TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ
TRÁCH
Trách người sao mãi khơi nguồn
Câu thơ đọng những nỗi buồn vu vơ
"TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ"
Chân chim đôi mắt bây giờ chưa ra
Một đời thi sĩ bôn ba
Tìm người tri kỉ thật là khó thay!
(ngng xin được trách bạn vài lời nôm na, có gì không phải xin thứ lỗi nhé!)
ƠI BAN BAN NGUYENNGOAT! XIN BAN CỨ TRÁCH THẬT LÒNG NHƯ THẾ MỚI GIÚP NGYEU THỨC TỈNH MAY RA THOAT KHỎI MỘNG MƠ. CHÚC BẠN LUÔN AN VUI VÀ MONG ĐƯỢC THƯỜNG XUYÊN ĐÓN TIẾP BAN. NHÌN HÀ NỘI CHÌM
Trước ngàn năm
Đã biết có ngàn năm
Hà Nội hôm nay vẫn còn bỡ ngỡ
Phố ngập thành sông
Những công trình dang dở
Ngổn ngang
Bởi rỗng tuếch những cái đầu.
*
Cẩu thả đến khó tin
Sập cả nhịp cầu
Hầm đi bộ như bể chìm chứa nước
Kẻ lấp, người đào
Trống đánh xuôi
Kèn thổi ngược
Lát viên đá bờ hồ cũng phải đợi ý Dân.
*
Biết trước ngàn năm
Nhưng chờ sóng đến chân
Lúng túng
Vụng về
Xô đẩy nhau cùng nhảy
Việc hơi khó đùn nhau đưa đẩy
Đợi Dân bàn, chờ Thủ tướng chuẩn phê.
*
Manh mún những công trình
Quy hoạch ngô nghê
Đổ ngập lụt do trời
Xưa nay vốn thế
Nhưng nếu bảo: Nghỉ đi, thì chưa thể
Vẫn nặng lòng lo cho Nước cho Dân
Nhìn Hà Nội chìm, Thăng Long những phân vân.
*
14.07.2010
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
MANH MÚN MỘT THĂNG LONG
Cầy xới hôm qua
Chôn vùi quá khứ
Đào Nhật Tân lang bạt thành lữ thứ
Tả tơi bên chân móng công trình.
*
Hồ Hoàn Kiếm chẳng còn lung linh
Rùa ngạt thở trong nước bùn đặc quánh
Chặn lối văn minh bằng những đôi quang gánh
Ngàn năm rồi vẫn lê lết ăn xin.
*
VioLet lạc loài, hoa Dơn hết niềm tin
Chen chúc Ngọc Hà bóng người trùm bóng
Cốt thép bê tông trải ra nóng bỏng
Húng Láng giờ người thanh lịch cũng quên.
*
Hà Nội phố phường nước cứ dềnh lên
Cốm làng Vòng xô dạt về chân núi
Làng trại cổ xưa chết trong buồn tủi
Biết vui buồn? Manh mún một Thăng Long!
*
Ôi! Kiến trúc Kinh thành, quy hoạch kiểu ăn đong.
*
15.07.2010
ĐOÀN VĂN NGHIÊU