TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
KHÓC ĐI EM CHO VƠI BỚT NỖI NIỀM
Chút giận hờn
Xin trời trút mưa
Mây sẽ quang hơn
Để cao xanh vời vợi.
*
Vương sầu tư
Nếu mai ngày nắng tới
Sương cứ rơi
Chẳng cần nói lên lời.
*
Khóc đi em
Lòng dạ bớt rối bời
Tâm sẽ tĩnh
Sáng đường về bến đợi.
*
Chút giận hờn
Đánh thức lòng ngày mới
Khóc đi em
Buồn - vơi bớt nỗi niềm.
*
01.07.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NHUỘM LẠI HỒN THƠ
Câu thơ nào tôi đã nhuốm vôi
Mà người giận
Mây sầu che vành nguyệt
Đang giữa hạ
Sao lòng người băng tuyết
Để chiều xa tiếng sỏi đá vọng về.
*
Có chăng là chỉ một chút đam mê
Trong nỗi nhớ
Thơ hoạ hồn ong bướm
Nhưng tim tôi vẫn nguyên màu thắm đượm
Thì người ơi!
Sao nỡ vội giận hờn.
*
Cách xa
Giờ thương biển rộng, cao sơn
Sợ buồn tủi cô đơn sầu giăng về ngang hạ
Xin nhuộm lại hồn thơ xanh màu lá
Trọn niềm vui
Trăng khuyết được đong đầy.
*
02.07.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BUỒN LO THÁNG HẠ
Nửa phương trời biết giờ mưa hay nắng
Ở nơi này người có biết nắng, mưa?
Bão tuyết trái mùa đã đến hay chưa
Tôi đứng giữa hai chiều nóng lạnh.
*
Hạ cứ xôn xao, phố chìm trong hưu quạnh
Trái chín dâng mùa, người vời vợi nơi xa
Nắng đỏ trời không đủ sưởi lòng ta
Miền băng giá biết tâm người rát bỏng.
*
Một khung trời mà chia đôi khát vọng
Chỉ cung đường cũng hai ngả đông - tây
Ai xui người mang nắng trút về đây
Tôi đâu nỡ san cho người mưa gió.
*
Biết bên ấy không vui, đây rầu rầu cây cỏ
Mùa bão mới bắt đầu, xa cách thêm lo
Giá bánh lòng bóc được nhỏ - to
Người thấu hiểu, đò ơi! Bến đợi.
*
03.07.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU