Hoa Vàng Mấy Độ
Em đến bên đời hoa vàng một đóa
một thoáng hương bay bên trời phố hạ
nào có ai hay ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi
em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù
xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần em đi
hoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thu
yêu em thật thà
em đến nơi này bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội
một cõi bao la ta về ngậm ngùi
em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui
em đến nơi này vui buồn đi nhé
đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
một vết thương thôi riêng cho một người
Khi nghe nhạc Trinh, có rất nhiều hình tượng tôi không thể hiểu được. Không biết có phải vì tôi quá trẻ hay không? Một trong số đó là bài "Hoa vàng mấy độ". Khi nghe bài này, tôi chỉ nghĩ đến một cảm giác chia lay mơ hồ mà thôi.
Cho đến tối ngày hôm qua, tôi rất mệt không thể làm được gì, mới lấy quyển "Văn nghệ quân đội" số mới nhất ra đọc. Thật kỳ lạ làm sao, trong đó có một bài tản văn tựa đề "Mấy độ hoa vàng" và càng đọc tôi càng thấy giống với bài hát của nhạc sĩ họ Trịnh.
Câu chuyện của bác ấy ngắn gọn và xúc tích. Suốt đời bác đều yêu bông hoa cúc. Qua xuân sang hè lập thu, Màu vàng của hoa cúc vẫn cứ sặc sỡ không nhạt phai. Nó cũng đã chứng kiến hai mối tình thời trai trẻ của bác với hai cô bé rất yêu hoa cúc. Nhưng chiến tranh đã chia cắt tất cả. Những mối tình bé nhỏ trong sáng đó đều cũng giống như những cánh hoa cúc phai tàn trôi trên dòng sông trong tiếng đạn bom, trong ánh mắt đau khổ của chàng thiếu niên si tình. Đến bây giờ, khi về già, bác vẫn trồng những đóm hoa cúc ở vuờn sau nhà, vẫn nhớ những mối tình xa xưa, những kỷ niệm cứ theo những hạt cúc bay về.
Thế đấy, câu chuyện không có gì phức tạp nhưng lại giúp tôi hiểu sâu rất nhiều bài hát. Từ câu chuyện tôi dã nghiên cứu suy nghỉ lại từng lời, từng chứ của bài hát. Và bài hát của nhạc sĩ họ Trịnh đã không còn đơn thuần như tôi nghĩ như. Đó là lời tâm sự, lời thở than thật sâu kín. Vâng, "Đường trần em đi, hoa vàng mấy độ"- trên bước đường trần, em đã bước đi được mấy độ hoa vàng rồi. Không biết từ bao giờ hoa cúc vàng đã nở, người con trai cứ ngóng trông theo những lần hoa nở mà không biết rằng cuộc đời mình cũng theo đó mà tàn úa, cũng theo đó mà nhạt phai. Để rồi chỉ còn một vết thương dành cho chỉ một người. Vết thương đó sẽ mãi tồn tại cũng như những bông hoa cúc luôn nở rộ giữa đất trời.
Những lúc này là lúc tôi yêu nhạc Trịnh nhất. Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng, tôi sẽ nghe bài "Hoa vàng mấy độ" mãi mà không biết chán.
------------
Làm ơn cho R xin bài hát này nhé