TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
HẸN VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Để khuyết vầng trăng
Khoảng lặng im đặc quánh
Hờn giận đào sâu khoảng cách
Biển nổi dông xô về phía non ngàn.
*
Hạ đỏ trời biết bão tố đã tan
Mưa xối xả, trăng khuyết vì vẫn khát
Chưa tròn đầy để võ vàng câu hát
Lệch dây so nên lạc cung đàn.
*
Nghiêng cả mùa tím lối thu sang
Bao hờn giận giờ chất thành thương nhớ
Nhịp cầu xuân xin đừng để lỡ
Ta đắp bồi trăng, đầy đến không ngờ.
*
16.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐÊM VỚI TRĂNG GẦY
Đắm đuối mãi thôi mảnh trăng gầy
Tắm gió gội sương đạp tung mây
Ngả nghiêng trời đất về bên ấy
Xuôi ngược núi sông xuống nơi này.
*
Sao ngượng trốn đi bỏ lại ngày
Để ta dang dở một vòng tay
Sương giăng, cỏ nát khô một khoảnh
Hừng sáng trời đông vẫn còn say.
*
Nguyệt thẹn nắng về mây cũng bay
Mà nghe trời đất vẫn cuồng quay
Tan sương loãng gió lo ngày nắng
Ngơ ngẩn đợi trông mảnh trăng gầy.
*
Khuyết đáy, thủng đêm chẳng đong đầy
Cỏ hoa nhàu nát một màu mây
Đất bằng hằn xuống in nỗi nhớ
Đêm! Tắm cùng trăng những ngất ngây.
*
18.05.09.
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BIẾT EM QUA NGÕ KHÔNG VÀO.
Nhìn sương tan ngoài ngõ
Biết em qua
Nhưng sao chẳng vào nhà.
*
Cổng không cài
Phòng đặt sẵn hoa
Lẳng lặng đến - đi để nỗi buồn vương lại.
*
Đâu phải tại non cao đại hải
Có chăng là chút giận hờn oan
Thơ hẹn hò chẳng giữ khỏi ly tan.
*
Ngóng cuối trời nơi ấy quan san
Biết có được vui
Hồn thơ tôi em giữ?
*
Nhớ!
Yêu lắm ơi người em lữ thứ
Gặp mưa nắng mau về! Anh mãi đón chờ em.
*
19.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGẪM VẪN HƠN NGƯỜI.
Chán cảnh giở ra chẳng thấy gì
Đậu nhân, thịt mỡ kém mọi khi
Hờ hững tay sờ, chưa tin mắt
Dưa khú với cà, nhá nỗi chi.
*
Chạnh buồn đã định bước chân đi
Sực nhớ quả thơm chín có kỳ
Trái ngọt phải từ khi chọn giống
Chê - lỗi tự mình, lại trách chi.
*
Thôi lại đậy vào, khéo sinh nghi
Cứ là Tiên cảnh mượn hồn thi
Gầy béo - bần hàn do tạo hoá
Tháng tám ngày ba hết bấc chì.
*
Dẫu kém thịt xôi cũng còn bì
Của riêng hà cớ phải vân vi
Chán vạn hơn người, dù xấu xí
Trắng tay thiên hạ nói làm gì.
*
20.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
VUI BUỒN BẤT CHỢT
Bất chợt mưa
Bánh đa sũng nước
Nóng
Lạnh
Chia lòng
Ngập ngừng lối bước
Dùng dằng
Trời đất chẳng thiếu nhau.
*
Tự làm đứt tay mình
Xuýt xoa nỗi đau
Trời bất chợt mưa
Đất bằng rỉ máu
Thương chiếc bánh đa
Nỗi lòng đau đáu
Buồn chẳng riêng ai
Xám lạnh màu chì.
*
Yêu!
Giận hờn vô cớ chẳng bớt đi
Khoảng im lặng cách xa ngỡ dài thế kỷ
Nắng rực rỡ
Niềm vui đang hoan hỷ
Mưa bất chợt về
Buồn!
Mặt tựa bánh đa ngâm.
* 20.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CÂU THƠ LẤY MẤT HỒN NHIÊN
Câu thơ vô tình nhuốm khoảng hồn nhiên
Để chiều nhớ!..
Những đăm chiêu tư lự.
Lạc mất ngày xưa
Mông lung tìm quá khứ
Chỉ thấy giận hờn vô cớ với hoài mong.
*
Dẫu chẳng đục
Vẫn trong
Nhưng lòng đầy hoang hoải.
Nên cứ tím một miền xa ngái
Như đã yêu
Thương đông nắng mưa đoài.
*
Thiếu vắng câu thơ nay thấy u hoài
Càng rát bỏng khoảng hồn nhiên đã mất
Cháy nỗi khát khao
Mơ một lần sống thật
Chợt nhận ra ta không của chính mình
Vô tư không còn niềm vui lại hồi sinh.
*
22.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIÓ THÁNG NĂM
Gió mơn man
Áp nụ hôn lên vùng xanh mắt lá
Lá vùng vằng - vờ dỗi chao nghiêng
Nụ hôn trượt dài
Đọng lại miền thiêng
Hoa bừng tỉnh sau tháng ngày e ấp.
*
Không thể cầm lòng
Níu gió hôn tới tấp
Gọi nhựa về chuyển động cả thân cây
Hương tháng năm
Ngát một trời mây
Đầy ắp đài hoa, ngất ngây vị qủa.
*
Gió mơn man
Dịu mềm mùa hạ
Rấm ngọt lành nỗi nhớ
Tháng năm
Ngột ngạt ném về tận cõi xa xăm
Gió trao nhé nụ hôn cho lá xanh, thắm quả.
*
25.05.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2009 19:42:46 bởi Huyền Băng >