KHOẢNG LẶNG
Cô bé ơi ! Lâu lắm rồi không gặp
Để anh buồn cứ mỗi độ chiều buông
Để mắt biếc nhìn sâu vào thương nhớ
Để me sầu, lá vương rụng đầy hiên.
Nắng cuối mùa đếm từng giọt hờn ghen
Nơi kẽ lá, lúc giao mùa vừa đến
Vì tiếc nuối phút mùa qua lỡ hẹn
Chia xa rồi, lòng vẫn thấy rưng rưng !
Những ngày xưa hay có bé đi cùng
Thường cho bé cả chùm sung đỏ mọng
Trong tiếng mưa cùng ngồi nhìn bong bóng
Ngắm sao trời cả những tối không trăng.
Bé chăm chú nhìn vào khoảng xa xăm
Ở nơi ấy, có anh đùa với bé
Ở nơi ây, có một người lặng lẽ
Thương bé rồi - bé có biết hay không?
18/03/2003.
TÓC TIÊN
Anh đưa em về giữa mùa hoa tóc tiên
Sắc tím thủy chung - nét quê hương mình đó
Sáu cánh mỏng manh tắm mình trong mưa gió
Vẫn ánh lên màu chung thủy - mặc thời gian !
Tóc tiên nở rồi mùa thu cũng sắp sang
Nắng dìu dịu đổ theo cơn mưa cuối hạ
Gió nhè nhẹ đưa rung rinh từng chiếc lá
Không còn nữa rồi...phượng nở đầy góc sân !
Phút giao mùa qua, còn anh giữa phân vân
"Mùa thu đã sang tóc tiên còn không nhỉ ?"
Em không trả lời nhưng cái nhìn ý nhị
Cũng đủ cho anh hiểu rõ kết cục rồi.
Mùa thu đã về nhưng vẫn còn đó thôi
Sáu cánh mỏng manh vẫn ngát hương cuối hạ
Ngày dẫn em về ra mắt cùng ba má
Chân bước đều chân giữa lối ngập tóc tiên.
1/8/2003.
Điều đơn giản
Có lẽ nào chỉ vì công việc
Anh quên về dùng bữa với em?!
Khi thành phố mờ ảo trong ánh đèn
Riêng em với căn nhà... buồn tủi !
Em cùng với bóng mình lầm lũi
Trong căn phòng giá lạnh lúc không anh
Anh vắng nhà bát cơm bỗng chẳng lành
Nồi cơm em nấu cũng trở nên nguội ngặm.
Em chỉ mong anh thật tâm sốt sắng
Sau những giờ căng thẳng - hãy về nhà
Người vợ hiền đợi anh phía nẻo xa
Căn nhà nhỏ thân thương tình chồng vợ.
Có khi nào gục đầu trong nỗi nhớ
Quay trở về với ký ức xa xưa
Tay trong tay, anh dìu em dưới mưa
Và anh hứa chăm sóc em chu đáo?
Hạnh phúc - đâu chỉ là đầy hũ gạo
Đâu chỉ là có manh áo chén cơm
Mà hạnh phúc là sự quan tâm hơn
Điều đơn giản ấy em tưởng anh đã hiểu ??!
4/2004.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2006 22:46:02 bởi thisicuatinhyeu >