâm sơn
Có tình người đá sống động hơn
Gieo âm hưởng trải dài sông bể.
*
Ơi núi thẳm rừng xanh thiết tha đến thế
Khi yêu người đá nói hộ hồn quê
Cung bậc trầm sâu lắng nỗi đam mê
Tiếng đàn ngộ lòng người đừng hoá dá.
*
16.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐÊM ĐA SẮC MÀU
Đêm thăm thẳm
Sắc huyền đặc quánh
Ngỡ đơn màu
Nỗi nhớ cứ mênh mang.
*
Hồn viễn du
Từng mảnh giấc điệp hoang
Buồn vui lẫn trong khối màu
Đa sắc.
*
Phía sau lưng hắt hiu gió bấc
Mà nghe lòng hạ cháy
Trộn màu
Đêm.
*
Giấc ngủ không thành
Mong mơ...
Chẳng dài thêm
Cuộn mình lại giữ không nổi nhớ.
*
Thăm thẳm đêm sắc màu oà vỡ
Ta lịm vào ráng đỏ trời đông
Người chưa về
Thương nhớ cứ mênh mông.
*
17.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VỀ KHI MÙA CẠN
Tôi đi qua mùa cạn
Sông buồn
Không níu lại bước chân.
Bến bãi phơi mình kiệt sức
Đợi xuân
Nghe tê tái
Lạnh nỗi buồn sâu thẳm.
*
Cải đã lụi ngồng
Ngô đồng hết thắm
Triền đê cỏ úa trăng nhàu.
Buồn
Tiếc sông quê chỉ vàng vọt một màu
Bao kỷ niệm
Giờ xuôi về quá khứ.
*
Nay trở về
Nào hay thành lữ thứ
Tìm lại dạt dào thương nhớ ngày xưa.
Chỉ thấy khô cằn
Thèm khát giọt mưa
Mơ đồng đất in dấu chân
Hoài niệm.
*
24.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
AI NỠ
Câu chữ nào ủ men
Tháng năm ngọt ngào hương vị
Khoảng cách xa trở thành kỳ vĩ
Màu đông không lối len về.
*
Dẫu chưa một lời hẹn thề
Hồn thơ thấu lòng son sắt
Vời xa ngàn trùng cách mặt
Mơ hoa kết nối nhịp cầu.
*
Rạo rực tình xuân khơi những sắc màu
Mộng huyền ảo trên từng câu chữ
Như đã thân quen từ quá khứ
Về tương lai, cùng nhau đến vĩnh hằng.
*
Nhịp đập con tim theo tiết tấu trắc bằng
Hay tại câu thơ cứ đọng lời thương nhớ
Giữa trời đất xuân ngập tràn rực rỡ
Vòng tay ai nỡ để hững hờ.
*
26.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TỪ CHỐI CHẲNG THÀNH NGÔN
Tôi xin...
Gửi giọt sương
Đài hoa - em im lặng
Từ chối chẳng thành ngôn
Giữa chói chang ánh nắng
Chạnh buồn
Đành đứng nhìn xuân.
*
Nghiêng một phương trời
Nhịp tim cứ ngân
Trái đất ngỡ ngừng quay
Nghe lòng thổn thức
Tôi biết
Nhuỵ hoa đang rạo rực
Giữ cho năm tháng khỏi phai tàn.
*
Tôi xin...
Em không một lời trách than
Từ chối chẳng thành ngôn
Đất trời tắt gió
Vẫn hay trái tim hừng hực đỏ
Màu xuân âm ỉ
Dâng người.
*
27.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÌNH PHONG VÂN
Không chơi trò ú tim
Nên chẳng đành đuổi bắt
Gieo nỗi nhớ niềm thương
Mộng chờ mùa gặt
Hồn thơ thành áng mây hồng.
*
Gió lang thang
Gặp mây chốn phiêu bồng
Người đắm, ta say dầm trong nỗi nhớ
Đời hồn nhiên bỗng thành mang nợ
Thềm xuân nay cứ hé cửa ngóng chờ.
*
Muối mặn, gừng cay biết có tự bao giờ
Hay thấy khuyết nên hồn thơ nức nở
Không thể đơn côi
Trái tim rộng mở
Tình phong vân đưa ta tới bến bờ.
*
28.04.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NEO MỘT CÂU THƠ
Mượn câu thơ neo vào nỗi nhớ
Nhắc người xa năm tháng vẫn mong chờ
Sóng yêu thương muôn lớp cứ xô bờ
Cảm nhận được bến bồi hay lở.
*
Vị mặn hoà tan tận chân trời rộng mở
Liệu thấm lòng người đọc câu thơ
Để bên này chiều vắng ngẩn ngơ
Nơi trăng lạnh có chạnh lòng xao xuyến.
*
Vời vợi xa muôn trùng sông biển
Thơ buông neo không để cách lòng
Nơi đầu nguồn người có khơi trong
Đây bến đợi đêm ngày gạn đục.
*
Biết hồn thơ có đúc thành cốt nhục
Nhịp cầu Ô Châu Phố hợp về?
Dẫu trăm năm chẳng một lời thề
Tình xuân thắm mặc mưa rừng bão bể.
*
04.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ƠN NGƯỜI KHAI QUẬT THƠ TÔI
Tặng TH thay lời tạ ơn
Thơ tôi viết rơi xuống miền im lặng
Em kiếm tìm
Khai quật một màu xanh.
