Đấy là chuyện hôm thứ Bảy vừa rồi.
Buổi tối mình thèm ngồi cỏ uống rượu, hẹn K và T ra cửa SVĐ Mỹ Đình ngồi, giống như mấy năm trước vẫn ngồi đấy uống với chúng nó.
Cả 2 thằng K và T đều đang đi chơi bên Mê Linh, chúng nó trả lời "Về ngay, về ngay".
Mình ra đấy ngồi trước, chị bán hàng lấy cho một chai vodka HN, gọt một quả xoài to. Chờ đến cả tiếng không thấy 2 đứa về , nhìn xuống đã hết nửa chai. "Mưa quá, bọn tao đang chạy thục mạng" - Mình nhìn lên trời ở đây thấy vẫn trong. Uống thêm tí nữa thì thấy có cơn giông. "Chắc là một cơn giông lành", nghĩ thế và cứ ngồi tiếp. Chợt thấy mình tỉnh táo lạ kì - cái tỉnh trước cơn say.
Mưa đổ ập xuống đầu như người ta đổ nước từ thùng ra chậu. Lục lọi trong cốp xe không có một mảnh áo mưa, ở cái chỗ khỉ gió này thì có đi cả cây số nữa cũng chả có hàng nào bán áo mưa. Thế là bị ướt sạch. Cái điện thoại cũng hỏng luôn.
Nhiều năm nay rồi nhỉ...
Cơn mưa nào cũng giống nhau. Mưa làm mình cô độc.
Cầu vồng (Hay Cổ tích ngày mưa) Phía sau cơn mưa là chiếc cầu vồng
Tôi đi tìm đôi bờ cho một dòng sông
Suốt tuổi thơ ngập ngời ảo ảnh
Vàng, tím, xanh, hồng...
Ướt cỏ trần gian, giọt khoan giọt nhặt
Có ai tin Chức Nữ nhớ chồng
mà lệ trong tràn mắt?
Ký ức suy tàn, cổ tích chết ngày mưa
Hay cổ tích đã ám vào đời thật?
Những con đường xa băng qua trí nhớ
Qua đám rêu phong dưới chân mòn xứ sở
Tôi ước mình làm con dốc cũ
Cho cuộc đời trượt đi vu vơ.
Có thể không về lại,
tôi nào tiếc ngày xưa
Vì đã biết và đã yêu tha thiết
Những sắc màu nhân gian mê mải
Cổ tích ngày mưa không ai nhắc bao giờ.
Phía sau cơn mưa còn chiếc cầu vồng
Tôi vẫn mải mê tìm đôi bờ cho một dòng sông
Có những cây cầu bắc qua rồi lỡ nhịp
Ảo ảnh năm xưa
lung linh mãi trong lòng.