THƠ SƯU TẦM CỦA MỘT SỐ TÁC GIẢ HIỆN ĐẠI
Tình đầu
Vẫn em đấy , vẫn là em !
Ảnh hình anh cất giữ trong tim ngày nào
Rồi đôi ta vắng xa nhau
Ví rằng biển rộng sông sâu cuộc đời
Em ơi đừng khóc... đừng cười
Biết đâu hạnh phúc là người đến sau
Tình ơi...! hỡi mối tình đầu...! ( Thơ của Trần Nguyên Mỹ ) Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 23:53:20 bởi diên vỹ >
Về Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên mầu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau
Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng theo... bay theo
Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thuở nọ
Giờ tách bến nào xa
Về ngang qua phố cũ
Lòng đan theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa
Về ngang qua trường cũ
Không dừng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua? ( Thơ Mường Mán )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 21:34:10 bởi Huyền Băng >
Lỡ...
Phải chi ta đừng lớn khôn
Tâm hồn cứ mãi trẻ con không già
Đi rong trong cõi người ta
Trái tim chỉ biết hát và yêu thương
Phải chi trái đất hình vuông
Quanh năm đừng có tai ương dập vùi
Sớm hôm chỉ có tiếng cười
Quay vòng nhật nguyệt giữa đời thong dong
Muộn rồi ta đã lớn khôn
Và trái đất cũng lỡ tròn từ lâu
Hạnh phúc mình lỡ cho nhau
Cái vui xẻ nửa cái sầu chia đôi
Vốn lời chung một cuộc chơi
Bi hài lắm bận khóc cười được thua
Ngủ đi em giống trẻ thơ
Quên bao cay đắng chát chua đã từng
Mơ đi ! mộng thật phiêu bồng
Lang thang lên tận cõi hồng trên mây
Sớm mai tiếp tục tỉnh say
Thủy chung với mặt đất này... và anh
( Thơ Mường Mán )
Gái Bắc ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
thương lại bóng hình người năm năm trước...
em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
nhớ dịu dàng nhưng thâm* ý khoe khoang
nhớ duyên dáng, ngây thợ..mà xảo quyệt !
ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
nên hùng hổ...để đợi giờ thua thiệt !
nghe nói em vừa thi rớt Luật
môi trâm anh tàn héo nụ-xa-vời
mắt công nương thầm khép mộng-chân-trời
xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng !
(dù thật sự cũng đáng đời em lắm
rớt đi Duyên, rớt để thương người !)
ta -- thằng ôm hận tú tài đôi
không biết tìm ai mà kể lể
chim lớn thôi đành cam rớt lệ
ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh !
nếu vì em mà ta phải điên tình
cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
tay tre khô mối mọt ăn luồn
dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương
khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu !
em chẳng bao giờ** rung động cũ
ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
nên trở về như một con sâu
lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm
lá-xanh-em chưa dấu lở loang nào
để ta còn thi sĩ nhất loài sâu
nhìn lá nõn, tiếc, thèm...đâu dám cắn !
nếu vì em mà thiên tài chán sống
thì cũng vì em ta ngại bước xa đời ! ( Thơ Nguyễn Tất Nhiên )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2006 20:40:50 bởi kelangdu >
Chiều Mờ Hoang Mắt Biếc
Chiều mờ hoang mắt biếc
Đóa Ngọc Lan đượm buồn
Nhớ nhung gì tha thiết
Sương thay giọt lệ tuôn ?
Hoàng hôn vừa giăng mắc
Những thân ái nhiệm mầu
Khói nhà ai trầm mặc
Cay mắt lệ, lòng đau
Nắng nép mình khe núi
Cho lạnh giá tràn về
Loang nhanh niềm hờn, tủi
Nhức nhối hồn tái tê
Cuộn nỗi đau sập tối
Môi mắt nhớ gì nhau ?
Cuộc tình đang hấp hối ?
Níu kéo ? chẳng thể nào !
(Thơ Tử Nhi )
Cần Thiết
Không có anh lấy ai đưa em đi học về ?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ?
Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc ...
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt?
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục ...
Thơ Nguyên Sa
Thủy tinh Em chẳng phải là pha lê đâu anh
Vì đã rơi nhiều lần mà không vỡ
Thèm được tan ra nức nở
Nhưng thủy tinh tầm thường
Không vụn vỡ vẫn đau
Trong đêm tối cùng ánh lên như nhau
Ánh sáng nào kia lung linh kì ảo ?
Em nghĩ đến những giấc mơ táo bạo
Rốt cuộc rồi tắt lịm giữa màn đêm
Những bông hoa được cắm trong em
Cọng cỏ dại cũng khiến em vui sướng
Người nâng niu em hơn không làm em đau đớn
Hoa cần bình nhưng bình đẹp vì hoa
Em chỉ là một chiếc bình hoa
Bằng thủy tinh thô anh đừng sợ vỡ
Anh cứ mang theo mọi nơi mọi chỗ
Và cắm đi anh bông hoa cỏ cuối mùa Thơ Bùi Ngọc Mai
Người dệt tầm gai
Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc
Anh yêu của em ơi?!
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em có lúc như một tội đồ nông nổi
... Em nghe thấy nhịp cánh đêm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run thao tiếng nấc
Về đi anh
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn
quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hy vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gập rất nhiều nỗi khổ
Chuân chuyên đè lên thanh thản
Ôi sự trái ngược ! những sợi tầm gai
Không kì vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn
Những sợi tầm gai không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh
Em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh
Cài then những ngón tay trầy xước của em
Bằng tình yêu anh
Thơ Vy Thùy Linh
Paris Có Gì Lạ Không Em ?