*
Từ thẳm sâu hồn thơ cứ mong manh
Người phù phép
Tháng năm sống động.
*
Vươn lên cõi đời bay xa trải rộng
Dậy sắc hương
Thoả chí tang bồng.
*
Khai quật câu thơ
Người tô thắm nhuộm hồng
Đánh thức đam mê sống cùng năm tháng.
*
Ơn em!
Cho câu thơ ngời sáng
Hết đơn côi, tôi thấy được dáng mình.
*
08.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TRÁI CHÍN
Trái chín
Vẫn níu cành vít lá
Che nắng mưa
Đợi ong bướm tìm về.
*
Nhớ gió mong trăng
Khao khát tình quê
Giữa hạ đỏ
Đã ngóng màu thu biếc.
*
Trái chín
Mọng những điều luyến tiếc
Một thời xanh
Nuôi hương vị ngọt lành.
*
Ngấp nghé ngoài xa đông đến
Sao đành
Lá tủi phận trách cành
Buông trái.
*
Biết có gặp duyên
Ai nâng niu tay hái
Mơ một lần thôi
Trái chín được dâng đài.
*
10.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
XIN MẸ NHÂN TỪ THỨ LỖI CHO CON
Con xin mẹ hiền thứ lỗi cho con
Để lỡ chậm một câu thơ tặng mẹ
Phải chặn lối Hạc về cả đêm khuya chiều xế
Chỉ lo Hạc về đón mẹ đi xa.
*
Luôn giật mình khi mỗi áng mây qua
Xa cách mẹ lòng con đeo ngàn đá
Ơi nghĩa mẹ tình cha như non cao biển cả
Tê tái trong con nghĩ đến cảnh trăng tà.
*
Hạc ngấp nghé chân mây, thơ chưa kịp làm quà
Lại e ngại đất trời trở gió
Thương mẹ tuổi già, biển quê đừng bão tố
Và nắng mưa cũng chớ xô bồ.
*
Gom nhặt câu thơ từ muôn dặm hải hồ
Càng thấu hiểu công cha, công mẹ
Nay sắp Giáp hoa con vẫn như thơ trẻ
Chậm gửi thơ về, xin mẹ nhân từ thứ lỗi cho con.
*
11.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
TÌNH TRỜI NGHĨA ĐẤT
Cứ nổi trôi giữa bốn bề tinh tú
Chẳng đánh mất mình khi lạc chốn muôn sao
Mơ ước bồng bềnh không chạm tới ngàn cao
Mặc mây gió đi hoang từ biển hồ rong ruổi.
*
Mòn mỏi yêu đã bao năm tuổi
Từ thuỷ nguyên khởi đầu giờ vẫn đơn côi
Dưới nắng trời tạo hoá đổ mồ hôi
Tình thiên - địa hoá Ngưu Lang - Chức Nữ.
*
Vẫn biết có nhau từ quá khứ
Sao muôn đời đất rộng trời cao
Để tháng ngày cháy bỏng những khát khao
Bao thương nhớ nén vào mùa Ngâu tháng bảy.
*
Mây gío vẫn đi hoang, trăng sao đưa đẩy
Luôn ngóng theo trời đông - sớm, chiều - tây
Tình yêu đến vô thường không một phút ngừng quay
Thành vĩnh cửu men say tình trời - nghĩa đất.
*
12.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
LỖI HẸN HÒ
Ngược sông Cầu hẹn...Trao lá Diêu bông
Biết em có đợi không hay đã về Đồng Hỷ
Con nước nổi không cuốn trôi vật kỷ
Chỉ lo người lỡ hẹn buông xuôi.
*
Hoá Thượng, Hoá Trung, Tân Lợi, Khe Mo
Xuôi ngược kiếm tìm, qua Quang Sơn, Minh Lập
Văn Lăng, Tân Long, Nam Hoà, Huống Thượng...
Em ở nơi nào? Khô héo lá Diêu Bông.
*
Về Trại Cau mong gặp lá Trầu không
Chùa Hang vẫn đông, mà người đâu chẳng thấy
Phía bờ bên ngôi sao nào nhấp nháy
Đêm sắp tàn, sông Cầu vẫn lơ thơ.
*
Áp lá lên ngực mình, đánh thức mộng mơ
Nghe Diêu bông cựa mình khẽ thở
Tôi dại khờ giờ biết đi hay ở
Lỗi hẹn hò chỉ còn lại buồn lo.
*
13.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐỪNG
Đừng tự trói mình vào câu thơ
Tôi khờ dại để quên nút cởi
Chưa qua thềm xuân xin đừng hồ hởi
Sợ cuối mùa đọng lại tàn đông.
*
Như con đò chở khách qua sông
Dòng đục dòng trong, cạn sâu người đo thử
Kẻo mai mốt lại oán câu trách chữ
Hồn thơ nào chả nhuốm sắc tương tư.
*
Đời vui buồn khi thực, lúc hư
Thơ đâu phải cả thèm chóng chán
Chưa kịp nói lời yêu người ơi! Đừng trách oán
Để nỗi buồn thơ phải đa mang.
*
Không tầm thường, cũng chẳng cao sang
Gặp tri kỷ hồn thơ thành tao nhã
Đừng hờn giận chê bai suồng sã
Thơ không về, trăng khuyết nửa mùa vui.
*
14.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 14 bạn đọc.
Kiểu: