meocon_thongminh93
-
Số bài
:
1087
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.06.2006
- Nơi: Hải Phòng
|
Thương đé(HOÀNG
-
04.07.2006 23:18:58
thượng đế có thật ta đã nhìn thấy người diêm hồ trấn chiều mùa đông đất trời một màu xám đục thành phố lấm chấm vàng những ngọn đèn đường như những dấu than ta bấy giờ rảo bước trong sương miệng ngậm điếu thuốc chưa kịp đốt người bấy giờ ẩn sau khe cửa một tiệm ăn ê lại đây – người nói như đã quen ngươi lại đây khe cửa đủ chỗ cho hai người cho thượng đế và ngươi – người nói lại – miệng cười tinh quái (ngón tay ố vàng nhựa thuốc lá bật cái zippo nghe tách và đưa lửa mồi điếu marlboro cho ta) vào đây nói dóc chơi khe cửa đủ chỗ cho hai người trời tối đã đành nhưng ta sẽ cho ngươi về nhà không trễ bữa cơm chiều – ngươi muốn có ta? thời gian này ta làm ngưng lại được... người cười hiền sau chùm râu bạc: bởi thượng đế là ta! thượng đế đấy ư? quần jeans nón bụi cổ quàng khăn peter max đã ố màu jacket khoác ngoài áo lính Mỹ cổ cao tẩu thuốc nâu thả khói vàng... người nói: trong kia ấm hơn – hay ta vào kiếm cái gì lót bụng tán chuyện đất trời? (chẳng cần giấu ngươi: có kẻ đang cầu nguyện đã bất thần dúi vào tay ta mấy tờ giấy màu xanh – chỉ là những tờ giấy bạc hãy để ta bao ngươi) này con người đau khổ thế kỷ sắp qua rồi sao ngươi vẫn cứ không vui ta chẳng đã nhìn nhận (ta vẫn nhìn nhận) thời đại thật có chỗ buồn cười thế giới này đã già đi đã nhạt nhẽo vô sinh không có chỗ cho ta hồ hởi không có chỗ cho ta xúc động không có gì gây cảm hứng không gì còn làm ta sợ hãi không gì còn làm ta ngạc nhiên – thật đáng buồn đã đành không có gì bảo đảm nhưng hãy cứ nhìn nhận (như người ta vẫn nói) chiến tranh lạnh đã qua ta chẳng đã đồng ý: mọi thứ ngày nay đều chỉ là làm lại đều chỉ là cóp nhặt là lượm lặt đó đây những thứ ta và người thấy nói cho cùng ta và ngươi đã thấy từ lâu những thế kỷ trước ta cũng từng như thế từng để bụng mọi thứ & buồn phiền mọi thứ kẻ mạnh ỷ mạnh người giàu ỷ giàu ta bất bình nổi giận những dường gân trên mặt đỏ au ta từng bóp mũi chúng không nương tay nhưng rồi những cái mũi thô nhám sần sùi nặng một mùi dầu nhớt quen dần sức bóp của ta chúng không còn sợ ta nữa và nói thật ngươi nghe ta từng bỏ ra bờ sông ngồi nhìn sóng nước khóc một mình khi có thằng nghịch ngợm đặt cây súng lên vai ta ta thích thú nghĩ phải chi ta biết bắn nhưng rồi ta đã để súng xuống đi theo những dòng người biểu tình với đám thanh niên giữa đám đông ca hát tưng bừng nào ai biết được có ta trong đó... này con người đau khổ có sao đâu đời người ngắn lắm (có phải lỗi nơi ta?) chuyện đã qua ta cứ hãy quên hãy quên đi hãy không biết những chuyện nực cười ta hiểu rồi những cái nhăn mặt của ngươi thời bom đạn có ai can thiệp? ta bảo vào đây tán dóc chơi nhưng nãy giờ ta không để ngươi phát biểu lần sau nhé lần sau nhé ta xin lỗi đây (xin hãy hiểu: xưa nay ta chỉ cứ phải nghe không hề được nói) ta nói nhiều đấy, nhưng chấm câu không đến nỗi tồi thế là ngươi vui ta biết thôi từ nay có kẻ đặt sai một cái chấm phẩy hãy cứ cười – chuyện sai quấy có sao... hãy cứ thử quên: sẽ có nhiều điều thú lắm hãy về nhà – theo con đường cũ quanh năm bữa cơm chiều tất nhiên không có gì lôi cuốn chỉ có vợ ngươi người mãi giũa tháng ngày ngọn đèn vàng ấm áp trên tay ôm trang sách nát màu chữ nghĩa nhưng đêm nay hãy cứ về theo con đường cũ để ta được yên tâm có thể nói với mình một chiều mùa đông màu xám đục trong sương có người đã chịu khó nghe ta nói ôi “ngôn ngữ nhiệm màu” làm được gì ta có biết đâu hãy cứ về rồi trong bôn ba cuộc sống thỉnh thoảng thôi buổi tối rảnh rỗi – trong nhà có bâng khuâng nhìn ra bóng đêm sâu thẳm hãy đừng quên trên đời này từng hiện hữu một anh chàng (quần jeans nón bụi – tẩu thuốc nâu thả khói vàng) có tên là thượng đế
|
|