ANH XIN GHÉP NHẠC THƠ EM
Em trao hồn thơ, nhưng không đành cho anh ghép nhạc. Bải hoải ước mơ, thì thầm câu hát. Lời hát của riêng mình.
Trộn lẫn buồn vui trong điệp khúc tự tình. Thời gian ủ men, mong sầu chóng cạn. Tận sâu thẳm hồn thơ em đọng lại. Rừng mơ xanh tháng rộng ngày dài.
Cho ngắm nụ hoa thắm sắc trên đài. Xin khai nhụy, ngượng tím chiều e ngại. Đang độ đó, nhưng xuân đâu ở lại, lo hạ về lại chia Trúc lìa Mai.
Bản tình ca mãi là sơ khai, bởi hồn thơ em đợi chờ giai điệu. Lên đỉnh xuân vui, rồi em sẽ hiểu nhịp sóng lòng dào dạt mãi không thôi.
Nụ hoa em trao anh đặt lên môi. Xuân run rẩy, cả đất trời bối rối. Ghép nhạc nhé em, xuân về từ muôn lối. Kia suối thẳm, đây đồi đâu cũng dậy hồn thơ.
Dìu nhau vào trời biển mộng mơ, muôn sống động niềm vui nghẹt thở. Đang độ xuân đừng hãm hoa không nở, mai mỏi mắt chờ lỡ mùa quả ai cho.
Tạo hóa bày ra dư - khuyết, ngỏ - to, vơi đó - đầy đây trời cao xanh là vậy. Hiểu đất rộng mong mưa ngâu tháng bảy, biết phận mình trời ôm đất tìm xuân.
Không là tạp âm, nốt nhạc dìu dặt ngân, cả hoa nữa càng ngát hương thắm sắc. Chẳng để ố mảng màu, rực đất trời nam - bắc. Xuân vĩnh hằng, hoa - nhạc đẹp trong nhau.
Niềm vui không cùng, đừng lỡ để qua mau.
27.04.2010
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGHĨA MẸ VIỆT NAM
Chiến tranh qua lâu rồi, mẹ vẫn trầm mặc suy tư
Bởi vết thương lòng cứ nhói lên từ quá khứ
Khói lửa binh đao ít lành nhiều dữ
Huynh đệ tương tàn, phải - trái cùng đau.
*
Mẹ sinh ra mà các con lạc nhau
Đứa ở lại rừng sâu, đứa thân tàn thương tích
Hai chiến tuyến chia thành ta với địch
Máu xương nào cũng trộn đất bùn quê.
*
Chiến thắng! Vinh quang! Sao con chẳng về
Đứa côi cút, kẻ bỏ đi biệt xứ
Cháu bơ vơ, gái dâu thành bước lỡ
Mầm hận thù đâu đó lại manh nha.
*
Hòa bình rồi, mẹ vẫn thấy xót xa
Tổ Quốc đó sao con mỗi người một ngả
Lịch sử đã sang trang mà lòng chưa hỷ xả
Xây dựng sơn hà lại oán hận đa mang.
*
Đất nước hùng cường, no ấm giàu sang
Không phải để các con chia đàng rẽ ngả
Về tụ hội! mẹ vui mừng hơn cả
Phải - trái gì cũng từ mẹ sinh ra.
*
Bom đạn qua rồi, mẹ vẫn lo xa
Khi hàng xóm còn thâm gan tối dạ
Không đoàn kết! Ai chăm xuân, giữ quả
Có nỡ nào quên nghĩa mẹ Việt Nam.
*
28.04.2010
ĐOÀN VĂN NGHIÊU r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2010 20:57:15 bởi Huyền Băng >