- Thi Sĩ : Nguyên Sa
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em ?
Em có đứng ở bên bờ sông ?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng
Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa ...
Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay
Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?
Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung
Paris có gì lạ không em ?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen ?...
Phải Mùa Thu Không Em - Thi Sĩ : Trương Vũ Thiên An
Có phải mùa thu, mùa thu không em?
Mai cuống quít dọn trưa về bỏ ngõ
Nắng trong quá cứ rớt đầy trên phố
Con đò vàng mênh mang...
Phải thu về tự trăng xênh xang
Sương ý tứ như không mà như có
Trong mắt em hai giọt trăng mềm vỡ
Ôi! Vườn đêm quỳnh hương thênh thang...
Phải thu về cho con nước lên
Bồng bềnh thu theo một tà áo vỗ
Trăm gã trai chợt nghe mình biết nhớ
Tình ơi! Chào em.
Có phải mùa thu, mùa thu không em
Sao dễ thương mắt đen, bùi ngùi tóc kín
Đường thành nội phượng bay về cổ tích
Em cười vương giả một chiều vua.
Phải mùa thu, mùa thu không em
Rón rén giọt mưa
Ngập ngừng ô cửa
Anh cũng có một mùa thu trong ly nhỏ
Lách cách tìm hoài
Một màu thu cho em...
Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối
- Thi Sĩ : Thanh Nguyên
Thày văn học đọc câu phương ngôn
"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không, hỡi bạn bè cùng tuổi?
lứa đôi bắt đầu yêu
Sáng nay em gởi gì qua ánh mắt nheo
mà khiến anh đêm về khó ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
ngày ngắn vô cùng - không đủ để nhìn nhau.
Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác
Thì ra, thày bảo mà đúng thật
Khi biết yêu trước tiên mình tự dối mình
Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến đúng một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và không cười nói nữa
Có ai hỏi: "Hắn đấy à ?"
vội đáp: "Còn lâu!"
Và anh thì có khác gì đâu
cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám bày tỏ niềm xúc động
nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"
Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê: Con bé ấy lười !
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn qua ngay căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon
Nhưng bạn bè ơi,
đừng tìm hiểu gì hơn
Em chỉ bảo em chỉ ngồi hóng gió
Anh sẽ giải thích anh chỉ đi ngang căn phòng đó
như đi ngang bao căn phòng khác của trường
Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường
dù sự thật có rất nhiều thay đổi
Mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối
nhưng mà sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương
Và dĩ nhiên đáng được khoan dung
Hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu
nên
bắt đầu nói dối.
Đã lâu rồi em không làm thơ nữa
Đã lâu rồi em không làm thơ nữa
Về những cơn mưa
Ướt cả lối em về
Những hàng cây không biết tên
Nở hoa vàng góc phố
Và cỏ dại trong vườn
Vỡ vụn sương khuy
Dường như ai búng dây đàn
Tiếng guitar khô gầy căn gác gỗ
Và gió
Gió của chiều lùa qua cửa sổ
Lật những trang thơ
Em viết thuở mười ba
Những bài thơ đầy cỏ và hoa
Em bíu tay vào cửa. Tiếng chim rớt sau nhà
Em đứng cuối đường chờ mùa đi qua
Chờ hoài không thấy
chợt như ai gọi tên
Em ngoái đầu nhìn lại
Chẳng có ai
Mà đường về hun hút xa...
Trong giấc mơ
Những bài thơ hóa thành con bươm ma
Bay mất
Giữa khuya giật mình tỉnh giấc
Nghe tiếng còi tầu buồn như những ngày xưa
Mới thảng thốt nhận ra
Đã lâu rồi
Em không làm thơ nữa
Thơ Ngô Thị Giáng Uyên
Ngồi Chơi Với Biển
Thơ Lê Minh Vũ
Chiều lên đỉnh núi xa mờ
Vớt mây về điểm câu thơ tặng người
Biển xanh
Sóng bạc
Trắng trời
Nghìn năm hát mãi những lời xuân xanh...
Chiều lên hòa nhạc đầu ghềnh
Rêu xanh đá phủ, chông chênh nỗi buồn
Khơi xa
Xa
Khuất cánh buồm
Nương dâu xanh biếc ngọn nguồn từ đâu?
Ngồi chơi với sóng bạc đầu
Muối giờ đã nhạt, gừng nào còn cay?
Hạnh Phúc Ảo
Băng Tuyết
Nếu không thật lòng yêu em xin anh cứ nói dối
Ví em sẽ chọn cái buồn ít hơn cái buồn nhiều
Và nếu anh cảm thấy đó là điều tội lỗi
Thì hãy gắng yêu em dù chỉ một chút thôi
Cứ tập tành yêu rồi anh sẽ thấy
Lời nói dối kia thành sự thật một ngày
Nhưng lúc đó chắc anh cũng chẳng hay
Em lại tập tành làm người nói dối
Đừng trách gì nhau đời người qua rất vội
Hạnh phúc vài ngày giả dối cũng còn hơn
Nói làm chi những sự thật đau buồn
Không giả dối thì im lặng đó là điều tốt nhất
Người ta có thể sống mãi với những điều không thật
Vẫn có thể yêu hoài những hình ảnh trong mơ
Nếu không thể yêu em xin hãy cứ lững lờ
Em sẽ tìm ra ngàn lý do biện hộ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: