TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
PHÍA SAU NGÀY BÃO TỐ.
Có phải phương trời bên ấy thôi mưa
Nên mặt đất nơi này tươi màu nắng
Bão tố đi qua, ngoài kia biển lặng
Nụ cười giờ đã thường nhật trên môi.
*
Mỏng manh vô hình, gió dậy ngàn khơi
Khi giận dữ cuồng lên thành bão tố
Xô dạt vầng trăng, cột đình xéo đổ
Mượn hải hồ trút lệ đầy vơi.
*
Thơ ghép nhạc rồi, nước mắt có thôi rơi
Xin là ngọc châu giữa đất trời ngợp nắng
Là báu vật giữa nhân gian không phẳng lặng
Là vĩnh hằng trong hương vị tình yêu.
*
Bão tố qua đi, đời hạnh phúc thật nhiều.
*
17.07.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
KHÔNG DUYÊN CŨNG NỢ
Lá xa cành không phải tự lìa cây
Sông chia nhánh vẫn muốn về với biển
Đâu có phụ nhau, mà nặng lòng quyến luyến
Muốn nước non muôn dặm được an bình.
*
Dẫu chia tay nhưng lòng vẫn chung tình
Mong cây mãi xanh, đất bằng đừng nổi sóng
Lá về cội mang theo bao khát vọng
Như cửa sông sóng dào dạt vỗ bờ.
*
Cây có vui, dòng chảy có hững hờ?
Nay xa cách, găm ngàn năm nỗi nhớ
Xin luôn được gọi thầm trong hơi thở
Để lòng chôn một khát vọng mong chờ...
*
Có xót nhau sao cây những bơ phờ
Sông cuộn chảy, gồng mình mong quên nhớ
Giờ mới hiểu không duyên cũng nợ
Yêu! nhưng đành chôn chặt một hồn thơ.
*
21.07.09
ĐOÀN VĂN NGHIÊU