Bé à !
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết thư tình , bởi anh biết lòng mình còn dang dở , tình mình còn chia xa , ngôn từ của anh cũng không đủ sức nói lên những rung động trong trái tim anh bây giờ . Anh biết mình là ai , là kẻ vụng về khi nói chuyện , bé làm thơ anh cũng muốn làm thơ , nhưng càng làm càng thấy dở . Vì yêu bé mà anh ko ngại viết những vần thơ dở , càng đọc càng thấy xấu hổ . Là người cầm bút , anh đã đánh mất sự ngại ngùng để viết lên những lời yêu , những câu thơ yêu , những lời an ủi bé để tất cả mọi người cùng biết với anh bé quan trọng ra sao . Cảm ơn bé nhiều lắm , bé luôn đem lại cho anh niềm vui , niềm tin vào cuộc sống , đem lại cho anh cả cảm hứng cầm bút nữa. Bé có biết là kể từ khi yêu bé , anh đã viết về tình yêu đôi lứa , nhưng càng yêu anh càng nhận ra rằng quá nhiều người yêu bé , họ cũng viết thơ về tình yêu , anh cũng ghen , nhưng sau đó anh hiểu ghen ko phải là tính cách của anh , anh tự hỏi mình tại sao lại phải ghen khi người ta viết tặng cô bé những bài thơ về tình yêu , hay thật đó , nhưng nó có đem lại cho bé niềm vui không ? Anh chắc là không . Anh luôn quan niệm khi bé vui , là khi đó anh cảm nhận được hạnh phúc trong trái tim mình . Anh đã lao vào viết những bài thơ về cuộc sống , về con người . Yêu bé anh yêu hơn lũ trẻ mồ côi , yêu chúng hơn cũng có nghĩa là anh muốn đc cùng bé làm những điều có ích cho chúng . Từ lâu anh đã yêu nụ cười của bé , mỗi đêm anh luôn nhớ nụ cười bé và anh nghĩ nếu được cùng bé làm những điều tốt cho các em bé mồ côi , được nhìn bé cười vui cùng lũ trẻ , thì mọi mệt nhọc , mọi u sầu về cuộc sống trong anh sẽ tiêu tan . Sẽ chỉ có bé , anh và lũ trẻ thôi . Anh ko tin vào mê tín , nhưng anh tin vào duyên số , duyên số đem những người có cùng điểm chung đến với nhau , họ tới với nhau , hạnh phúc bên nhau và cùng nhau đi trên 1 con đường , giờ anh và bé đang đi trên 1 con đường , đó là con đường vì các em bé. Bé có biết không ? Ở nơi này vẫn có những đứa trẻ vô gia cư , nhìn chúng thật tội nghiệp , lắm lúc trong túi chỉ còn đúng mấy đồng biết cho chúng thì cả tuần ăn mì gói , nhưng không đành lòng nhìn chúng chịu cái giá rét căm căm , cái rét buốt thấu vào làn da chúng , bé biết không làn da chúng tím lại , những chiếc áo rách không đủ để cho hết da thịt . Những đôi bàn tay bé nhỏ tím ngắt , run run giơ ra xin người qua lại . Hôm nay chúng còn xin ở đây , liệu mai có còn xin đc nữa ? Bé đã bao giờ nhìn những con người bất hạnh đó nằm ngoài đường , mọi người vẫn cứ đi qua đi lại , như ko thấy có 1 con người nằm co ro , có khi là họ cũng không còn thở để mà nằm co ro nữa . Anh cũng không hiểu tại sao con người lại vậy bé à . Ông trời đã cho anh được gặp bé , để anh được hiểu trên đời này còn có người luôn khiến mình phải cố gắng , luôn nhắc mình phải yêu nhiều hơn , học nhiều hơn . Mỗi khi được nói chuyện với bé dù chỉ nói vài câu , cũng đủ làm anh vui , làm anh học , đi nhiều hơn mà ko cảm giác mệt mỏi , sống vui hơn mà ko thấy sức ép nặng nề của cuộc sống . Phải chăng bé là thứ thuốc gây nghiện ? haha . Anh nghiện rồi , nghiện nụ cười của bé , nghiện ánh mắt , nghiện sự nũng nịu của bé , nghiện tiếng hát bé cất lên buổi sáng hôm đó . Và chỉ cớ bé mới giúp anh cai nghiện đc . Mỗi sáng chỉ cần nói với bé vài câu, chỉ cần thấy bé cười , anh sẽ vui . Bé có biết mẹ hay kêu anh về lắm ko ? nhưng anh ko để ý lắm , nhưng tin nhắn của bé , bé nói bé muốn anh về , anh hiểu rằng mình đã thực sự yêu bé mất rồi , vì anh đọc tin nhắn đó mà lòng không khỏi buồn , không khỏi nhớ nhung và .......anh đã thực sự muốn trở về , để được bên bé , để được đưa bé đi ăn kem , được đưa bé đến với các em bé , được tới nhà bé , bé có nhớ là anh với bé có chung sở thích gì nữa ko ? Anh tin là bé vẫn nhớ . Anh cũng không biết là mình viết thư tình hay là viết gì nữa , anh nghĩ là những gì anh viết rất buồn cười , nó không giống như những bức thư tình mà người ta vẫn gửi với lời lẽ ong bướm bay bổng . Anh viết = cảm nhận trái tim , trái tim anh nóng bỏng , nhưng khô khan , không ướt át cho dù yêu bé. Mong được gặp bé mỗi ngày. ODS vào hè rồi bé à , trời buổi tối mà sáng lắm , sao cũng ít đi , anh thường phải thức rất khuya mới thấy được những ngôi sao nhỏ bé , nhưng có 1 ngôi sao mà lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy , đó không phải là đôi mắt bé , mà đó chính là bé , là 1 ngôi sao nhỏ trong vũ trụ lòng anh . Anh sẽ mãi đi tìm ngôi sao đó bé à!